Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 62: Chương 62: Đến chết cũng còn muốn sĩ diện




Đổng Tiêu Dật ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Anh vừa đột nhiên đứng lên: “Tính tình vẫn dễ bị chọc cho xù lông lên như thế, sao ngươi có thể một mạch leo lên chức thừa tướng hay vậy?"

Thẩm Anh nhịn, chẳng ừ hử gì, ngồi xuống lần nữa.

Đổng Tiêu Dật nói đâu ra đấy: “Câu vừa rồi không phải là đùa đâu, Mạnh tiểu thư không ngại thì cứ suy nghĩ cân nhắc cẩn thận. Nếu không có nhà mẹ đẻ, sau này bị nhà chồng bắt nạt, không có ai làm chỗ dựa cả. Hơn nữa, gì thì gì, Thẩm gia vẫn là nhà giàu nhất thành Hoa Dương, nếu con dâu trưởng vào cửa mà ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cơ bản cũng không làm được, không phải là sẽ bị người ta cười nhạo à?"

Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp đáp lại, Thẩm phu nhân ngồi một bên đã vỗ bàn: “Vậy thì làm phiền Đổng đại nhân."

"Không phiền, Thẩm phu nhân không cần khách khí." Đổng Tiêu Dật bấy giờ mới chậm rãi cầm thìa lên ăn canh.

Thẩm phu nhân sảng khoái đáp ứng như thế hiển nhiên là có lý do cả. Trong mắt bà, Đổng Tiêu Dật chính là người có số đại phú đại quý, khó khăn lắm Đổng Tiêu Dật mới chịu bắc một cái cầu, quan hệ tốt như thế sao lại không leo chứ?

Thế là Mạnh Cảnh Xuân liền u mê hồ đồ chấp nhận sự thật "Đổng Tiêu Dật thành nhà mẹ đẻ của mình, mà ngoại trừ Tông Đình ra, nàng lại ù ù cạc cạc có thêm một trưởng bối".

Đổng Tiêu Dật dùng xong cơm tối, cũng không đi gấp, đợi gã sai vặt dọn hết dĩa cơm trên bàn rồi, lại nghiêm túc thảo luận hôn sự với Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân chờ đợi ngày này không biết đã bao lâu, đương nhiên là hăng hái bừng bừng.

Khi hai người đang tán gẫu đến cực kỳ hưng phấn thì đương sự Thẩm Anh lại đứng lên: “Mọi người cứ từ từ thương lượng đi, con chạy cả một ngày đường rồi, đi nghỉ trước đây.”

Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn bỏ đi, đang định đi theo thì lại bị Thẩm Đại Duyệt nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay. Thẩm Đại Duyệt nói: "Mạnh tỷ tỷ ngồi thêm một lát đi.”

Mạnh Cảnh Xuân chỉ đành phải trơ mắt nhìn Thẩm Anh rời đi.

Đổng Tiêu Dật liếc nhìn nàng, giọng nói nhàn nhạt trêu ghẹo nàng: "Không nỡ sao?"

Mạnh Cảnh Xuân vội lắc đầu.

Đổng Tiêu Dật lại nói: “Chắc ở kinh thành ngươi chưa từng thấy hắn lép vế như thế phải không?”

Mạnh Cảnh Xuân do dự một chút, gật gật đầu. Mọi khi phần lớn đều là nàng bị lép vế, nhưng từ sau khi Thẩm Thời Linh vào phủ, cả hai người bọn họ đều bị lép vế.

Thẩm Đại Duyệt xen vào nói: "A huynh làm được đến chức thừa tướng, chắc là ở kinh thành cũng phải như cá gặp nước, rất biết cách làm người mới đúng. Ai ngờ về nhà lại vẫn như xưa.”

Đổng Tiêu Dật lại nói: "Quan trường ở kinh thành là nơi nam nhân tụ tập, đương nhiên hắn có thể hòa mình vào được. Còn nếu giao tiếp với nữ nhân thì hắn không thể. Không nói điều kiện với nữ nhân, không tranh cãi với nữ nhân, không trở mặt với nữ nhân —— chắc là mấy năm qua ở kinh thành cũng chưa từng giao tiếp gì với con gái, nên vẫn dùng một đống quy tắc thời niên thiếu kia để đối phó với nữ nhân. Không có tiến bộ, không có hứng thú." Nói xong lại quay qua hỏi Mạnh Cảnh Xuân: "Không biết Mạnh tiểu thư dùng cách gì mà có thể chỉnh đốn hắn đến mức ngoan ngoãn như thế?”

Mạnh Cảnh Xuân hơi lúng túng xua tay: “Chưa từng chưa từng......" Nàng chỉnh đốn hắn? Thôi đi...... Nàng bị bắt nạt còn chưa đủ sao, Đổng Tiêu Dật thật sự là đã đánh giá nàng quá cao rồi.

Thẩm phu nhân thấy bộ dáng ngại ngùng của Mạnh Cảnh Xuân, liền giải vây nói: “Đừng làm khó dễ Mạnh tiểu thư nữa. Nàng cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, để nàng về nghỉ sớm một chút thôi.”

Mạnh Cảnh Xuân đáp lại một tiếng, đứng dậy hành lễ rồi mới như trút được gánh nặng bước ra ngoài.

Trăng sáng treo giữa trời, nhưng cũng không theo kịp ánh đèn lồng rực rỡ trong phủ. Nàng đi một đường đến phòng ngủ ở tây sương, đẩy cửa vào trong, vừa định thắp đèn lên, lại cảm thấy trong phòng có người. Nàng mượn ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài nhìn thử, thấy quả nhiên là Thẩm Anh. Hắn mặc nguyên quần áo nằm trên giường nàng, cũng không thèm cởi giày.

Mạnh Cảnh Xuân biết hôm nay hắn bị ngộp, khẳng định không quá vui vẻ, cũng không đốt đèn, trực tiếp đi qua, ngồi ở trước giường hỏi hắn: “Tướng gia không vui à?”

Thẩm Anh ngồi dậy: “Đương nhiên là không có.”

Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, chàng giả vờ cho ai nhìn vậy, liền đứng dậy ngồi xuống bên cạnh hắn: “Thật ra chàng về nhà, mọi người đều rất vui mừng, không phải cố ý chọc tức chàng đâu.”

"Ta biết."

“Vậy tại sao......"

Thẩm Anh trầm mặc một lát mới nói: “Hồi trước Thẩm Thời Linh ở nhà, nàng ấy cùng với mẫu thân cũng sẽ trêu ghẹo ta, thi thoảng còn cố ý chọc giận ta. Lúc đó không thích, bây giờ ngẫm lại, có gì đâu mà không thích."

Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ đồng ý: "Đúng vậy, dám đùa như thế mới là người một nhà. Chứ không, ai cũng ngồi thẳng lưng, mang vẻ xa cách thì ngược lại sẽ thiếu một chút gì đó. Ta thật sự rất là hâm mộ nhà Tướng gia có thể náo nhiệt như thế đấy."

Thẩm Anh cười khúc khích: “Bị nàng nói như thế, ta ngược lại giống như tự dưng có được rất nhiều những thứ hiếm có khó gặp.”

Mạnh Cảnh Xuân dựa vào hắn: “Vốn dĩ Tướng gia đã có được rất nhiều thứ."

Thẩm Anh xoa xoa đầu nàng: “Chỉ có nàng là nói năng xuôi tai.”

Qua một lát sau, Mạnh Cảnh Xuân đã dựa vào hắn ngủ gật. Thẩm Anh cũng thật sự mệt mỏi, tháo giày cởi áo ngoài cho nàng rồi kéo chăn qua đắp kín cho nàng, sau đó dứt khoát nằm xuống mé ngoài, suy nghĩ một vài chuyện.

Ngoài phòng cực kỳ yên tĩnh, hắn nằm một hồi cũng ngủ thiếp đi.

Khoảng hai canh giờ sau, ngoài phòng chợt vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện. Thẩm Anh bị đánh thức trước, sau đó Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại, cũng tỉnh giấc.

"Tống quản sự, thiếu gia chắc không ở đây đâu......"

“Sao lại không? Đêm hôm khuya khoắt thế này mà trong phòng thiếu gia lại trống huơ trống hoác, nếu không ở đây thì còn có thể đến nơi nào khác được à?”

“Không đâu...... Tướng gia còn chưa thành thân với vị Mạnh tiểu thư kia mà......"

Tống quản sự bày ra bộ dáng lão thành: “Ngươi biết cái rắm!"

“Vâng vâng vâng, tiểu nhân không biết......"

Giọng nói nhỏ đi một chút, chỉ nghe Tống quản sự nói: "Ngươi gõ cửa đi.”

Gã sai vặt nói: "Không dám......"

Mạnh Cảnh Xuân nghe tiếng động bên ngoài, khẩn trương gần chết, còn Thẩm Anh thì ngược lại, cực kỳ ung dung, dứt khoát nhắm mắt lại nằm ngủ tiếp.

Ngoài phòng yên ắng một lúc, cuối cùng vang lên tiếng đập cửa. Cùng với tiếng đập cửa còn có tiếng của gã sai vặt kia: "Mạnh tiểu thư, lão gia vừa về, muốn gặp thiếu gia với Mạnh tiểu thư gấp. Nếu Mạnh tiểu thư thuận tiện, mời tiểu thư đến chính sảnh một chuyến.”

Mạnh Cảnh Xuân khẩn trương bật dậy.

Thẩm Anh làm động tác ‘suỵt’ với nàng, nhỏ giọng nói: “Kệ đi, nàng cứ ngủ tiếp là được.”

Mạnh Cảnh Xuân không phát ra tiếng, dùng khẩu hình miệng để nói: “Làm sao mà ngủ?”

Tiếng gõ cửa ngoài phòng vẫn vang lên: “Mạnh tiểu thư? Nếu Mạnh tiểu thư không tiện......"

Mạnh Cảnh Xuân cái khó ló cái khôn, lười biếng nói vọng ra ngoài: “Biết rồi, một lát nữa ta ra.”

Rốt cuộc tiếng gõ cửa ngoài phòng cũng ngừng, Thẩm Anh xác nhận hai người bên ngoài đều đã đi cả, bấy giờ mới đứng lên, vuốt vuốt y phục, nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Ta đi trước."

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

Nhưng Thẩm Anh vừa ra khỏi cửa, mới đi được hai bước, liền thấy Tống quản sự đứng ung dung trong hành lang đợi mình. Thẩm Anh không đổi sắc mặt, hờ hững nói: “Khuya khoắt thế này mà Tống quản sự vẫn còn chưa đi nghỉ à?”

Tống quản sự giả vờ như không biết gì, nói: “Lão gia mới về, gọi thiếu gia qua một chuyến. Nhưng muộn thế này mà thiếu gia vẫn chưa về phòng nghỉ...... Đây là......"

"Có phần không quen giường nên đi dạo một chút.”

Thẩm Anh trả lời hết sức tự nhiên, Tống quản sự cũng không tiện nói thêm gì, chỉ nói: “Vậy thiếu gia mau mau đi đến chính sảnh thôi, lão gia còn đang đợi......"

“Đã biết.”

Thẩm Anh cũng không nhiều lời với ông nữa, thong thả đi về hướng chính sảnh. Trong phòng ngủ, Mạnh Cảnh Xuân cũng đã mặc đồ đàng hoàng, lại kéo thêm một chút thời gian rồi mới ra cửa.

Thẩm Anh vừa đi đến cửa chính sảnh thì thấy có thứ gì đó bị quẳng ra. Hắn cúi đầu nhìn, chính là một bọc đồ.

Thẩm Anh cúi người nhặt bọc đồ lên, thủng thỉnh đi vào phòng.

Vừa mới bước vào, hắn đã bị một trận quát mắng đổ ập xuống đầu: “Về làm gì? Mang đống đồ mà hồi trước ngươi bỏ lại trong nhà đi đi. Lần này cút đi triệt để một chút, đừng có về nữa, ta không có thằng con nào như ngươi.”

Thẩm Anh cầm bọc đồ nhìn người đang ngồi trên chủ vị. Phụ thân hơn mười năm chưa gặp, giờ đã mập ra khá nhiều, cả người béo thêm một vòng lớn, núc ních ngồi trên ghế, điệu bộ lúc này có hơi hổn hển.

“Con đúng thật là phải đi." Giọng nói của Thẩm Anh lạnh lẽo rét buốt như một chậu nước đá, bỗng nhiên đổ ập xuống dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy.

Thẩm phu nhân ngồi một bên nhìn không vừa mắt, nói: “Hơn mười năm không gặp mà sao lại như thế này? Lão gia vẫn nên bớt giận một chút đi.”

Sắc mặt Thẩm Anh vẫn như thường, giọng điệu bình tĩnh, nói: “Biết người tức giận bực bội, nhưng cơn tức này tích góp hơn mười năm rồi, cũng không phải chỉ có ít ỏi thế này. Nếu thấy con quả thực không phải là thứ gì hay ho, người cứ đánh con một chút cũng tốt. Lần này con quay về, không phải vì tự dưng cảm thấy mấy chuyện người làm trước kia là đúng, chỉ là —— người là phụ thân của con, mà con thì sắp thành hôn, đây là chuyện mà bất kể thế nào người cũng cần phải được biết.” Hắn hơi ngừng lại: "Hồi trước con không nói lời nào đã rời khỏi nhà, đích thực là bất hiếu. Nhi tử không cầu tha thứ, nhưng con người sống trên đời luôn có những lúc xem nhẹ những điều mà mình đáng lẽ phải nắm chặt, có một chút lẫn lộn đầu đuôi.”

Thẩm lão gia vốn còn muốn phát tác, nhưng lại thấy Thẩm Anh khác hoàn toàn với hơn mười năm trước, nhất thời không biết phải nói gì. Tuy rằng bên trong hắn vẫn còn bướng bỉnh lắm, nhưng rốt cuộc cũng đã trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Thẩm Anh lại nói: “Mấy năm nay người thường xuyên gửi bạc vào tài khoản trong Bảo Phong cho con, con cũng nhận được. Đã phiền người lo lắng sợ con ở kinh thành sống không tốt rồi. Con sống rất tốt, khoản tiền này cũng chưa từng đụng đến. Con mang ngân phiếu về đây, khoản tiền này còn phải nhờ người đặt mua sính lễ cho con.” Hắn hơi ngừng lại một chút, nhìn thoáng qua Thẩm phu nhân, lại nói: “Tuy con cũng không muốn để Đổng Tiêu Dật được lợi, nhưng hôm nay nàng ta đã tự nâng bối phận nhận cháu gái, vậy thì sính lễ này cứ đưa đến Đổng phủ thôi.”

Thẩm lão gia vẫn chưa biết vụ này, vội nhìn sang Thẩm phu nhân, hỏi bà như thế là có ý gì. Thẩm phu nhân liền kể cho ông nghe chuyện Đổng Tiêu Dật nhận Mạnh Cảnh Xuân làm cháu gái, lại nói thêm, kết hôn xong thì từ nay Thẩm gia với Đổng Tiêu Dật chính là thân thích.

Thẩm lão gia cực kỳ vui mừng, Đổng Tiêu Dật làm quan được cao như vậy, trước giờ đều từ chối không nhận quà cáp. Trước kia Thẩm gia từng tặng quà cho nàng nhiều lần, nhưng đều bị chặn lại ngoài cửa hết, còn bây giờ có thể danh chính ngôn thuận đưa đại lễ vào trong phủ của nàng, thật đúng là mười năm Hà Tây mười năm Hà Đông.

Tuy Thẩm lão gia vui sướng nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra gì: “Ta gửi đống bạc đó cho ngươi không phải vì sợ ngươi sống không tốt, chẳng qua là lắm tiền quá không biết để đâu mà thôi.”

Thẩm Anh cũng không nói nhiều, hắn hiểu rõ lão cha đến chết vẫn còn sĩ diện của mình, ngoài chuyện buôn bán mấy thứ bẩn thỉu thời còn trẻ ra, thì lão nhân này cũng không có chỗ đáng ghét nào khác.

Thẩm lão gia vẫn lạnh mặt hỏi: “Hôm nào thành hôn? Tân nương tử là người ở đâu? Sao lại đi theo ngươi đến đất Sở?”

Thẩm Anh lần lượt trả lời từng câu, tự ý lược bỏ đoạn Mạnh Cảnh Xuân giả nam đi thi làm quan, còn lại thì kể sơ lược qua một lần, cũng coi như khai báo rõ ràng.

Thẩm lão gia nghe, rất là hài lòng, lại hỏi: "Tân nương tử đâu rồi?"

Thẩm Anh tạm thời không muốn để Mạnh Cảnh Xuân ra ngoài. Đang nửa đêm, đánh thức nàng dậy như thế vốn đã tổn hại đến sức khỏe rồi, nếu còn phải ngồi nói chuyện, không biết sẽ kéo dài đến tận lúc nào. Lão cha Thẩm Anh làm việc nghỉ ngơi luôn không hợp lý, ông thích làm cú đêm, nhưng dù sao cũng không đến mức lôi cả nhà phát điên theo ông.

Thế là Thẩm Anh khẽ thở dài nói: “Ngồi xe cả một đường mệt nhọc, hồi trước nàng lại còn bị cảm sốt chưa khỏi hẳn, bây giờ nghỉ ngơi rồi, ngày mai hẵng gặp mặt.”

Mạnh Cảnh Xuân đã đứng một lúc ngoài phòng, vốn đang định vào cửa, nhưng lại nghe thấy câu này của Thẩm Anh, lùi về vài bước chân. Gió đêm mang theo vài phần hư ảo, mặt Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn vẻ nửa tỉnh nửa mơ. Nàng chợt nâng đầu, nhìn ánh sáng mù mịt tỏa ra quanh đèn lồng, an tâm ngáp một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.