Ai Bảo Nữ Nhân Không Lấy Nhiều Chồng

Chương 11: Chương 11: Dụ Dỗ Mỹ Nam Cung Chủ Lên Giường ! Đầu Đêm Thật Là Đâu..




Có lẽ nàng là nhược điểm của hắn, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể làm gì được nàng. Thật là tiểu yêu tinh chuyển thế, có lẽ sau này nếu tập hợp lại, nhất định bắt nàng bịt mắt lại, cấm nhìn nam nhân khác, nếu không, thì không biết hắn làm ra chuyện gì đâu. Ôm nàng, thở dài. Nhìn mỹ nam cung chủ thở dài, chậc chậc, ngay cả thở dài phiền muộn cũng đòi mạng đến thế, thật sự là tuyệt thế mỹ nam một không hai trên đời. Hại dục vọng nàng càng tăng lên, nhưng cũng phải cố nén lại, phải tìm cách dụ dỗ mỹ nam lên giường, nếu không thì nàng không là Lạc Sắc Vi. Chuyện đó cũng phải từ từ, tùy thời cơ thích hợp. Nàng mỉn cười nhìn hắn, hai má thoáng ửng hồng mê người như đang câu dẫn hắn, giọng ngọt đến chết người (NP: *thở dài* Quả thật là yêu nghiệt chuyển thế, chứ tiên nữ cái gì ? Lạc Sắc Vi: *liếc* Ngươi nói cái gì ? NP: *chối quanh* Không có gì ? Ta viết tiếp) Nhìn hành động như câu dẫn hắn, hắn hận không thể bế nàng lên giường, *ăn* nàng ngay. Nhưng hắn không thể làm thế, cố nén dục vọng, nếu làm thế, tiểu tiên nữ của lòng hắn sẽ sợ hãi, chán ghét hắn, nếu nàng thật chán ghét hắn, hắn sợ mình sẽ sống không nổi. Aizz, có lẽ hắn đã động tình thật sự. Sâu hãm vì nàng, hắn làm mọi cách bảo vệ nàng, không cho nàng gặp nguy hiểm, không bao giờ làm nàng tổn thương. Hắn nhất định sẽ mang hạnh phúc đến cho nàng, thậm trí cả suốt cuộc đời, suốt kiếp. (NP: Áck, Phong ca ca, huynh bị tiểu yêu nữ lừa rồi! Hạo Phong: *không nói gì, tay rút kiếm* NP: *chạy, hốt hoảng* Á, cứu mạng ! Giết người) Ôm nàng thì bổng hắn nghe có tiếng gì đó, hình như phát ra từ bụng của nàng. Mỉn cười, thì ra nàng đói bụng. Á, thật mất mặt, tự nhiên đói bụng vào lúc này. Thật mất mắt trước mỹ nam, hức hức, nàng phải làm sao đây, thế là kế hoách câu dẫn mỹ nam chẳng lẽ thất bại khi chưa tiến hành. Không, nàng không muốn. Oa oa, thật không khóc ra nước mắt. Nàng đang kiếm cái hố gì để chui vào, thật mất mặt mũi. Mỹ nam cung chủ thoáng cười sủng nịnh, ánh mắt nhu tình, ôn nhu nói: – Sắc Vi chắc đói bụng rồi ! Nào, lại đây ! Nàng đợi chút, ta làm ít điểm tâm cho nàng… Nói xong, hắn để nàng trên ghế, đi vào phòng làm một ít điểm tâm. Phù, may quá, chưa bị mất mặt, mà nàng thật ngạc nhiên. Mỹ nam biết nấu ăn, quả thật món hời, nàng ngửi thấy mùi hương thức ăn phát ra từ dĩa tay của hắn. Oa, nào là gà nhân sâm, bánh bao nhân thịt, thậm trí có cả canh tổ yến thơm phất. Ngửi thôi cũng đã thèm, ở hiện đại, nàng chưa bao giờ được ăn ngon thế này, mới nếm thử thôi đã hòa tan vào trong miệng. Thật ngon quá đi mất, nàng không khách khí nữa, nhất định phải ăn. Nàng ăn chưa bao giờ được ăn, hình tượng đáng yêu bay đi lúc nào không hay, bây giờ nhìn nàng giống như nhịn đói ba ngày chưa được ăn uốn gì. Hắn nhìn nàng, ánh mắt chứa đựng dụng vọng cùng sủng nịnh, ngay cả cánh nàng ăn cũng thật đáng yêu, thật sự muốn câu dẫn hắn đây, nhìn hợp cơm còn sót lại trên má. Hắn nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi, liếm nhẹ má, hành động đó khiến Lạc Sắc Vi dù đang ăn cũng phải ngừng lại, hai má bây giờ đã ửng hồng như táo đỏ. Nhìn nàng ngừng lại, hắn lại tiếp tục dùng lưỡi liếm xuống môi rồi vươn vào đầu lưỡi của nàng. Trao cho nàng một nụ hôn tuy ôn nhu nhưng bá đạo, tham lam mút hết nước miếng trong miệng nàng, bàn tay thì từ từ bế nàng vào phòng (NP: *hét* Biến thái)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.