Ách Nô

Chương 37: Chương 37: Ngộ nhập đào nguyên (hem hiểu =.=”)




Ngày hai mươi ba tháng 11 hôm nay, Thụy Dương vương phủ so với hoàng cung còn làm cho người ta chú ý đến hơn. Bởi vì hôm nay chính là sinh thần thứ hai mươi sáu của vị vương gia có quyền lực rất cao trong hoàng thất – Tây Tường Liệt.

Vương phủ luôn có chính sách cho dân vay ruộng đất và không đánh thuế quá cao, giúp nhiều dân nghèo trong thành không những có công ăn việc làm mà còn có thu nhập ổn định. Điều này khiến cho cuộc sống nghèo khổ dần được cải thiện, bởi vậy dân chúng trong lòng đều phi thường kính yêu vị Vương gia này, hơn nữa vương phủ lại luôn không ngần ngại xuất ra lương thực cứu tế bọn họ mỗi khi có hạn.

Hoàng thân trong hoàng tộc, còn có các quan chức lớn nhỏ trong triều đình đều kéo đến chúc mừng. Đương kim Thánh Thượng cũng đích thân đề bút ngọc ban cho Vương gia lời chúc mừng sinh nhật.

Ngày này, tất cả những nhân vật có quyền có thế trong hoàng thành đều tập trung ở nơi đây. Mỗi người đều nhìn Tây Tường Liệt bằng ánh mắt tràn đầy sự kính sợ cùng tôn trọng, cho dù có là kẻ âm thầm đối địch với hắn, kỳ thật ở trong lòng cũng là phi thường sợ hãi.

Trần tổng quản lúc này đầu đã đầy mồ hôi, lão cẩn thận sắp xếp những món quà mừng mà các vị đại nhân đem đến, một gian phòng đã chứa không nổi nữa rồi, tổng quản đành phải đôn đáo chạy đi sắp xếp sang phòng khác. Mã não ngọc thạch, kỳ trân dị bảo, Trần tổng quản đã sớm không còn cảm giác kinh sợ khi thấy đống bảo bối trân quý này, chính là lúc kiểm kê số lượng hai mắt lão vẫn không tránh khỏi phải hoa lên. Mấy gia đinh cùng hỗ trợ cũng bị đống quà mừng này hành đến chết đi sống lại.

Tây Tường Liệt đứng ở giữa cửa lớn, đối với từng đoàn người đến chúc mừng chắp tay cảm tạ.

Buổi chiều, là buổi yến tiệc chính thức mừng sinh thần Tây Tường Liệt. Tây Tường liệt cùng vài vị hoàng thân ngồi ở vị trí chủ thượng.

“Hôm nay là sinh thần hai mươi sáu tuổi của bổn vương, đa tạ các vị đã bớt chút thì giờ đến dự, hy vọng hôm nay tất cả mọi người có thể tận hứng mà về, bổn vương xin kính trước một ly.” Nói rồi Tây Tường Liệt nâng chén ngẩng đầu cạn sạch.

“Kính Vương gia.” Mọi người cũng đồng loạt nâng chén một hơi cạn sạch.

Yến tiệc được cử hành thập phần long trọng, vũ cơ xinh đẹp cứ thay đổi từng tốp lại từng tốp một. Liên tiếp có người đứng dậy hướng Tây Tường liệt mời rượu, mà Tây Tường Liệt cũng nhất nhất nhận rượu đáp lễ.

Liễu Yến cùng ba vị phu nhân kia ngồi chung trên một cái bàn khác. Tây Tường Liệt vốn định cho Tiểu Nhiễm đến, chính là bị người ta cự tuyệt, vô luận hắn có nói sao Tiểu Nhiễm cũng nhất mực bảo rằng bản thân là một hạ nhân, không thích hợp đến ngồi ở đó. Cuối cùng Tây Tường liệt đành phải bỏ cuộc, ngẫm lại hắn cũng hiểu được Tiểu Nhiễm không thích hợp với cái bầu không khí này.

Tây Tường Liệt ngồi ở vị trí cao nhất, lòng không cảm giác nhìn những vũ nương xinh đẹp đang nhảy múa bên dưới, không biết Nhiễm Nhi hiện tại đang làm cái gì a? Sẽ không phải là đang quét dọn đi? Tại sao mình đã xuống nước vậy rồi Nhiễm Nhi vẫn không chịu tha thứ cho mình, Nhiễm Nhi còn giận mình sao?

Tây Tường Liệt xoa xoa cái trán, tuy rằng đã uống vô cùng nhiều rượu, nhưng mà hắn cũng không có say, chỉ cảm thấy thân thể có chút nóng lên mà thôi. Hắn hiện tại …nhớ Nhiễm Nhi quá.

Nhớ đến nụ cười ngượng ngùng Nhiễm Nhi hay dành cho mình, đẹp đến nỗi làm cho hắn hồn siêu phách lạc. Nhớ đến bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Nhiễm Nhi khi ở trong lòng bàn tay mình viết ra những điều muốn nói, cảm giác đầu ngón tay thon dài đụng chạm vào lòng bàn tay mẫn cảm luôn khiến cho hắn cả người tê dại.

Thật muốn bữa tiệc này nhanh chóng kết thúc, hắn muốn nhìn thấy Nhiễm Nhi quá, hắn muốn nói cho Nhiễm Nhi biết hắn có bao nhiêu nhớ nó

.

Trong bữa tiệc này, ngoại trừ Tây Tường Liệt ra thì còn có mặt ba vị Vương gia khác, đều là thân tử của hoàng thượng.

Viên Cảnh Triệt là đứa con thứ tư của Hoàng Thượng, mười tám tuổi đã được phong làm Cảnh Dương Vương. Lúc này Viên Cảnh Triệt đang xoa xoa huyệt thái dương, uống hơi nhiều nên đầu hắn có chút quay cuồng. Hơn nữa mấy nữ nhân đang khiêu vũ này làm cho hắn càng xem càng không thích. Một đám nữ nhân lẳng lơ dùng ánh mắt mị hoặc muốn quyến rũ người khác. Cảm thấy bản thân không chịu nổi nữa, hắn liền rời bàn tiệc đi ra ngoài hít thở không khí.

Hạ nhân muốn đi theo, Viên Cảnh Triệt không cho, một mình ra ngoài đi dạo. Trước kia đã tới Thụy Dương vương phủ vài lần, hắn đại khái còn nhớ rõ đường đi trong này.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi làm cho Viên Cảnh Triệt trong nháy mắt thanh tỉnh không ít, hắn không khỏi dùng sức hít vào một hơi, tinh thần thật sự là sảng khoái lên rất nhiều a!

Phía trước, hắn nhớ rõ hình như đó là hoa viên của vương phủ, tuy rằng thời tiết này không thích hợp để đứng thưởng thức hoa lắm, nhưng không hiểu sao Viên Cảnh Triệt vẫn cứ hướng nơi đó đi tới.

Vào hoa viên, Viên Cảnh Triệt dừng cước bộ, nhíu mày, trong lòng có điểm kinh ngạc. Có người! Mặc dù là buổi đêm, nhưng khắp nơi trong vương phủ đều được hạ nhân treo đèn chiếu sáng, hơn nữa đêm nay ánh trăng cũng rất sáng.

Viên Cảnh Triệt thấy một người mặc đồ hạ nhân, thoạt nhìn có vẻ mảnh khảnh đang ngồi dưới đất, nâng đầu nhìn cái gì đó. Viên Cảnh Triệt đến gần, nghĩ muốn đem tên hạ nhân này đuổi đi chỗ khác.

Mới vừa tới gần, người kia giống như cảm giác được có người đang tiến tới, đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Người vừa quay đầu, lập tức khiến đầu óc Viên Cảnh Triệt choáng váng.

Đó là người…… hay là tiên tử vậy……

Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, một đôi mắt to linh động có chút kinh hoảng nhìn mình, mặt mày như họa, vẻ đẹp khuynh thành.

Viên Cảnh Triệt sững người nhìn bảo bối tuyệt sắc trước mặt mình. Hắn động cũng không dám động dù chỉ một chút, thậm chí còn không dám nháy mắt. Dưới ánh trăng người nọ như phát sáng, mang một cảm giác ảo mộng không chân thực, khiến cho Viên Cảnh Triệt sợ rằng mình vừa động, ảo ảnh tiên tử này sẽ lập tức biến mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.