Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 51: Chương 51: Mỗi người một ý




Na Lan Đức Duật về đến nhà, bước vào phòng khách, mọi người đã đợi rất sốt ruột, Na Lan Hoằng thấy con trở về, liền hỏi: "Duật nhi, con về rồi, Ung vương gia có làm khó con không, con không có xảy ra xung đột với ông ta chuyện gì chứ?"

"Con làm sao xảy ra xung đột với ông ta chứ," Na Lan Đức Duật ngồi lên ghế, "A Mã không cần lo lắng, con rất ổn."

"Vậy huynh có gặp được Tâm tỷ tỷ không?" đây mới là điều quan trọng nhất, đây là điều Hồng Dao quan tâm nhất.

"Không có. Ung vương gia nói, chỉ cần tôi đoạt giải quán quân, mới có thể gặp được cô ấy." Na Lan Đức Duật nói với vẻ mặt đông cứng lại.

Sở Cầm bừng tỉnh như hiểu ra, "Nói như vậy, Ung vương gia đem Tâm tỷ tỷ làm con cờ rồi! Chả trách tỷ ấy phải từ chối huynh."

Na Lan Đức Duật cười gượng, "Không những là Tâm cô nương, mà ngay cả tôi cũng là con cờ của ông ấy, nước cờ của Tứ gia đã tính rồi thì giọt nước nhỏ cũng không chảy ra."

"Ung vương gia muốn con đối kháng với Kỳ Duệ, Phất Dực, trên thực tế là tranh cao thấp với Bát gia, Thập tứ gia. Giời ạ! Xem ra, chúng ta vẫn là bị cuốn vào vòng tranh chấp này rồi." Na Lan Hoằng cũng ý thức được mình không thể giữ nguyên thế trung lập nữa rồi, mặc dù ông không vui, nhưng đã không làm chủ được nữa rồi.

Cũng giống Na Lan Hoằng, Tiết Ngôn cũng ở phái trung lập, thấy tình hình thế này, ông ta cũng lo lắng cho tiền đồ của mình, ai cũng biết ông và

Na Lan Hoằng là hảo bằng hữu, quyền lợi của người của hai nhà có liên quan với nhau, nếu hôm nay Na Lan Đức Duật theo Tứ A Ca, thì ông cũng đành theo, ông liền hỏi tiếp: "Hiền điệt, con trả lời chưa?"

Na Lan Đức Duật nhìn Tiết Ngôn một cái, vẻ mặt không còn cách nào khác, "Con dường như không còn quyền để nói." Lúc này, Na Lan Đức Duật đã không còn đường lui, không đi tham gia, bản thân mãi mãi sẽ không gặp được Tâm cô nương, đi tham gia, chẳng khác nào về phe Dận Chân, cửa ải nào cũng khó, thế chi bằng bằng cứ xông vào một chuyến, bản thân suy nghĩ, chỉ có một cửa không dễ qua là thi văn chương, chẳng ai biết

Tâm Di cách sẽ thi cái gì, nhưng sau lưng còn có Dận Chân chống lưng, với sức mạnh của ông ta cũng đủ rồi. Nếu thắng không được, mình cũng đã cố gắng rồi, đến lúc đó Ung Vương gia cũng không có lý do gì trách móc mình, nếu như thắng, ngược lại đây là việc tổn hao tâm trí, Tâm cô nương nhất định sẽ tủi thân, đây là điều mà anh không muốn.

Người muốn thắng giống nhau rất nhiều, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Na Lan Đức Duật đương nhiên là hai người khác. Trong Liêm vương phủ, cũng đang bàn bạc chuyện này.

"Kỳ Duệ, cuộc thi đấu kén chồng lần này, ngươi phải chuẩn bị cho tốt, bất luận thế nào cũng phải vượt lên đứng đầu." toàn bộ hy vọng Dận Tự đều gởi gắm vào Kỳ Duệ.

"Vương gia yên tâm, với tài năng của tôi, chức phò mã này sẽ thuộc về tôi." Kỳ Duệ quả nhiên là loại công tử cậu ấm quen thói kiêu ngạo.

Bát A Ca Dận Đường liền nhắc nhở, "Đừng có xem thường, vẫn còn hai người khác tên tuổi ngang với ngươi, đều không dễ đối phó, đặc biệt là Phất Dực, tỷ tỷ của hắn đã nói bóng gió với Hoàng Thượng muốn cưới Tâm Di."

Kỳ Duệ hừ một tiếng, "Na Lan Đức Duật chỉ là nhỉnh hơn chút về mặt võ công thôi, lần này lại không phải là tỷ võ chiêu thân, Phất Dực, văn chương của hắn trước giờ không thắng nổi tôi, dựa vào cái gì mà đấu với tôi."

"Chuyện Tâm Di cách kén chồng lần này là do lão tứ nghĩ ra, ở chỗ lão ta có người nào có thể tranh cao thấp với chúng ta không nữa?" Dận Tự lại suy nghĩ đến tứ ca của ông ta.

"Tôi đã nghĩ tới rồi, người trong bè đảng của tứ gia, không phát hiện có cao thủ nào đặc biệt." Dận Đường và ca ca của ông ta giống nhau, mục tiêu của bọn họ như nhau, "Lão ta sẽ không có người nào mà không để cho chúng ta biết đâu?"

"Xì, trong tay ông ta vốn không có người nào, lão ta chỉ muốn lấy lòng tiểu nha đầu đó, tôi thấy các người suy nghĩ quá nhiều rồi!" cái đầu của Thập A Ca vẫn không suy tính được quá nhiều.

Dận Tự cười ha ha, "Nha đầu đó chưa hẳn chấp nhận tình cảm này, hôm đó, tôi nhìn thấy vẻ mặt cô ta không vui, chẳng qua ngại Hoàng A Mã, ngại các đại thần đông như vậy, không cách nào tức giận ở đó được."

"Về việc này Tứ ca của chúng ta lại vất vả mà chẳng thu được kết quả gì, ha ha, ngược lại để chúng ta nắm được cơ hội." Dận Đường cũng dặn dò,

"Kỳ Duệ, chúng ta đều trông đợi vào ngươi, ngươi nhất định không được thua kém!"

Kỳ Duệ vẫn dáng vẻ kiêu ngạo đó, "Tôi sẽ không để các vị vương gia, A Ca thất vọng đâu."

"Tốt, rất tốt, chúng ta đợi xem vẻ mặt thảm thương của lão tứ, hô hô, nghĩ đến đó thì vui sướng làm sao." Bọn họ cũng nghĩ Dận Chân quá đơn giản rồi, cho nên mới nói tại sao bọn họ không có kết quả tốt chứ, đây chính là vậy á! Trước giờ, Dận Chân không phải là không để cho bọn họ xem trò cười? Dận Chân thông minh hơn bọn họ nhiều.

Cũng giống bọn họ, đừng quên vẫn còn một thần tượng khác, Dư phi đang vạch kế hoạch cho đệ đệ của mình.

"Phất Dực, tỷ tỷ đã nghĩ giùm đệ rồi, trở ngại lớn nhất của đệ là Kỳ Duệ và Na Lan Đức Duật, Kỳ Duệ nhất định cũng muốn đoạt giải, trái lại Na Lan Đức Duật có thể suy nghĩ lại."

"Tỷ muốn mua chuộc hắn?" tỷ đệ vẫn là khá thông minh, Phất Dực vừa nghe đã hiểu.

"Ừ, tỷ có một cách."

"Đệ thấy hay thôi đi!" Phất Dực trái lại nghĩ thoáng hơn tỷ tỷ của hắn, "Coi chừng bị một vố, trái lại làm trò hề cho người ta, hà cớ gì chứ! Đệ tự cho rằng văn thao võ lược không thua bọn họ, chức phò mã này chưa chắc là của ai! Tỷ đối với đệ đệ của tỷ không có lòng tin như vậy sao?"

Mấy vị bối lặc, công tử bột này đều quá tự tin á, xem ra là tiền, quyền với cưng chiều mà ra, lại không có giao tiếp với Tâm Di, sao cứ nghĩ rằng Tâm Di là một người con gái bình thường nhỉ? Cô ấy sẽ để cho tuyển thủ dễ dàng qua ải sao?

Vẫn là Dư phi từng nếm qua đau khổ, vội vã tẩy não đệ đệ, "Phất Dực, đệ đừng khinh địch, tạm thời chưa nói đến trình độ đối thủ của đệ có tương đồng với đệ hay không, lấy Tâm Di cách cách mà nói, cô ta cũng là một đối thủ lợi hại, nếu tỷ tỷ đoán không lầm, thi võ thi văn ải nào cũng đều không dễ qua, cho nên đối thủ của đệ bớt một người thì càng tốt.

"Vậy tỷ tính mua chuộc Na Lan Đức Duật thế nào?"

"Đương nhiên là tiền, ít thì hắn ta chắc chắn không lấy, tỷ nghĩ thế này, chúng ta cho hắn một tiệm cầm đồ, một tiền trang, cộng thêm đất đai ngàn mẫu, như vậy chắc chắn đủ rồi!"

"Tỷ, sao tỷ hào phóng vậy?" Phất Dực suy nghĩ, "Không đủ, nếu thắng, hắn sẽ được nhiều hơn không chỉ thế này, tỷ nói xem, hắn sẽ thích những thứ này của tỷ không?"

"Tiền không đủ, thì thêm người, đi tìm mấy mỹ nữ tặng cho hắn."

Phất Dực vẫn lắc đầu, "Tỷ tỷ của đệ à, tỷ hồ đồ rồi, hắn là người háo sắc sao? Ngược lại con gái theo hắn cả đống!"

"Thế này không được, thế kia cũng không được, chả lẽ không có cách nào khả thi sao?" Dư phi không cam lòng.

"Có chứ, không biết tỷ tỷ có dám làm hay không?"

"Chỉ cần không phải bảo tỷ đi giết người, có gì mà không dám."

Phất Dực cười cười, kề sát tai Dư phi nói nhỏ mấy câu, Dư phi sau khi nghe xong lập tức nhảy đổng lên, "Cái gì, đệ muốn tỷ đi..." có lẽ ý thức đến sự thất lễ của mình, liền che miệng lại, kéo cửa ra nhìn nhìn, may mà không có ai.

"Việc này nếu để Hoàng Thượng biết, tỷ tỷ đệ còn mạng sống sao?"

"Nếu không như thế, làm sao bảo Na Lan Đức Duật chịu khuất phục?" Phất Dực phe phẩy cây quạt trong tay, "Tỷ, đệ biết tỷ thích hắn, nên để tỷ toại nguyện một lần lại nắm thóp được hắn, như vậy há chẳng phải nhất cử lưỡng tiện sao."

Dư phi đỏ mặt, trách: "Đệ cũng nói rồi, hắn không háo sắc, làm sao bảo hắn chịu khuất phục? Còn nữa, chẳng lẽ phải ở trong cung sao, vạn nhất bị ai đó trông thấy..."

"Tỷ tỷ à tỷ thông minh cả đời, sao hồ đồ nhất thời vậy, chuyện này đương nhiên phải làm ở bên ngoài, tỷ yên tâm, đệ sẽ an bày cho tỷ, tỷ trước tiên hãy tìm một lý do có thể xuất cung."

Giời ạ, vì giành chức phò mã, động não như ở phần trên, nhục nhã và lương tri hoàn toàn mất đi, mặt xấu xa nhất trong lòng mỗi người được bóc trần hoàn toàn trước chữ "quyền".

Bọn họ muốn cho rơi Na Lan Đức Duật, có người lại muốn Tâm Di nhường Na Lan Đức Duật.

Tâm Di mấy ngày nay cứ ở miết trong Di UYển không ra ngoài, thường chơi đùa với chó mèo, nếu không thì lặng lẽ một mình đọc sách. Mỗi đêm còn lấy mấy món đồ ở thời hiện ra ngắm nghía.

Hôm nay, Tâm Di đang ôm chú chó ngẩng người ra, Tiểu Trúc Tử bước vào bẩm báo: "Cách cách, Uyển Nhi cách cách đến."

"Mau mời vào!"

Vừa nói xong, Uyển Nhi đã vào phòng, "Muội đã vào rồi, chúc mừng tỷ tỷ." Uyển Nhi thanh nhã hành lễ với Tâm Di.

"Chị có gì mà chúc mừng!" Tâm Di nhanh chóng mời ngồi.

Uyển Nhi cười rồi nói, "Tỷ tỷ sắp chiêu được lang quân vừa ý, chẳng lẽ không vui sao?"

"Vạn nhất không được lang quân vừa ý thì sao?"

"Yêu cầu của tỷ tỷ hà khắc vậy, nhất định sẽ chọn được người xuất chúng, Uyển Nhi thật hâm mộ, không biết muội sau này có phúc tốt như tỷ tỷ vậy không." Uyển Nhi nói.

Nghe đánh tiếng, Tâm Di là người vô cùng thông minh, lập tức nhận ra, ra hiệu Cát Mai hai người ra ngoài, Tiểu Thảo cũng ra cùng.

"Uyển Nhi, hôm nay em đến không đơn giản là chúc mừng chị, có chuyện gì muốn chị giúp à?" Tâm Di không thích nói vòng vò.

Uyển Nhi thở dài: "Thảo nào Hoàng Thượng yêu mến tỷ như vậy, tỷ kỳ thực quá thông mình."

"Uyển Nhi, chị em chúng ta còn có chuyện gì mà không thể nói, chỉ cần trong khả của chị, chị nhất định giúp em." Tâm Di chân thành nói.

Uyển Nhi nói với vẻ khó xử: "Tỷ tỷ nhất định có thể giúp mà."

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Tâm Di ghét nhất là vẻ õng a õng ẹo của con gái thời cổ đại.

"Tỷ tỷ nhất thiết đừng chế nhạo nha, muội, muội muốn thỉnh cầu tỷ tỷ ở trước mặt Hoàng Thượng nói vài câu." Uyển Nhi vẫn vòng vo.

"Nói cái gì mà phải chị đi nói, em tự nói không được sao?"

"Em làm sao không biết xấu hổ chứ!" Uyển Nhi cúi thấp đầu, e thẹn vô cùng.

Tâm Di cười cười trêu cô ta, "Ồ, mặt em rất đỏ rất đỏ rất đỏ á!"

"Tỷ tỷ!" Uyển Nhi kéo vạt áo Tâm Di.

"Được được được, chị không nói, em rốt cuộc muốn chị nói gì với Hoàng Thượng?"

"Em muốn xin tỷ tỷ nói với Hoàng Thượng sau khi cuộc thi kén chồng kết thúc, cũng cân nhắc đến muội một chút, chuyện của muội!" Tâm Di im lặng đợi câu kết của Uyển Nhi, phiền tỷ tỷ nói với Hoàng Thượng, chỉ hôn muội cho, cho Na Lan Đức Duật."

Trong đầu Tâm Di có tiếng "ong ong", lập tức không cười nữa, nhìn Uyển Nhi xấu hổ cúi đầu không nói, lòng rối như tò vò, "Tôi làm sao mà quên được chuyện này, còn cho rằng Na Lan Đức Duật từ chối cô, là hết chuyện rồi, bây giờ muốn tôi hứa với cô à?" suy nghĩ một hồi mới tìm được lý do từ chối: "Chuyện này chị không cách nào hứa với em, nếu Na Lan Đức Duật thắng thì sao?"

"Tỷ tỷ có thể để anh ấy không thắng mà!"

"Việc này, việc này hình như không công bằng thì phải!" cho dù Tâm Di có lanh trí phản ứng nhanh nhạy, hiện giờ cũng đành bó tay.

Uyển Nhi không biết tâm ý của Tâm Di, tiếp tục nói: "Muội lớn lên trong đại viện thâm cung, có thể nhìn thấy nam nhân như đếm trên đầu ngón tay, mà trong những nam nhân này duy chỉ có Na Lan Đức Duật khiến muội động lòng, tỷ tỷ, tỷ hãy giúp muội đi! Hạnh phúc cả đời của muội nằm ở một câu nói của tỷ."

"Hạnh phúc cả đời của cô ở trên tay tôi, thế hạnh phúc cả đời tôi nằm trên tay ai?" lời nói của Uyển Nhi chạm vào chỗ yếu đuối nhất của Tâm Di.

Trầm mặc một chút, Tâm Di cuối cùng lên tiếng, "Uyển Nhi, em không nên đem vận mệnh của mình giao cho người khác, hạnh phúc của mỗi người phải nắm chắc trong tay mình, em muốn hạnh phúc, phải tự mình đi giành lấy."

"Tỷ tỷ tại sao lại nói như vậy?" Uyển Nhi có hơi bất ngờ, bỗng nhiên hiểu ra, "Chẳng lẽ tỷ..."

Tâm Di nhìn Uyển Nhi với ánh mắt áy náy, khá lâu sau, Uyển Nhi lại khẽ giọng, "Tâm Di, hay là chúng ta, chúng ta có thể, có thể bắt chước các người đẹp hoàng cung, cùng chung một chồng."

"Uyển Nhi!" Tâm Di giật mình nhìn Uyển Nhi.

"Đàn ông tam thê tứ thiếp rất bình thường, tỷ tỷ nếu như chịu hứa, muội bằng lòng làm tiểu thiếp."

Vẻ nhân nhượng của Uyển Nhi, khiến Tâm Di cảm thấy xót xa, "Uyển Nhi! Em tại sao phải hạ thấp thân phận đến cầu xin chị, em là cách cách chính thống, trên người em đang chảy dòng máu của Ái Tân Giác La, chị không có cách nào thay đổi ý nghĩ trọng nam khinh nữ thâm căn cú đế đó của em, nhưng chị tuyệt đối không thể chấp nhận cách nói cái được gọi là một bình trà có thể pha tới mấy ly trà, cái gì cũng có thể nhường, chỉ có chồng là không thể nhường, chị quyết không chia nhau một người chồng với người con gái khác!"

"Tâm Di, tỷ có biết, anh ấy có ý trung nhân không, cho dù anh ấy có thể vượt lên đứng nhất ở cuộc thi, anh ấy nhất định sẽ cưới ý trung nhân của anh ấy, lúc đó, tỷ cũng chung chồng với người khác sao, thêm muội nữa, cũng không là gì, đến lúc đó nếu như có tranh chấp gì, muội cũng có thể đứng cùng lập trường với tỷ!"

"Xin lỗi, Uyển Nhi, em từ nhỏ luôn chấp nhận quan niệm đàn ông là trời, xuất giá theo chồng, còn chị thì không, ở chỗ chị không cách nào thay đổi tư tưởng của người khác, cũng bị bắt buộc chấp nhận vài điều khoản mà chị không muốn chấp nhận, nhưng trong hôn nhân ở chỗ chị, bất luận chồng chị là ai, chị tuyệt đối không nghe theo cái gì mà tam thê tứ thiếp, bất luận ai cũng không linh động trao đổi được.

"Nếu là chỉ ý của Hoàng Thượng, tỷ cũng từ chối sao?" Uyển Nhi không tuyệt vọng hỏi.

"Phải!" sự kiên quyết của Tâm Di đổi lại là ánh mắt tuyệt vọng buồn bã của Uyển Nhi.

Tâm Di lúc đó đã suy nghĩ dứt khoát, thà làm ngọc nát, còn hơn ngói lành, nếu Na Lan Đức Duật thua, cô chấp nhận đào hôn, cho dù là phiêu bạt chân trời, cũng sẽ không lấy người đàn ông mình không thích.

Uyển Nhi vừa đi, bọn Tiểu Mai Tử liền vây xung quanh Tâm Di hỏi.

"Cách cách, Uyển cách cách đi ra sao có vẻ như không vui?" Tiểu Cát Tử uyển chuyển hỏi.

"Cô ấy muốn ta xin với Hoàng Thượng, chỉ hôn cô ấy cho Na Lan Đức Duật!"

"Hả?!..." mọi người kêu lên kinh ngạc.

"Cách cách, người có đồng ý không?" Tiểu Trúc Tử hỏi một cách khẩn trương.

"Nói thừa, cách cách nếu đồng ý, sao Uyển cách cách không vui như vậy?" Nhị Hổ trừng mắt nhìn Tiểu Trúc Tử.

Tiểu Mai Tử ngược lại nghĩ thoáng hơn, "Hai gái cùng chung một chồng, cũng không hẳn là không được, cách cách người thông minh, Uyển cách cách xinh đẹp, truyền ra ngoài, cũng là một đoạn giai thoại trần gian gian!"

Tâm Di nguýt Tiểu Mai Tử một cái, "Cái gì mà giai thoại trần gian, ta thấy ngươi nhiễm virus quá nặng rồi, đợi ra giải quyết chuyện của ta rồi, phải từ từ tẩy não cho ngươi, đem diệt hết mấy con virus này, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi nhé, cứ lạc quan về bạn trai của ngươi đi, bây giờ ngươi có oan ức gì còn có thể nói với ta, sau này ngươi đi nói với ai?"

"Cách cách, nô tài không phải hạng đàn ông một dạ hai lòng!" Nhị Hổ liền kêu oan.

"Ta nói người sao? Không đánh mà khai!"

Mặt Nhị Hổ hơi đỏ, mọi người cũng vui vẻ cười ha hả.

Ồn ào như vậy, trong lòng Tâm Di cũng khá hơn, "Ra ngoài dạo đi, hoàng cung này thật là một nơi có thể ngộp chết người!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.