Ách Nô

Chương 47: Chương 47: Tổn thương sâu sắc




“Ha ha, ngươi giãy dụa cũng vô ích thôi, Vương gia không có ở đây, không ai tới cứu ngươi đâu. Trước hết để cho bọn chúng hảo hảo hầu hạ ngươi, chờ khi Vương gia trở lại, ngươi đã là một khối thi thể, mà ta một thân trọng thương ngã trên mặt đất. Mấy nô bộc này bởi vì cứu chủ mà sốt ruột, thế là ngộ sát ngươi. Sao nào, chuyện này nghe rất êm tai đi? Ha ha, ha ha ha!”

Liễu Yến phát rồ nhìn quần áo Tiểu Nhiễm bị xé mở từng mảnh, đáy lòng vui mừng khiến nàng phát ra những tiếng cười vang có thể làm người nghe rợn cả tóc gáy.

Đừng, đừng đối với nó như vậy……

Lòng đang đổ máu, bọn chúng giống như chó điên cắn mút làn da nó, vồn vã xoa nắn thân thể nó, ánh mắt tràn đầy thèm muốn mà bọn chúng dùng để nhìn cơ thể trần trụi của bản thân khiến Tiểu Nhiễm cảm thấy tuyệt vọng.

Vương gia, thực xin lỗi, ngay cả nhìn mặt ngươi lần cuối ta cũng không thể……

Kỳ thật ta vẫn rất hi vọng ngươi có thể xuất hiện cứu ta, nhưng ta biết đó chỉ là vọng tưởng mà thôi. Bọn chúng đang tháo dây lưng xuống, Vương gia, ta không thể bị bọn chúng làm bẩn, cho nên, vĩnh biệt Vương gia……

Tiểu Nhiễm ở một khắc này lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, mang theo tuyệt vọng cùng sầu não vô tận. Ba nam nhân kia trong nháy mắt đều trở nên ngây dại, bọn chúng hoài nghi hai mắt mình có phải hay không vừa thấy được tiên tử chảy nước mắt.

Tiểu Nhiễm nhắm mắt lại, dùng răng cắn vào lưỡi mình, chỉ cần một hơi cắn xuống thôi, nó liền được giải thoát rồi.

Cho nên nó cắn mạnh xuống, rất đau, đau đến phát khóc, mùi máu tươi tràn ngập trong cổ họng. Rất nhanh, chỉ cần cắn xuống một chút nữa là có thể.

“Nhiễm Nhi ──!”

Tiếng kêu của ai vậy? Tiếng kêu tê tâm phế liệt tựa như dã thú bị thương từ nơi nào truyền đến?

Tiểu Nhiễm mở to mắt nhìn về hướng âm thanh phát ra, rất nhanh sau đó nó đã được người ôm vào trong ngực.

Nước mắt không nhịn được nữa toàn bộ đều chảy xuống, Tiểu Nhiễm mấp máy môi, lệ rơi đầy mặt nhìn nam nhân mình yêu. Nó muốn gọi tên của hắn, nhưng lại gọi không được. Giờ khắc này, nó thật sự căm hận bản thân mình vì là một tên câm.

Tiểu Nhiễm vươn tay lên chạm vào gương mặt không biết vì sao lại trở nên vặn vẹo của Tây Tường liệt, Vương gia, Vương gia, Vương gia, Vương gia……

Cõi lòng tan nát như muốn nứt ra! Nhiễm Nhi của hắn bị người ta làm nhục, thời điểm Tây Tường Liệt tiến vào, chứng kiến tình cảnh lộn xộn trước mắt, tim hắn liền giống như bị đâm một kiếm, máu tươi đầm đìa.

Đạp ba kẻ kia ra, khi ôm Tiểu Nhiễm vào lòng, hắn phát hiện nó đang cả người run rẩy, mỏng manh yếu ớt tựa như chỉ vừa chạm vào liền có thể khiến nó vỡ tan ngay tức khắc. Tơ máu từ trong khóe miệng Tiểu Nhiễm chậm rãi chảy xuống, nó đã tính toán cắn lưỡi tự sát sao?

Một giọt nước nóng bỏng rơi trên mặt Tiểu Nhiễm, Tây Tường Liệt không biết nguyên lai chính mình cũng sẽ khóc. Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi ──!

Tiểu Nhiễm lau nước mắt cho hắn, thoả mãn nở nụ cười, rồi mới ngất đi.

Cởi áo khoác đem bọc Tiểu Nhiễm lại, con mắt Tây Tường Liệt trở nên đỏ ngầu, cầm kiếm đi về phía ba kẻ kia.

Ba nam nhân nọ còn không kịp kêu lên đã có cánh tay rớt xuống, tiếp theo là chân bị chặt đứt, Tây Tường Liệt giống như mãnh thú phát điên cầm kiếm tàn phá hết thảy.

Một cái đầu lăn trên mặt đất, một thân thể bị chém thành hai nửa, cuối cùng lại là một cái đầu bị Tây Tường Liệt xuyên thẳng kiếm qua.

Nơi nơi đều là máu tươi, Tây Tường Liệt trên người vấy đầy vết máu. Thân hình cao lớn của hắn đứng ở nơi đó, thân thể vẫn còn vì phẫn nộ mà run lên, sau đó, hắn đem hai tròng mắt chuyển hướng sang nhìn Liễu Yến đã sớm sợ đến nỗi hoá đá.

Liễu Yến từ lúc Tây Tường Liệt đạp cửa xông vào, trong nháy mắt đã sợ tới mức từ trên ghế ngã xuống, cơ thể hoàn toàn cứng đờ. Khuôn mặt nàng trắng bệch, nhìn Tây Tường Liệt cả người đầy máu ngày một tiến tới gần.

Hắn có thể sẽ giết mình.

Liễu Yến theo bản năng nhận ra điểm này. Nếu vừa rồi Vương gia không điên cuồng giết chóc ba nam nhân kia, có lẽ nàng còn có thể tìm cái cớ nào đó nói đại ra, chính là hiện tại, nàng một câu cũng không thể nói nổi.

“Ta, ta, Vương gia……” Liễu Yến sợ hãi lùi ra đằng sau.

Tây Tường Liệt từng bước đến gần nàng, cuối cùng dừng lại ở phía góc tường, Liễu Yến đã không còn đường thối lui.

“Tại sao lại đối xử với Tiểu Nhiễm như vậy?” Thanh âm của Tây Tường Liệt mang theo căm phẫn oán hận cùng cực.

“Ta…… A!” Liễu Yến bị một cước đá ra xa mấy thước, thân thể vừa sanh non còn yếu lại thêm một cước này liền khiến nàng hộc ra một ngụm máu tươi.

Tây Tường Liệt lại tới gần nàng.

“Vương gia, Vương gia, Yến Nhi biết sai rồi, ngươi tha ta, tha ta đi……” Liễu Yến vừa khóc nức nở vừa lùi về phía sau.

Tây Tường Liệt hai mắt vẫn đỏ ngầu như trước, Liễu Yến nói cái gì hắn đều không nghe được, hắn chỉ biết rằng Nhiễm Nhi của hắn đã bị người ta đối xử nhẫn tâm ra sao. Mà đó, lại chính là do nữ nhân trước kia hắn vô cùng sủng ái làm. Một người được hắn đem hết tình cảm chưa kịp biểu đạt đến mẫu thân của mình chuyển tới người nàng.

Đều là lỗi của hắn, vì hắn đã để cho một nữ nhân có tâm địa rắn rết như vậy ở trong vương phủ, là do hắn đối nàng quá cưng chiều mới khiến nàng dám đối đãi với Nhiễm Nhi như thế.

Hắn hận, hận không thể giết sạch mọi người, hận không thể giết chết chính hắn!

Không đếm được đã có bao nhiêu quyền cước rơi vào trên người Liễu Yến, Tây Tường Liệt như trở thành ác quỷ điên cuồng, thẳng đến khi Liễu Yến gần như hấp hối ngã xuống, hắn mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.