Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 7: Chương 7




Vội vàng chạy về nha môn, còn chưa vào cửa, mọi người đã bị một cái kiệu lớn hoa lệ làm cho kinh ngạc. Trên bốn góc của cái kiệu này, thế nhưng là những chuỗi trân châu được nối vào với nhau. Tuy rằng trân châu cũng không phải mặt hàng đứng đầu, nhưng mà loại hàng thượng phẩm này lại dùng để trang trí kiệu, cũng đủ làm người ta chấn kinh rồi. Ngay cả long liễn của Phượng Chuẩn chính mình, cũng còn chưa đạt đến được trình độ này.

Anh Nguyên gật gật đầu, không thêm lời nào, cất bước vào chính sảnh. Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử tuy rằng vô cùng tò mò, nhưng lại cố gắng nhịn xuống, sau khi xách giỏ cỏ hương thảo đưa cho mập đại thẩm, lại lặng lẽ nghe ngóng tự tình phát sinh trong nha môn.

Ai ngờ một mập đại thẩm luôn trung thành chấp hành tinh thần “tam cô lục bà”( buôn chuyện), hôm nay nhưng lại một từ cũng không nói. Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi. Rời đến địa phương cách mập đại thẩm hơn năm mươi mét, đôi tai còn thính hơn cả cẩu của bọn họ mới nghe thấy mấy câu nói thầm của mập đại thẩm: “Ai, lũ cẩu quan này, bị đạo đãi khách của Anh nhi đến nỗi ba năm cũng không dám bước vào thành Hưng Châu, hôm nay là có chuyện gì đây? Ai, lão bách tính chỉ sợ là lại không xong rồi .”

Tiểu Phúc tử còn muốn nghe tiếp, Phượng Chuẩn lại kéo hắn đi. Mãi cho đến một góc không người, hắn mới nhỏ giọng nói với tiểu Phúc tử: “Không cần hỏi nữa, ta đại khái có thể đoán ra được dụng ý của tên đại quan kia đến đây.”

Tiểu Phúc tử lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn chủ tử nhà mình, vừa phát ra nhưng lời ca ngợi buồn nôn: “Chủ tử a, ngài thật sự là thượng thiên hạ địa không gì không biết, không gì không làm được, tiền thì biết tới năm trăm năm, hậu cũng biết tới năm trăm năm. . . . . .”Chưa nói xong đã bị Phượng Chuẩn đánh gãy, hắn quát một tiếng: “Nói bậy bạ gì đó, ngươi nghĩ chủ tử ta là thầy bói sao? Ta bất quá là xem xét thời thế, đại khái đoán ra mà thôi.”

“Vậy cũng thật là giỏi a, nô tài không có đoán ra gì cả.”Tiểu Phúc tử cười thấy lòng: “Cái kia. . . . . . Chủ tử, ngài có thể chỉ điểm một chút cho nô tài, làm cho nô tài cũng tiến bộ chút đi.”Nói thật dễ nghe, kỳ thật nếu là hắn cũng không biết đáp án, chỉ sợ cũng sẽ tò mò mà chết.

“Trần tướng quân hẳn là bắt đầu tiến công , tên đại quan kia đến, chính là muốn quân lương, hẳn là như vậy không sai đi.” Vẻ mặt Phượng Chuẩn trầm tư, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình đoán không sai, càng nghĩ lại càng cảm thấy mình anh minh cơ trí, trí tuệ siêu quần.

※※z※※y※※z※※z※※

Thời tiết đầu thu tuy rằng vẫn còn chút nóng bức, nhưng đêm khuya đã có thể cảm thấy hương vị “dạ lương như thủy” ( câu thơ dùng để hình dung trời đêm mát mẻ…). Hơn nữa hôm nay là ngày trăng tròn, ánh sáng nhu hòa chiếu nghìn dặm, cây cối phía trước cửa sổ sum suê đều đang lay động dưới anh trăng, càng làm thêm vẻ mê người của đêm tối.

Phượng Chuẩn trở thân mình, lại như thế nào cũng ngủ không được, lặng lẽ ngồi dậy khoác lên kiện quần áo, chậm rãi đi ra bên ngoài. Hắn không có đánh thức tiểu Phúc tử, tiểu tử này mấy ngày qua vẫn kêu gào là đói không ngủ được, kỳ thật là tham tới ngủ không được, trong nha môn tri phủ tuy rằng không có dầu nước, bánh ngô dưa muối vẫn là đủ ăn. Khó khăn lắm tối nay hắn mới ngủ an giấc một chút, Phượng Chuẩn cũng không nhẫn tâm quấy rầy một nô tài trùng thành tận tâm như vậy.

Ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng tròn trên bầu trời, hắn nhịn không được tán thưởng một tiếng: “Hảo ánh trăng.”

Đã bao lâu không có cảm giác thoải mái như vậy rồi , vó ngựa không dừng để cải trang vào thành Hưng Châu, tiếp theo lại xảy ra sự cố hoa khôi, sau đó chính mình cùng tiểu Phúc tử liền trà trộn vào tri phủ nha môn, ai ngờ được từ đó đã nhảy vào lò lửa, không bữa nào được nhìn thấy thức ăn mặn, đổi với một Phượng Chuẩn luôn có cẩm y ngọc thực mà nói, có thể chịu được đến giờ mà không đào binh thì đã là kỳ tích , làm sao còn có tâm tư thưởng thức cái gì mà sơn thủy nhật nguyệt a.

Bất quá tối nay tâm tình của hắn vô cùng tốt, Trần tướng quân đã sắp bắt đầu tiến quân, đại Hàn triều diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn, vậy thành Hưng Châu này chẳng phải là chỉ còn lại mấy ngày hay sao? Hưng phấn huýt một tiếng huýt sao, Phượng Chuẩn “ ác độc” nở vài nụ cười, thầm nghĩ: Anh Nguyên chết tiệt, ngươi dám trước mặt mọi người tính kế trẫm, chờ dẹp xong Hưng Châu, xem trẫm như thế nào trả cả vốn lẫn lãi mỗi thù này .

Mới vừa ở trong lòng phát ra lời thề hùng hồn, từ cái đình nhỏ gần bên liền truyền đến một thanh âm thở dài lo nghĩ quen thuộc, đột nhiên gió nổi lên, mặt nước gợn lên những lớp sóng nhỏ, trái tim sắt đá của Phượng Chuẩn cũng nổi lên từng đợt sóng. Hắn rón ra rón rén đi tới bên người Anh Nguyên, xuất thần mà nhìn tới thân ảnh cao ngất trước mặt, chính mình cũng bởi vì cảm giác u sầu bao quanh hắn mà mạc danh thêm một tia phiền muộn.

“Khụ khụ, Anh Nguyên, ngươi có việc gì không giải quyết được ư? Nói ra cho ta nghe một chút, có lẽ có thể giúp ngươi một chút.”lời nói của Phượng Chuẩn tuy rằng tỏ rõ sự quan tâm thành khẩn, nhưng trong lòng hắn không mảy may có chút ý tứ vì vị giai nhân trước mặt mà lệnh Trần tướng quân thu binh nào, hành vi vô sỉ này hoàn toàn là mèo khóc chuột mà ra.

Anh Nguyên xoay người lại, nhìn Phượng Chuẩn một lúc lâu, Ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm về phía hắn, đang nghĩ đối phương có phải đã biết được thân phận thật của mình hay không, có cần giết người diệt khẩu hay không, Anh Nguyên bỗng nhiên lao đến gắt gao ôm lấy hắn lớn tiếng khóc ròng: “Tiền a, bạc a, vàng a, ô ô ô, ta cần tiền a, Lâm Phong, ngươi vì sao không phải là kim nhân ( người bằng vàng), như vậy ta cũng sẽ không buồn giống như bây giờ rồi .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.