Aizz ~ Nàng thật buồn bực, đến cổ đại đã hơn nữa tháng rồi, chưa được ra
ngoài. Lại chưa biết nàng xuyên ở quốc gia nào, có mất quyền lịch sử
không. Aizz ~ thật nhàm chán
Dù suốt ngày xxoo với mỹ nam cung chủ, nhưng cũng nhàm chán a ~…
Hảo nhàm chán ~….
Ngồi nhìn bầu trời xanh, lơ đãng nhìn mây bồng bềnh trên trời. Thật là nhàm chán, aizzz ~..
– Ông trời ơi ~ thật là nhàm chán ~
……..
Vừa tình cờ mỹ nam cung chủ bước đến, áo trắng phiêu phiêu, mái tóc xỏa
dài, khuôn mặt tuyệt mỹ mị bách chúng sanh, tuấn mỹ phiêu dật, ánh mắt
chứa chan nhu tình nhìn kẻ đang ngồi thần thờ kia.
Hắn nhìn nàng, hôm nay tiểu yêu tinh của hắn thật câu nhân. Tự giác trong
lòng lại nổi lên dục vọng, ngày nào xa nàng, không cùng nàng lên giường
dâm loạn là hắn chịu được (NP: *mồ hôi* Ca ca ~ huynh thật là dư tinh
lực ! Một ngày mà xxoo đến 3 – 4 lần ! Khâm phục khâm phục)
Chìm đắm trong ảo tưởng dục vọng, gợi nhớ đến những đêm tiếng rên rỉ gợi cảm phát ra từ nàng, thật là dâm đãng. Bổng hắn nhìn nàng đang phát sầu,
khuôn mặt thờ thẩn, chẳng lẽ nàng đang nghĩ nam nhân khác, bổng nháy mắt lòng hắn nổi lên tức giận (NP: *cười tà tà* Ca ca ~ ghen tỵ rồi kìa ,
hắc hắc ! Hạo Phong: *lãnh liệt* Câm ~ ! NP: *run sợ, không hiểu nổi
bất an* Áck, muội câm )
Hắn tuyệt đối không cho nàng nghĩ đến nam nhân khác, nàng là của hắn. Ai
cũng đừng tưởng, hắn sẽ tuyệt đối giết kẻ đó, ngũ mã phân thay, cho hắn
chết một cách đáng sợ. Tự giác người hắn phát ra hàn khí khiến kẻ đang
thẩn thờ kia đang ngồi phát *sầu* kia cũng pải bừng tỉnh, rùng mình:
– Quái lạ ~ gió đâu ra mà tự nhiên thấy rùng mình thế này…
Quay lưng lại, thấy hắn đang đứng, dáng vẻ anh tuấn phiêu dật, bách mị chúng sanh. Nhàm chán trong người nàng bổng biến mất không thấy, mà thay vào
đó là vẻ mặt si mê, đờ đẩn nhìn hắn, tự giác nàng không kiềm chế được
nói:
– Phong ca ca ~ thật đẹp ~
Thấy nàng nhìn hắn, sát ý trong người hắn bay mất, thay vào đó là ngọt ngào. Thật là tiểu yêu tinh, muộn dụ hắn đây, ánh mắt thăm tình nhìn nàng,
thiên âm ôn nhu dễ nghe:
– Sắc Vi đang suy nghĩ gì ? Nãy giờ ta để ý nàng cứ thở dài…
Nói đến đó hắn ngừng, hắn không thể nói rằng nàng đang nhớ đến nam nhân
nào. Hắn không muốn làm tổn thương tiểu tiên nữ lòng hắn (NP: *hét* Yêu
nữ thì có ! Sắc Vi: *nũng nịu, nhào vào lòng Hạo Phong* Phong ca ca ~
kẻ kia nói xấu muội, huynh giết đi a~.. ! Hạo Phong: *nói không hai lời, cầm kiếm, truy sát tác giả*…. NP: *chạy, hét lớn* Cứu mạng a ~ , có
người muốn giết ta ~ *quay lại nhìn Sắc Vi* Ngươi chờ đấy, đừng hòng có
mỹ nam, cứu cứu)
Như hiểu hắn đang nghĩ gì, nàng lắc đầu, nũng nịu:
– Muội đang suy nghĩ tại sao không thể ra ngoài ! Ở trong này suốt rất nhàm chán a ~ …
Nghe câu trả lời của nàng, làm hắn cứ tưởng.. Phù ! Hóa ra chỉ phiền não
không được ra ngoài, dù sao cũng nên cho nàng ra ngoài, hắn ôn nhu ôm
nàng, bàn tay thì ôm chặt eo nhỏ nhắn của nàng:
– Ân ~ Muội ra ngoài sao !
Nàng gật đầu, thập phần đáng yêu: – Ân ~
Tự
giác hắn ôn nhu hôn môi nàng, nụ hôn thập phần ôn nhu không có dục vọng
nhưng lại cuồng nhiệt khiến người nàng tê dại, hắn ôn nhu nói:
– Ân ~ ngày mai ta sẽ mang nàng ra ngoài dạo
Oa ~ thật vậy sao
Nàng có nghê lầm không, nàng mắt chớp chớp nhìn hắn:
– Thật vậy sao ?
Hắn gật đầu kiên định:
– Ân ~