Trương Hạo Phong tựa phi tiếu, nét mặt lãnh đạm toát ra trong trẻo, áo trắng
phiêu dật khiến hắn giống như tiên nhân bình thường. Trên tay cầm kiếm
nhìn nam nhân yêu nghiệt Lãnh Dạ Đêm:
– Không hổ danh là người đứng đầu Lãnh Hồi Thiên Giáo, võ nghệ cao thâm…
Lãnh Dạ Đêm cười, tuấn mỹ dung nhan giống như yêu nghiệt, mị hoặc chúng
sanh. Nụ cười hắn vô tình lọt vào mắt Lạc Sắc Vi, khiến trái tim yếu ớt
của nàng rung động. Quả thật là yêu nghiệt, cười cũng mê người như vậy,
nếu không phải hắn có vô số ngàn thị thiếp thì chắc nàng không nhẫn
được, phao hắn ngay lặp tất. Võ công của Trương Hạo Phong cũng không
phải tầm thường, đánh mấy trăm chiêu, bất phân thắng bại, Lãnh Dạ Đêm
nói:
– Cung chủ cũng không tồi, mấy trăm hiệp bất phân thắng bại..
Hắn vừa nói vừa cười, nụ cười nữa chính nữa tà, tăng thêm vẻ mị hoặc của
hắn. Nhân quả nhiên không giống nhân, thật là yêu nghiệt. Hắn cứ cười
thế này chắc nàng chết mất.
Nếu Trương Hạo Phong cười giống như đóa hoa vạn năm bị đóng băng mới nở,
nếu tiên tuyệt luân, thì nụ cười của Lãnh Dạ Đêm mị hoặc, tựa như hắc
đêm khiến bất cứ nữ nhân nguyện trầm luân theo.
Yêu nghiệt a ! Thần tiên a!
Nàng hận không thể lập tất phao hết hai mỹ nam này. Ôi, cực phẩm, cực phẩm trong cực phẩm a…
Trăm hiệp bất phân thắng bại, quả là đối thủ trời sinh. Nhìn hai vị tuấn mỹ
tuyệt luân mỹ nam đấu vì mình, quả thật không uổn một kiếp. Nhưng nếu cứ đánh thế này chắc hết thời gian, hay là phải tìm cách gì đó. Nàng lên
tiếng:
– Hai vị mỹ nam… áck… Phong ca ca, Lãnh giáo chủ … muội có ý kiến…
Định nói hết thì bổng nàng thấy có gì không ổn. Quái lạ, mặt đất đâu, nàng thấy mình đang đang rơi xuống vực thẩm.
AAAAAAAAAAAA ~
Cứu mạng, lão thiên ơi ~…
Chẳng lẽ ông trời trừng phạt nàng tham lam, muống nàng chết ở vực thẩm sao.
Nàng không muốn a, mỹ nam của nàng, nàng không cần chết, nàng muốn mỹ
nam a, cứu cứu…
Trước khi rớt xuống đáy thẩm thì nàng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, tuyệt
vọng của Trương Hạo Phong cùng Lãnh Dạ Đêm, tiếng kiêu đồng thanh thê
lương:
– Không …!!!
Ô ô Phong ca ca, thật xin lỗi. Nàng phải bỏ mạng lại đây… ô ô
Ô ô yêu nghiệt giáo chủ.. ô ô… nếu có kiếp sau, ta muốn phao ngươi …ô ô
Ô ô mỹ nam của nàng, chúng ta sắp phải chia lìa. Ô ô, thật bất công, nàng sắp phải lên thiên đường đoàn tụ với tổ tiên, ô ô, nàng không cần. Mỹ
nam của nàng, mỹ nam của nàng a…
Trước khi nghĩ thì nàng ngất đi. Trước khi ngất thì nàng nghĩ, ô ô , ông trời thật bất công. Kiếp sau, ta nhất định phải cưới một ngàn mỹ nam, lập
hậu cung, ô ô, nhất định không chừa một ai, ô ô….