Tiểu Lục nghe Thẩm Anh nói muốn mang rượu ra thì thấy hơi lạ, nghĩ rằng có thể là đưa cho Mạnh Cảnh Xuân uống, liền đi hâm nóng rượu, còn đặc biệt chuẩn bị một ít thức ăn. Một đầu bếp khác mang mấy viên bánh bột đã được gói xong cho vào trong nồi hấp, khói tỏa nghi ngút khắp phòng, khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Mạnh Cảnh Xuân vẫn ngồi im không nhúc nhích, đờ người ra nhìn một con thiêu thân đang vỗ cánh phành phạch đâm đầu vào lớp cửa sổ giấy.
Thẩm Anh cũng không bắt chuyện với nàng, cho đến khi Tiểu Lục mang bình rượu ra, hắn mới rót một chén đưa cho Mạnh Cảnh Xuân.
Mạnh Cảnh Xuân cố gắng lấy lại tinh thần, nhìn chén rượu kia nói: “Sao Tướng gia lại muốn uống rượu?”
Cả dáng vẻ lẫn giọng nói của Thẩm Anh đều là nhàn nhạt, cũng không nhìn nàng, chỉ nói: “Cho ngươi.”
Mạnh Cảnh Xuân sững sờ một chút.
“Tuy say rượu không phải là điều mà anh hùng nên làm, nhưng lại khiến người ta dễ chịu hơn.”
Mạnh Cảnh Xuân nhận ra được ý trong lời nói của hắn. Hắn vậy mà lại nghĩ nàng có bộ dáng như bây giờ là vì gặp đả kích, thật sự là đã quá coi thường nàng rồi.
Thế là Mạnh Cảnh Xuân khẽ nhíu mày nói: "Tướng gia đã từng thử qua sao?"
Thẩm Anh lại nói: "Chưa từng."
“Hạ quan lại không nghĩ như vậy. Huống chi hôm nay hạ quan cũng không có gì không thoải mái, không cần mượn rượu giải sầu.” Nàng cười nhạt, trong đôi mắt sáng lên vẻ lanh lợi: “Ý tốt này của Tướng gia, hạ quan xin nhận.”
Thẩm Anh liền nói với Tiểu Lục: “Mang rượu xuống đi.”
Mạnh Cảnh Xuân liếc nhìn bình rượu: “Tướng gia không uống sao?”
"Ta không uống rượu."
Mạnh Cảnh Xuân nhất thời líu lưỡi, mím mím môi nói với Tiểu Lục: "Không cần dọn đi, ta sẽ uống hết." Nói xong, nàng cầm chén rượu lên nhấp nhẹ một ngụm, sau đó cúi đầu ăn chút thức ăn.
Rượu và đồ nhắm xuống bụng, Mạnh Cảnh Xuân hài lòng thoả dạ thở dài một tiếng.
Thẩm Anh nhìn nàng ăn cơm uống rượu, đột nhiên mở miệng thăm hỏi: “Gần đây ở Đại Lý tự rất bận sao?” Mấy buổi tối nay về nhà đều không thấy bên phòng nàng sáng đèn, chắc hẳn là về rất muộn.
"Cũng tàm tạm." Mạnh Cảnh Xuân trả lời đơn giản.
Thẩm Anh nhấp một hớp trà lạnh, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi, lại nói: “Ngươi có hối hận đã làm như vậy trong vụ Hàn Chí Thanh không ?”
Mạnh Cảnh Xuân cười, trả lời dứt khoát: "Hạ quan không hối hận."
Trên mặt Thẩm Anh hiện lên ý cười không dễ nhận ra: “Ai ai cũng nói ngươi sẽ hối hận, nhưng trong lòng ngươi lại nghĩ khác, đúng là hiếm có.”
Mạnh Cảnh Xuân không đáp, chỉ nhìn thoáng qua bầu trời tối om ngoài cửa sổ.
Trong hơi thở tràn ngập mùi thơm ngát của rượu mơ, Mạnh Cảnh Xuân chợt thấy ngà ngà say.
Tiểu Lục bưng bánh bột lên, Thẩm Anh cúi đầu chậm rãi ăn, còn Mạnh Cảnh Xuân chỉ nhìn chằm chằm chén của mình, không động đũa.
Tiểu Lục đoán chắc là nàng tức cảnh sinh tình nên nhất thời thất thần, đứng bên cạnh nói một câu: “Thừa dịp còn nóng, Mạnh đại nhân mau ăn đi, để nguội thì sẽ không ngon nữa.”
Lúc này Mạnh Cảnh Xuân mới lấy lại tinh thần, cực kỳ cẩn thận ăn một viên bánh bột. Từ nhân bánh cho đến lớp gạo nếp bao bên ngoài đều khác so với mẫu thân làm.
Nàng không khỏi nghĩ đến một ít chuyện xưa, rầu rĩ mở miệng: “Khi hạ quan còn nhỏ, từng gặp qua một người. Tuy bây giờ đã không còn nhớ rõ diện mạo của hắn, nhưng vẫn nhớ rằng hắn có nói, làm người không thể đệ mất lòng chân thành, cho nên hạ quan bất giác hối hận."
Thẩm Anh nghe vậy, thìa cầm trong tay chợt ngừng lại một chút.
Mạnh Cảnh Xuân lại nói: "Tướng gia ở trong triều nhiều năm, không biết có biết Chu đại nhân hay không ?”
“Vị Chu đại nhân nào?"
Mạnh Cảnh Xuân nói: “Chu Dự Ninh đại nhân, từng là Đại Lý tự khanh."
Thẩm Anh khẽ cau mày. Nhiều năm trước Chu Dự Ninh đã từ quan, sau đó vị trí Đại Lý tự khanh thay người mấy lần, cho nên nhóm hậu sinh sau này không có mấy ai biết đến Chu Dự Ninh. Sao bây giờ Mạnh Cảnh Xuân lại hỏi đến? Mà sao nàng lại biết được Chu Dự Ninh?
Thấy Thẩm Anh không trả lời, Mạnh Cảnh Xuân ho một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn, chỉ nói: "Thôi, chắc là Tướng gia cũng không biết.”
Cuối cùng, Thẩm Anh buông ra một câu: “Chu đại nhân đã từ quan về quê nhiều năm trước, không biết tình hình gần đây ra sao."
Mạnh Cảnh Xuân đã hiểu, không đề cập đến nữa.
Sau khi hai người ăn xong, Mạnh Cảnh Xuân cầm hộp thức ăn đi về quan xá, đến cửa cũng chỉ khách khí nói vài lời tạm biệt với Thẩm Anh rồi xoay người mở cửa vào phòng.
Thẩm Anh thấy nàng đóng cửa, đứng ở bên ngoài một lát, sau đó cũng bước vào phòng.
Khoảng nửa canh giờ sau, Thẩm Anh đi tắt đèn, nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân đứng dưới cây cổ thụ trước cửa, áo bào màu trắng rộng thùng thình bị gió thổi phồng lên. Hắn đẩy cánh cửa sổ ra xem, thấy nàng vái lạy về hướng Tây Nam, dưới chân là tiền giấy đang đốt và một ít nhang đèn đồ cúng linh tinh.
Mạnh Cảnh Xuân đứng một lúc lâu, hắn cũng nhìn nàng một lúc lâu. Hắn chợt nhớ tới buổi sáng hôm đó, Mạnh Cảnh Xuân cũng cầm tấu chương bái lạy như vậy. Bây giờ ngẫm lại chắc là bái tế một vị cố nhân nào đó.
Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Anh đang đứng tại cửa sổ nhìn, sững sờ một chút rồi cúi đầu vội vàng đi vào phòng.
Thẩm Anh vẫn đứng ở cửa sổ một lúc lâu. Đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã không còn thân ảnh nào dưới bóng cây cổ thụ nữa.
***
Hôm sau là ngày thái tử đại hôn, trong thành tưng bừng náo nhiệt. Mạnh Cảnh Xuân thật sự rất mệt, liền xin được về sớm, mồ hôi nhễ nhại đi trên phố Ngự.
Trên đường đông như mắc cửi, chật như nêm cối. Mạnh Cảnh Xuân nhớ đến hôm Trạng nguyên đi dạo phố đó, cũng là cảnh tượng như vậy. Nàng chợt cảm thấy thật buồn bực, thời tiết không tốt tí nào. Mùa mưa đáng lẽ ra phải đến rồi, nhưng không biết tại sao đã nhiều ngày mà mặt trời vẫn chói chang, không hề có một hạt mưa nào. Mạnh Cảnh Xuân cảm giác như mình sắp bị nướng chín đến nơi.
Chợt có người kéo kéo áo nàng, Mạnh Cảnh Xuân quay phắt đầu lại, thấy Trần Đình Phương đứng dựa vào bên cạnh tường, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Dạo này Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ bận, nên cũng không biết hắn khỏi bệnh khi nào.
Trần Đình Phương gầy hơn, Mạnh Cảnh Xuân nhìn hắn mà cảm thấy không đành lòng. Thân thể không khỏe mà vẫn đến góp vui ở cái nơi đông nghìn nghịt này, thật đúng là không biết yêu quý bản thân gì cả.
Hắn vẫn nắm lấy ống tay áo của Mạnh Cảnh Xuân không buông . Mạnh Cảnh Xuân đang định mở miệng nói chuyện, Trần Đình Phương lại duỗi ngón trỏ đặt lên môi tỏ ý im lặng. Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đám người chen đến bên tường. Thì ra là kiệu của thái tử phi tới đây, nên người đi đường đều nhao nhao lui về phía sau. Mạnh Cảnh Xuân bị người khác không cẩn thận giẫm lên chân, nhưng nàng cũng rất là đàn ông , vươn cánh tay bảo vệ Trần Đình Phương.
Đầu óc nàng nóng lên, chỉ cảm thấy nếu như không bảo vệ hắn, thì hắn sẽ bị người khác đè cho dẹp lép mất.
Làn môi mỏng của Trần Đình Phương chậm rãi cong lên, ý cười trên mặt càng đậm. Mạnh Cảnh Xuân quay mặt vào tường, từ đầu đến cuối không nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Vất vả lắm cỗ kiệu của thái tử phi mới đi qua, trong đám người lộ ra chút khe hở, Mạnh Cảnh Xuân thở phào một hơi, vội vàng kéo Trần Đình Phương rẽ vào một ngõ nhỏ bên cạnh.
Tuy trong ngõ nhỏ cũng có nhiều người, nhưng ít ra còn khá hơn nhiều so với cảnh đông kẹt cứng trên phố Ngự. Mạnh Cảnh Xuân trưng ra khuôn mặt không mấy vui vẻ, nhìn Trần Đình Phương hỏi: “Sao hiền đệ lại ở đây?”
Trần Đình Phương cười cười: “Vừa từ trong nha môn đi ra thì bị kẹt lại ở đây.”
Mạnh Cảnh Xuân vuốt vuốt nếp nhăn trên quan bào, nói: "Huynh cũng vậy."
“Đã lâu không gặp rồi." Trần Đình Phương đi chậm rì rì, giống như trên đời này không có gì đáng giá để phải gấp gáp đi tranh đoạt vậy.
"Ừ." Mạnh Cảnh Xuân đáp, “Thân thể của hiền đệ đã khỏe hơn chưa?”
Trên môi Trần Đình Phương lại nở nụ cười nhàn nhạt: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân nhất thời không biết nói gì thêm, Trần Đình Phương lại không nhanh không chậm nói: “Thời gian trước có nghe mọi người nói, Mạnh huynh đã hung hăng luận tội Ngụy đại nhân trên điện......"
"Đừng nhắc nữa.” Mạnh Cảnh Xuân đưa tay lên tỏ ý đừng nói nữa, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Trần Đình Phương cười yếu ớt đi đằng sau.
Hai người đi đến một quán rượu, Mạnh Cảnh Xuân lo lắng cho cơ thể của hắn, hỏi: “Hiền đệ uống rượu được sao?”
Trần Đình Phương ngước lên nhìn tấm biển hiệu của tửu lâu, chầm chậm nói: “Cho dù là quán rượu tốt nhất ở kinh thành thì cũng không có mấy vò rượu thơm và tinh khiết như ở nhà đệ. Mạnh huynh có muốn nếm thử không ?”
Mạnh Cảnh Xuân âm thầm tính toán về tình hình kinh tế của mình, sau đó vui sướng nhận lời.
Tất nhiên Mạnh Cảnh Xuân biết câu nói ‘vài hũ rượu trong nhà’ của Trần Đình Phương chỉ là lời khiêm tốn, nhưng khi nàng chính mắt nhìn thấy hầm rượu trong Trần phủ thì vẫn bị cả kinh.
“Ông cố của đệ thích uống rượu, nên cho người làm hầm rượu này. Kết quả người trong nhà đều giấu hết rượu vào đây, chắc cũng được 70 năm rồi.” Trần Đình Phương giải thích, sau đó quay sang Mạnh Cảnh Xuân, “Mạnh huynh muốn uống vò nào thì cứ việc chọn.”
Hai mắt Mạnh Cảnh Xuân lấp lánh, hai tay nắm lại với nhau, ngại ngùng nói: “Làm khách thì phải theo chủ. Huynh uống gì cũng được.”
Trần Đình Phương cười cười, chỉ vào một vò rượu, nói với gã sai vặt bên cạnh: “Hâm nóng bình này rồi đưa lên.”
Gã sai vặt vâng dạ rồi đi lấy, Mạnh Cảnh Xuân đi cùng với Trần Đình Phương ra khỏi hầm rượu.
Mạnh Cảnh Xuân chưa bao giờ ăn cơm ở Trần phủ, lần này xem như được mở mang kiến thức về sự phô trương của Trần phủ một phen. Trần Uẩn là tả tướng, lương bổng sánh ngang với Thẩm Anh, tuy chắc chắn là sẽ nhiều hơn một ít, nhưng không chênh lệch hơn bao nhiêu. Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân không nhịn được mà âm thầm so sánh, cùng là Tướng gia, nhưng cái người ở sát vách nàng kia thì keo kiệt đến vắt cổ chày ra nước, chả thấy mặc quần áo gì đẹp đẽ. Thẩm Anh đang ở tuổi sung sức mà lại bạc đãi bản thân đến thế, đúng là không hiểu hắn nghĩ thế quái nào nữa.
Mạnh Cảnh Xuân uống hai ba chén rượu, lại thêm trước mặt đều là thức ăn ngon đến mức không biết nên gắp món nào, cảm thấy hết sức vui sướng, không tránh khỏi lại uống nhiều thêm vài chén.
Trời tối dần, bên ngoài nổi gió, Mạnh Cảnh Xuân uống nhiều nên hơi choáng váng, không kiềm chế được mà nói bừa: “Ba ngàn sáu trăm lượng đó nha.”
Trần Đình Phương sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng kịp, nàng đang nói về lương bổng một năm của Thẩm Anh. Hắn giương mắt nhìn nhìn Mạnh Cảnh Xuân, ý cười nơi khóe môi không giảm, lười nhác hỏi: "Mạnh huynh nhớ nhung đến lương bổng của Thẩm tướng như thế, chẳng lẽ là có ý đồ gì sao?”
Mạnh Cảnh Xuân vội vàng khoát tay: "Không có, chỉ là cảm thán một phen mà thôi.”
Trần Đình Phương không nói gì, rót thêm cho nàng một chén rượu.
Qua một lát sau, Trần Đình Phương vẫn còn cười cười, giọng thấp đến nỗi người khác căn bản nghe không được: “Nếu Mạnh huynh dám gả và Thẩm tướng đồng ý cưới, vậy thì ba ngàn sáu trăm lượng bổng lộc kia sẽ có nữ chủ nhân rồi.”
Mạnh Cảnh Xuân không nghe rõ lời hắn nói, chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy có động tĩnh ở bên ngoài.
Mặt Trần Đình Phương cứng lại, nhưng cũng không đứng dậy. Chỉ trong chốc lát, cửa phòng bị người đụng mạnh vào, mở ra. Mạnh Cảnh Xuân quay đầu nhìn về phía đó, tỉnh cả rượu.
Nhị điện hạ say khướt đứng tại cửa, sau đó dường như không chống đỡ nổi mà dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Mạnh Cảnh Xuân bị tình hình này làm cho kinh sợ, không biết phải làm gì, cuống quít đứng lên.
Trần Đình Phương vẫn ngồi im không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn người ngồi ngay cửa, thật lâu sau mới cầm lên bình trà, rót ra một chén, ung dung đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa, ngồi xổm xuống đưa chén trà cho hắn, vẻ mặt âm u, tiếng nhẹ nhàng như là thở dài: “Điện hạ cần phải tàn nhẫn hơn mới được, sao lại để mặc cho người khác bắt nạt như thế.”