Ai Bảo Nữ Nhân Không Lấy Nhiều Chồng

Chương 41: Chương 41: Phiên Ngoại (9) Phá Hư Nữ Nhân (H Nặng) (P1)




Thiên hạ đại loạn, mỹ nhân tịch liêu

Nàng, kỹ nữ thanh lưu, từng một thời là tiểu thư

Chỉ vì mất trinh tiết, bởi chính ca ca ruột

Khiến nàng trở thành tội nhân loạn luân

Bị người đời phỉ nhổ, chê cười

Trinh tiết không còn, chỉ còn thân thể dơ bẩn

Người đời phỉ nhổ, thật thiên đại chê cười

Phụ thân bán nàng vào thanh lâu, mua vui cho nam nhân

Khắp thiên hạ, nàng trở thành phá hư nữ nhân

Bị người người phỉ nhổ, qua đêm hàng trăm nam nhân

Thân thể ngọc ngà dơ bẩn bị nhiều nam nhân sờ qua

Nàng ghê tởm, đêm nào không ngủ được

Ác mộng, tận cùng hắc ám, nàng thật sự muốn chốn chạy

Nàng mệt mỏi, nàng hận gia đình của nàng, nàng hận cái người gọi là ca ca

Nàng hận phụ thân, nàng hận nam nhân

Không ai là nam nhân tốt cả

Đêm nào nàng cũng sống như địa ngục nhân gian

Tâm trở tro tàn, mai mòn tình cảm

Nàng muốn trả thù, nàng muốn lợi dụng

Nàng sẽ trở thành phá hư nữ nhân

Thành Châu, giang nam mộng..

Phố xá đông đúc, người kẻ tấp nập, phồn hoa náo nhiệt. Trên đường những kẻ rao bán tấp nập, những mỹ nữ phong tư uyển chuyển, nhỏ nhắn kiểu giai nhân Giang Nam.

Thanh tú khả nhân, xinh đẹp uyển chuyển nơi nơi khiến người người mê say. Giang Nam không hổ là nơi tụ tập mỹ nhân, phong thái nhỏ nhắn, xinh đẹp uyển chuyển, thanh tú khả nhân. Tụ tập đầy đủ, không ít nam nhân phương khác đến, điều mong lấy một nữ nhân Giang Nam về làm nương tử.

Giang Nam, nơi nổi danh các mỹ nữ. Các loại hình thái, không những thế, Giang Nam còn có tụ tập những cảnh đẹp, mỹ như tiên cảnh. Nhìn nam thanh, nữ tú trên phố xá, uyển uyển, thanh lịch. Tuy thế, Giang Nam vẫn dồn đại chuyện mà ai nghe cũng phải phỉ nhổ, khinh bỉ, chuyện về phá nữ nhân.

Nữ tự, Tô Ngọc Oánh, mười lăm tuổi xuân, chưa thành hôn, đang ở độ tuổi đẹp, chẳng những thế còn là đệ nhất mỹ nhân Giang Nam, xinh đẹp dụ hoặc nhân, mỹ tựa như Nga Mi, trên chán có chu sa trí, nhìn nàng, ai cũng ngờ tiên nữ hạ phàm, phong thái lúc nào cũng uyển chuyển động lòng người, mỗi cử động điều dụ hoặc nhân.

Băng thanh cốt ngọc, thanh nhã nếu tiên, quả không hổ danh đệ nhất mỹ nhân Giang Nam. Tô Ngọc Oánh là thất tiểu thư Tô phủ, trên có hai cái ca ca, bốn cái tỷ tỷ. Đại ca của nàng, Tô Thanh Lưu đã thành hôn, trên có cái nương tử, dưới có bốn cái tiểu thiếp mớp nạp vào. Còn bốn tỷ của nàng điều thành hôn, cùng gả cho một nam nhân. Chỉ có nhị ca Tô Thanh Phong, chưa có chính thức, nhưng dưới có đến mười phòng tiểu thiếp, phong lưu tiêu sái, ham mê nữ sắc.

Phụ thân nàng là Tô Vạn Lâu, làm quan nhất phẩm, mọi người gọi phu thân nàng là Tô đại nhân. Phụ thân nàng là một người tham lam, háo sắc, ác bá mà dân chúng Giang Nam điều chán ghét, phụ thân nàng có hai cái chính thê, dưới là mười sáu cái tiểu thiếp.

Năm nàng mười lăm tuổi, đúng tuổi cập kê, không ít công tử quyền quý điều đập cửa tới cầu hôn. Nhưng không kẻ nào lọt vào mắt nàng, nàng chán ghét những ánh mắt nam nhân kia nhìn nàng, thật ghê tởm. Nàng chỉ muốn gặp một nam nhân có thể đáng khiến nàng yêu thật lòng nhưng nàng đến giờ vẫn chưa tìm được.

Mười lăm tuổi, phong thái uyển chuyển, mị hoặc câu nhân, thanh nhã nếu tiên, băng thanh ngọc khiến, tựa như tiên nữ hạ phàm, mỗi từng bước đi thật uyển chuyển, có thể khiến nam nhân dễ sinh dục vọng. Đêm trăng tròn, nàng ở trong phòng ngắm trăng, thở dài ngán ngẩm.

Rốt cuộc đến khi nào nàng mới tìm được chân mệnh của nàng. Trên gương mặt kiều diễm thở dài, sầu não, ánh trăng hôm nay rất sáng, vầng sáng ánh trăng chiếu rọi trên mặt nàng khiến nàng một thân hồng y, kiều diễm, giống như tiểu hồ ly chuyên mị hoặc đàn ông. Bất cứ ai nhìn không dễ nếm dục vọng.

Nàng thở dài, sầu não thì bỗng tiếng đập cửa khiến nàng giật mình, nàng kêu lên:

– Ai đó…

Tiếng nam nhân vang lên, thanh âm này là…

Nhị ca, tại sao đêm khuya khắt, nhị ca còn tới phòng nàng làm gì. Nàng thở dài nhẹ nhõm, thì ra là nhị ca, nàng bước ra, mở cửa phòng nói:

– Nhị ca, có chuyện gì ? Khuya khoắt còn tới phòng muội…

Nói chưa xong, thì nàng thấy nhị ca nàng trên gương mặt ửng hồng, như nhị ca vừa uốn rượu, ánh mắt này thật quá đáng sợ, giống mấy nam nhân kia thường nhìn nàng, thật ghê tởm, nàng sợ hãi, bất an, khuôn mặt tái nhợt nói:

– Nhị ca, huynh….

Chưa nói hết, Tô Thanh Phong ôm chặt nàng, chẳng những thế, còn bá đạo hôn lên môi nàng. Nụ hôn khiến nàng xụi lơ cả người, nàng tức giận, đảy nhị ca ra:

– Nhị ca, sao ngươi có thể…..

Chưa nói hết, hắn đóng chặt cửa lại, ánh mắt đỏ sậm phẩn nộ khiến nàng sỡ hãi, nàng run run nói:

– Nhị ca…

Tô Thanh Phong lãnh khốc, gương mặt anh tuấn phẫn nộ:

– Câm miệng..

Nàng sợ hãi, bất an đề phòng:

– Nhị ca, chuyện này không đúng ! Mau ra khỏi phòng ta…ngô….

Hắn phẫn nộ hôn lên đôi môi nàng, ngấu nghiến đôi môi, chiếc lưỡi linh hoạt tìm kiếm trên miệng nàng khiến người nàng nóng dừng, xụi lơ tựa vào người hắn. Nàng mệt mỏi, gương mặt ướt đãm mồ hôi, hồng y diễm lệ, ánh mắt mê ly khiến nàng càng quyến rũ, như mị hoặc yêu tinh, câu nhân mê người:

– Nhị ca, ngươi buông… ngô

Nàng lại bị hắn tiếp tục hôn. Không, không nhị ca không thể làm chuyện như vậy với nàng, không không. Cứu, nàng muốn ai đó cứu, nhưng mất hết hy vọng khi thấy bàn tay thon dài hắn mò vào từng lớp áo của nàng, cởi bỏ hồng y, nàng nhìn thấy hồng y rơi xuống đất, từng cái rơi xuống.

Nàng tuyệt vọng, hắn không thể làm như vậy được. Nhìn bản thân mình còn xót lại cái yếm vàng, nàng tuyệt vọng, thẩn thờ, để mặt hắn muốn làm gì làm. Tô Thanh Phong lấy bàn tay mò vào người nàng, bỏ đi cái yếm chướng mắt, hắn tham lam bóp bộ ngực, nhìn bộ ngực căn phòng mị hoặc mà hắn hàng đêm áo ước. Hắn không thương tiếc, bàn tay xoa bóp bộ ngực nhỏ nhắn của nàng, nhũ hoa căn lên.

Nàng thấy vặn vẹo, khó chịu trong người. Nàng tuyệt vọng bi ai, nhị ca không thể làm chuyện đó với nàng, tại sao, tại sao lại thế này, nàng cắn lên đôi môi như không muốn phát ra tiếng rên rỉ. Hắn hôn vào bộ ngực nàng, nhẹ nhàng cắn nuốt, hấp thụ nhũ hoa. Bản thân nàng nóng lên, nhịn không được rên rỉ:

– Ưm…a…ưm…

Hắn liếm nhũ hoa, hấp thụ cắn nuốt như tiểu hài tử muốn bú sữa mẹ. Nàng rên rỉ, cơn nóng nhiệt trong người không thể thoát ra khiến nàng khó chịu, nàng vặn vẹo, hốc mắt ngấn lệ, tuyệt vọng. Tô Thanh Phong chìm đắm dục vọng, nhìn nàng không ngừng rên rỉ khiến dục vọng hắn tăng lên. Hắn thèm khác đã lâu, hắn không thể nhịn được.

Hắn liếm mõi góc nhỏ, không bộ phận nào hắn bỏ coi, từ từ xuống bụng rồi đến chỗ cấm kị của nữ nhân. Chỗ cấm kị hấp dẫn tuyệt đối, hắn như bị hấp dẫn, thôi thức lấy chiếc lưỡi tiến vào tiểu huyệt. Hắn liếm, nhẹ nhàng hấp thụ mất hoa.

Hắn khao khát có được nàng đã lâu, hắn hấp thụ mật ngọt tinh dịch. Hương thơm bất người phát ra chỗ cấm địa, hắn thèm khát, hấp thụ như không đủ, hắn dùng lưỡi liếm liếm. Làm nàng nhịn không được rên rỉ, thanh âm khàn khàn mê ly:

– Ân a….không được…ân…..

Nhìn người nàng vặn vẹo, hắn hấp thụ xong. Nhìn thấy người nàng xụi lơ, mồ hôi đày mình, nhìn nàng thật quyến rũ, mị hoặc câu nhân, hắn âm trầm nói:

– Muốn hay không….

Nàng không ngừng vặn vẹo, cảm giác thật khó chịu. Nàng như thôi miên, thanh âm suy yếu:

– Khô….muốn….

Muốn nói không nhưng lại thành muốn. Nàng hảo khó chịu, người cứ vặn vẹo, Tô Thanh Phong tà ác cười:

– Được, như muội mong muốn…

Dục vọng mê ly, nàng nhìn thấy phía dưới của hắn. Áck, hảo to, nàng thẹn thùng, xấu hổ.

*Tiểu đệ đệ* của hắn thật to, ướt át, hắn mỉn cười tà ác, gầm nhẹ ra lệnh:

– Liếm ta…

Nàng thật mệt mỏi, nàng hảo khó chịu. Nàng thôi thức liếm hắn, nhìn *côn thịt* trước mặt, nhẹ nhàng tiến vào đôi môi nàng, ướt át kiều diễm:

– Ngô…a…ưm…

Tinh dịch từ người hắn bắn ra khắp người nàng, mệt mỏi xụi lơ khiến nàng không còn tinh thần. Nàng thật sự muốn buông tha cho nhưng hắn lại không, hắn như muốn thêm, tà ác cười:

– Chuẩn bị., Oánh nhi ~…

Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì, nàng chưa kịp hiểu, thì *côn thịt* hắn đã tiến vào cấm địa của nàng. Khiến cả người nàng đâu đớn, như bị vạn kim xuyên tâm, máu xử nữ chảy xuống. Nàng đâu đớn người, nóng nhiệt toát ra hết, thanh âm rên rỉ:

– A….đau…ân….a….

Hắn lúc tiến nhanh lúc tiến chậm, xâm nhập vào người nàng, thật mệt mỏi. Nàng hoàn toàn bất tỉnh, thân hình đau nhức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.