Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 18: Chương 18




Vừa đi vừa nói, sớm đã đi hết gần nửa cái thành Hưng Châu. Ven đường cũng có những người khác không ngừng chúc mừng, lời chúc mừng lại luôn là một câu”Yêu, Lâm công tử, năm mới vui vẻ, chúc mừng chúc mừng, hôm qua cuối cùng cũng được ăn thịt rồi đúng không?”, Phượng Chuẩn nghe quen, cũng chẳng cảm thấy chối tai nữa. Thầm nghĩ Anh Nguyên thật sự là vị quan yêu dân như con tốt nhất thiên hạ. Đang nghĩ, liền nhìn thấy Anh Nguyên mang theo 2 nha dịch bên người tiến lại nơi này. Mấy người đi theo mình kia cũng cùng Anh Nguyên chào hỏi, xong liền cáo từ, Anh Nguyên liền hỏi: “Các ngươi nói chuyện gì mà giống như là đang suy đoán vậy?”

Phượng Chuẩn cười: “Nói nguyên nhân tại sao ngươi lế mừng năm mới mới ăn thịt, Anh Nguyên, ta hỏi ngươi, chẳng lẽ hàng năm chỉ có tháng giêng mới có thể ăn được vài bữa thức ăn mặn, ngươi sẽ không thèm sao?”

Anh Nguyên nhìn hắn một cái, mỉm cười, mỹ diễm động nhân quả thực nói không hết, suýt nữa còn đem linh hồn nhỏ bé của Phượng Chuẩn câu ra được. Hắn chậm rãi nói: “Sao có thể không thèm, nhưng là lễ mừng năm mới mới ăn thịt, cũng có điểm tốt, ngươi muốn biết vì sao không?”

“Nga, này ta thật muốn nghe một chút.”Phượng Chuẩn vẻ mặt hiếu kỳ, thầm nghĩ đã thèm đến thành như vậy, thế mà còn có điểm tốt. Có muốn lừa người cũng lừa không được a.

“Ân, ngươi là công tử con nhà giàu, muốn gì có đó, mỗi ngày đều là sơn hào hải vị, bữa bữa đều là món ngon. Chính là lâm phong, ngươi sẽ không có lúc ăn đến nhàm chán ư?”Anh Nguyên nghiêng đầu nhìn Phượng Chuẩn, thấy hắn không ngừng gật đầu: “Đương nhiên là sẽ có, sơn hào hải vị ăn nhiều rồi sẽ có lúc chán thôi. Có những lúc không hợp khẩu vị, một hai ngày ăn không ngon cũng là chuyện thường xuyên.”

Tiểu Phúc tử ở một bên không dám lên tiếng, trong lòng lại không cho rằng là đúng: “Chủ tử hôm nay lại còn khiêm tốn nữa. Hắn mà ăn không ngon, làm gì có chuyện chỉ có một hai ngày ăn không vô. Khiến cho ngự trù mỗi người ăn hơn 100 loại thức ăn, cho đến khi người ta no chết, không thể không hô to tha mạng, còn phải cam đoan nhất định sẽ phát minh ra món mới cho ngài mới có thể thoát thân, những việc này là do ai làm, chẹp miệng, hiện giờ ở trước mặt Anh đại nhân, liền không dám nói ra việc xấu của mình .”Từ sau khi nhận được sự quan tâm của Anh Nguyên, tiểu Phúc tử liền cảm động rơi nước mắt mà luôn nghĩ cho hắn, trình độ đã ở trong bóng tối mà lên tới mức vượt quá người chủ tử mà hắn luôn mồm nhất mực trung thành.

“Chính thế đấy.”Anh Nguyên đắc ý cười: “Dù cho cái gì tốt, nhưng nếu dùng thường xuyên cũng trở nên vô vị. Giống như ta vậy, tháng giêng hàng năm mới có thể ăn chút thức ăn mặn. Mùi vị đó quả thực một lời khó nói hết, dư vị lâu dài.”vừa nói, còn bày ra một biểu tình mê người.

Phượng Chuẩn vốn muốn cười nhạo hắn, nhưng nghĩ kỹ, lại quả thật có đạo lý. Chính hắn bây giờ hận không thể lập tức chạy về cung, nhượng trù phòng làm cho hắn mấy trăm loại đồ ăn, kể cả những điểm tâm hàng ngày bị hắn thưởng cho hạ nhân. Hăn muốn ở trước mấy chiếc bàn lớn xếp đầy đồ ăn, không cho ai cả, để lại cho chính mình cùng Anh Nguyên ăn, cần gì biết ăn có hết hay không, dù sao đều phải để lại, nói lầm bầm. Phượng Chuẩn đáng thương đã bị những ngày tháng ăn chay trong phủ làm cho thèm chết rồi.

Khắp ngã tư đường đều là xác pháo hoa, Phượng Chuẩn trêu ghẹo nói: “Ngươi tại sao không gọi bọn nha dịch quét hết xác pháo hoa này mang cho dân chạy nạn ngoài thành? Tối thiểu cũng có thể làm vật liệu đốt lửa đi.”còn chưa nói xong, Anh Nguyên bên người đích một cái bộ khoái đã muốn vui vẻ cười nói: “Lâm công tử, đại nhân chúng ta đã sớm nghĩ tới, chẳng qua hôm nay là mùng một, đại nhân nói đợi đến mồng 3 rồi làm sau, nếu không cả năm sẽ phải vất vả”

Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử đồng thời cảm thấy xem thường. Tiểu Phúc tử tò mò hỏi: “Vậy. . . . . . Vậy các ngươi liền tình nguyện nghe lời đại nhân các ngươi? Các ngươi là bộ khoái a. Làm sao có thể. . . . . . làm sao có thể. . . . . .”

“Tại sao lại không thể?”Kia bộ khoái kia cười tủm tỉm: “Anh đại nhân đã nói, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, liền đem một nửa bổng lộc phân cho bọn ta, số đó đã tương đương với tiên lương 1 tháng của chúng ta rồi.

Quả nhiên là có chủ như vậy thì sẽ có tớ a. Phượng Chuẩn và tiểu Phúc tử không hẹn mà cùng nghĩ. Đồng thời tiểu Phúc tử đã ở trong lòng tự kiểm điểm chính mình: ngươi nói đều là người hầu hạ, các bộ khoái đại ca lại học được tính tiết kiệm của Anh đại nhân 10 phần học cả 10, ta tại sao lại một chút cũng không học được anh minh của chủ tử đây? Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy may mắn: “May mắn ta không học được khả năng của chủ tử a, bằng không hắn còn không phải người ám sát ta . Không, căn bản không cần ám sát, một tiểu thái giám nho nhỏ như ta, cho dù là quang minh chính đại giết cũng sẽ không có ai đến hỏi thăm một câu.

Mấy người bọn họ nói nói cười cười về đến phủ nha, chỉ thấy một con ngựa được cột dưới gốc cây. Anh Nguyên nhìn kỹ lại vài cái, bỗng nhiên biến sắc, trầm thanh nói: “Là ngựa của A Xuyên, hắn sao lại đến đây.”Nói xong liền phi nhanh vào trong phủ nha.

Phượng Chuẩn trước giờ chưa từng nhìn thấy hắn giống như kinh hoàng mà thất thố như vậy. Nhưng là ngay sau đó hắn liền hiểu được . Bởi vì Anh Nguyên ở trong sân cao giọng hỏi: “A xuyên, ngươi sao lại đến? có phải chiến sự có thay đổi hay không? Không phải nói là đại Phượng triều bỗng nhiên chuẩn bị lui binh ư?”

Phượng Chuẩn nhíu chặt mày, nhìn hai bộ khoái cũng theo vào cửa, hắn cùng tiểu Phúc tử ở lại ngoài cửa, lặng lẽ nói: “Trần tướng quân này, tháng giêng còn chưa hết đâu, hắn làm sao đã đánh đến đây? Không đúng, kinh thành cách nơi này thế nào cũng phải 1000 dặm đường, hiện tại người đã đến đây, nói cách khác, hắn đã khai chiến từ trước tết rồi. Nói lầm bầm, cái thứ hỗn trướng này, không coi chỉ dụ của trâm ra gì đúng không? Xem ta trở về làm sao thu thập hắn.”

Tiểu Phúc tử bĩu môi: “Chủ tử, đây cũng không thể trách Trần tướng quân. Có lẽ là thời cơ tác chiến rất tốt. Là ai dạy tướng quân là khi ra ngoài, quân mệnh có lúc không thể nghe. Hiện tại ngươi đi oán giận hắn, chủ tử, ngươi cho rằng tướng quân sẽ ngoan ngoan nghe ngươi mắng sao?”

“Câm miệng, tóm tại bây giờ phải làm rõ sự việc rồi nói.”Phượng Chuẩn cất bước đi vào sân, trong lòng lần đâu tiên xuất hiển cảm giác “ phiền muộn”. Nếu thật sự là khai chiến, đại khái là cuối mùa xuân sẽ đánh tới nơi này, vậy hắn cùng Anh Nguyên, còn có thể có mấy ngày triền miên đây? Bằng không, vẫn là lệnh Trần tướng quân lui binh thì tốt nhất. Ý tưởng này vừa hiện ra, hắn liền hoảng sợ, việc hắn lo lắng nhất đã sảy ra, Anh Nguyên bắt đầu bất tri bất giác mà ảnh hưởng tới bản thân mình. Hắn mãnh liệt lắc đầu: “Không, ta tuyệt đối không để loại chuyện này sảy ra, tuyệt không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.