Mạnh Cảnh Xuân lập tức nghe ra giọng của Trần Đình Phương, cũng đoán được người kia chính là Nhị điện hạ. Nàng bị Thẩm Anh che miệng, im lặng nghe, ngay cả thở cũng không dám.
Nhị điện hạ trả lời: “Ngươi định nói chuyện này với ta à?”
Trần Đình Phương khẽ cười cười: "Thái tử phi có phải thật sự là thiên kim Ngụy phủ hay không, chẳng lẽ trong lòng điện hạ lại không rõ hay sao? Thần sợ đi quá giới hạn, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn nói nhiều lời một chút, điện hạ chớ để người khác bàn ra tán vào, kết quả chỉ làm mình bị thương mà thôi. Thần và điện hạ đã quen biết nhiều năm, sao có thể không biết, lòng điện hạ rất mềm. Từ bi thiện tâm vốn là chuyện tốt, nhưng nếu điện hạ vì vậy mà bị người lừa, thì thần lại không thể trơ mắt ra nhìn được.”
Hắn nói xong, hình như khẽ thở dài một cái, lại xoay người, tiếp tục bước đi. Nhị điện hạ đuổi theo: “Ngươi nghe ai bảo rằng nàng không phải là thiên kim Ngụy phủ?”
Trần Đình Phương chỉ trầm mặc không đáp, tiếp tục đi đến đình giữa hồ.
Đợi hai người bọn hắn đã đi xa, Mạnh Cảnh Xuân cũng đã nghẹn đến phát hỏng, nhấc chân đá vào cẳng Thẩm Anh, Thẩm Anh bấy giờ mới lấy lại tinh thần, vội vàng buông tay.
Mạnh Cảnh Xuân hít một hơi thật sâu, mặt bị ngạt đến đỏ bừng. Bốn bề vắng lặng, Mạnh Cảnh Xuân không biết nói gì cho tốt, Thẩm Anh cũng không có lên tiếng.
Chuyện mà nàng vừa nghe trộm được ít nhiều gì cũng khiến nàng cảm thấy kinh ngạc. Trần Đình Phương bảo Thái tử phi không phải là thiên kim Ngụy phủ, vậy thì Thái tử phi là ai? Nếu những lời này là thật, vậy thì đó chính là chuyện lớn, Ngụy Minh Tiên nhất định trốn không thoát.
Mạnh Cảnh Xuân chưa kịp nghĩ kỹ hơn, Thẩm Anh đã hơi cúi người, hai tay giữ chặt vai nàng.
“Không phải là ta đang trêu cợt chọc ghẹo ngươi.”
Mạnh Cảnh Xuân căng thẳng trong lòng, hô hấp bất chợt ngừng một chút, vội vàng tránh ánh mắt Thẩm Anh, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Nàng cúi đầu nho nhỏ nói thầm: "Tướng gia nhất định là uống say rồi......"
Thẩm Anh vẫn giữ vai nàng, giọng vững vàng bình thản: "Không say."
Cho dù Mạnh Cảnh Xuân có ngây ngô ngu ngốc trong chuyện tình cảm nam nữ hơn nữa, thì cũng vẫn biết bầu không khí này rất bất thường. Ở quan xá thì không biết xấu hổ mà bất ngờ làm ra chuyện kia, rồi lại nhất quyết kéo nàng đến Tướng phủ ăn một bữa cơm cùng nàng, cẩn thận bôi thuốc cho nàng, sau đó còn ném cho nàng một đống quần áo cũ, thế này đã vượt quá tình nghĩa cùng làm quan trong triều rồi. Cho dù trước đó có một thời gian từng là hàng xóm, nhưng cũng không đến mức quá đáng như vậy. Nếu hắn không phải trêu cợt chọc ghẹo nàng, vậy chẳng lẽ là...... vì thích sao?
Mạnh Cảnh Xuân nghĩ thế, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.
Thẩm Anh nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ép nàng nhìn hắn, lại nói một lần: "Mạnh Cảnh Xuân, ta không hề xem nàng là trò tiêu khiển.”
Lúc trước hắn buộc bản thân mình phải thừa nhận, bây giờ cũng muốn bức cái đầu gỗ này phải thông suốt. Sống hai mươi bảy năm, hắn cũng biết thích một người không phải là chuyện gì xấu hổ khó có thể mở miệng, nếu hắn trốn tránh trêu đùa, vậy thì thật sự sẽ chẳng làm được gì.
Mạnh Cảnh Xuân bị hắn nhìn đến mức đỏ cả mặt, cảm thấy cả người đều không được tự nhiên. Trên trán nàng đổ ra một tầng mồ hôi, cổ họng cũng khô rát, quả tim thì như bị ai nắm chặt lấy, khó chịu đến mức không biết trả lời thế nào.
Hắn chính là tài tử tuấn nhã, còn trẻ đã làm Tướng, là chuẩn mực trong giới sĩ tử, là cánh tay đắc lực trong triều. Trong kinh đô có biết bao nhiêu nữ tử quý mến hắn, Mạnh Cảnh Xuân cũng không phải là chưa từng nghe qua.
Nếu không phải vừa khéo dọn đến ở sát vách hắn, Mạnh Cảnh Xuân thật sự tưởng rằng, người như vậy cách xa vạn dặm, với thế nào cũng không thể tới được.
Từ bộ dáng mơ hồ trong lời đồn đãi, đến từng cái nhăn mày từng nụ cười hiện tại, Mạnh Cảnh Xuân bất chợt cảm thấy có phần hư ảo.
Nàng đã từng thấy dáng vẻ mệt mỏi của hắn vào đêm khuya thanh vắng, nhận thức được hắn cô độc lẻ loi ở một góc trong quan xá, biết được hắn hai mươi bảy tuổi mà lòng sâu tựa biển, nhưng lại không rõ, người như vậy vì sao hết lần này đến lần khác cứ phải dây dưa với nàng.
Nàng không có gì tốt, làm sao đáng để hắn thích đây.
Khi nghĩ đến đây, trong lòng nàng vô cớ trào dâng chua xót, cổ họng hơi nghẹn lại.
Thẩm Anh nhìn nàng thật lâu, cuối cùng vẫn nuốt xuống một đống những lời muốn nói, buông tay ra đứng thẳng người dậy, chậm rãi xoay người đi, nghiêng đầu nhàn nhạt liếc nhìn nàng: “Đi thôi.”
Một trận mưa đêm bị vây trong những đám mây dày nặng, lần lữa mãi không rơi.
Hắn đã xoay hẳn người đi, chỉ để lại cho Mạnh Cảnh Xuân một cái bóng lưng thẳng tắp. Mạnh Cảnh Xuân vội nâng tay dùng sức vuốt vuốt ngực, như muốn đem trái tim đang ở sai chỗ về lại vị trí ban đầu.
Khi lấy lại tinh thần, hắn đã đi ra một khoảng khá xa, ngay cả đầu cũng chưa từng quay lại. Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đuổi theo, đến khi còn cách hắn vài bước chân, lại thành thành thật thật lẽo đẽo theo đuôi.
Tiệc rượu trước nhà vẫn vô cùng náo nhiệt, Mạnh Cảnh Xuân trở về chỗ ngồi của mình, nhìn món ngon đầy bàn nhưng lại không cảm thấy hứng thú, có phần hơi mất tập trung.
Gió đêm khá lớn, Mạnh Cảnh Xuân xoa xoa lỗ mũi, cúi đầu gặm một cục xương. Từ Chính Đạt bỗng nhiên đến ngồi đối diện, hách dịch hỏi: “Vụ Vạn Bồ lâu kia cứ kéo mãi thế à?”
Mạnh Cảnh Xuân vội thả cục xương vừa gặm được một nửa xuống, lấy khăn ra lau miệng lau tay, trả lời: “Định ngày mai mới nói với Từ đại nhân, hôm nay chưa vội.”
Từ Chính Đạt nhíu mày, xích lại gần nói nhỏ: “Ta biết ngươi và Tướng gia rất thân thiết với nhau, nhưng ngươi cũng không thể ỷ vào mối quan hệ này mà qua loa xử lý chuyện trong nha môn, rõ chưa?”
Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, chẳng lẽ trong mắt người khác đã rõ như vậy rồi sao?
Nàng chỉ gật đầu, nói: "Hạ quan đã rõ.”
Nàng vốn không bao giờ muốn giải quyết qua quít những án mà nàng tiếp nhận, nhưng chuyện của Vạn Bồ lâu thì khác, chỉ cần xử lý không thỏa đáng một chút thôi là sẽ chuốc lấy tai hoạ, nàng thật không dám liều mạng đi tra như lúc trước nữa.
Thư mà Thẩm Anh lấy từ chỗ Tô Định Xuân hôm đó, nàng vẫn còn cất trong quan xá, nếu cứ trực tiếp gọn gàng giao cho Từ Chính Đạt, e rằng sẽ bị truy vấn, nàng thu được danh sách này thế nào, có khi còn nghi ngờ chất vấn độ đáng tin của bức thư này.
Nàng nhớ lại vụ án Tông Đình, người nặc danh kia lặng lẽ đưa thư đến phủ của Từ Chính Đạt, Từ Chính Đạt liền lập tức xem nó như bằng chứng, trực tiếp viết tấu chương mật báo lên trên.
Chẳng bằng bây giờ cũng noi theo vụ Tông Đình, bên mình chỉ lo kéo thời gian, thừa nhận hành sự bất lực, mặt khác lén lút đưa danh sách đó đến phủ Từ Chính Đạt, sau đó yên lặng theo dõi biến hóa, như thế có vẻ tốt hơn.
Dù sao hiện giờ Từ Chính Đạt đang gấp gáp muốn tranh công đến đỏ cả mắt rồi, nếu hắn cầm lấy danh sách này trực tiếp vạch trần ra, vậy thì cũng không liên quan gì đến Mạnh Cảnh Xuân nàng.
Nàng thì đang cân nhắc suy tư, còn Thẩm Anh đang đứng bên kia nói chuyện với người khác lại quay đầu nhìn nhìn nàng. Mấy ngày này trong triều không hề có động tĩnh gì, cho thấy Mạnh Cảnh Xuân chưa ném bức thư đó cho Từ Chính Đạt. Tuy hắn từng dặn nàng không cần quản chuyện này nhiều như vậy, nhưng vẫn lo nàng sẽ bướng bỉnh truy xét đến cùng.
Tính khí thiếu niên, hắn sao lại không hiểu. Cho dù bây giờ nàng đã biết được phải thu liễm tài năng, học cách tự bảo vệ mình, nhưng với đạo hạnh non kém của nàng, sao có thể che mắt mấy lão cáo già trong triều được.
Từ Chính Đạt há có thể không biết bối cảnh của Vạn Bồ lâu?
Thẩm Anh nghĩ nghĩ, cau chặt mày, đồng liêu đứng cạnh đùa: “Sao hôm nay Thẩm tướng lại mất tập trung thế? Có chuyện gì quan trọng hay sao?”
Thẩm Anh lấy lại tinh thần, hiện giờ ngay cả chuyện hắn không tập trung mà cũng bị người khác nhìn ra được, thật đúng là càng lúc càng không giống mình.
Sắc trời không tốt, tiệc rượu tan sớm hơn một chút so với mong muốn. Khách khứa lục tục kéo nhau rời tiệc, thọ tinh(1) Trần Uẩn đứng ở cửa tiễn khách, Trần Đình Phương cũng đứng ở một bên, mặt không biểu cảm.
(1) Thọ tinh: Người được chúc thọ.
Thẩm Anh ra cửa trước, Mạnh Cảnh Xuân ngẩn người thêm một lúc rồi mới đi ra. Trong lòng nàng hơi vô cớ khó chịu, cúi đầu đi về quan xá, vừa đến góc rẽ đã thấy một chiếc xe ngựa ngừng ở đó. Nàng vừa mới quay đầu qua liếc mắt một cái, liền thấy rèm xe bị vén lên một góc, giọng nói quen thuộc truyền tới, nhẹ nhàng chậm rãi, thong thả ung dung: “Thuận đường đưa nàng về quan xá, lên đi.”
Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ biết điều leo lên xe ngựa, yên lặng làm ổ ở một góc khác trong xe. Thẩm Anh định mở miệng mấy lần, nhưng đều phải miễn cưỡng nuốt trở vào. Muốn nàng thông suốt, nhưng không thể bức nàng quá đáng, bây giờ…… có thể bảo vệ nàng thì bảo vệ thôi.
Đến quan xá, Mạnh Cảnh Xuân cũng chỉ đơn giản nói tiếng cảm ơn rồi vội vàng xuống xe. Đợi nàng mở cửa vào phòng, tiếng đóng cửa truyền đến, nhưng xe ngựa đậu trước cửa vẫn chưa rời đi. Thẩm Anh nhìn ánh đèn sáng lên bên cửa sổ, chợt dâng lên một chút hốt hoảng.
Hắn lại không biết ngọn đèn được thắp sáng trong gian phòng kia, đứng từ ngoài nhìn vào, lại có cảm giác cô độc đến thế. Mà gian phòng này, chính là nơi hắn đã vô tri vô giác ở suốt mười một năm. Hắn cúi đầu mở lòng bàn tay mình ra, mượn ánh sáng cực kỳ ảm đạm mà nhìn thoáng qua, rồi lại nhẹ nhàng nắm lại.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi đợi trong phòng một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng xe ngựa rời đi ở bên ngoài.
Tối nay ăn rất nhiều, nên giờ hơi bị đầy bụng. Nàng tìm lọ thuốc, đổ ra hai viên tiêu thực, rửa mặt xong liền tắt đèn đi ngủ.
Từ sau khi dời qua đây, nàng thường ngủ không ngon, nửa đêm nghe thấy tiếng trống canh luôn giật mình tỉnh lại, sau đó tiếp tục ngủ, nhưng giấc ngủ nông vô cùng.
***
Ngày hôm sau Mạnh Cảnh Xuân ra khỏi nha môn, chưa về nhà ngay mà đi lang thang bên ngoài đến tận khi trời tối, mắt thấy sắp đổ mưa, nàng vội vội vàng vàng chạy đến cửa hông của phủ Từ Chính Đạt, lấy ra bức thư từ trong hộp văn kiện, dùng sức đập đập khuyên cửa, đem bức thư nhét vào khe cửa rồi chạy tóe khói. Nàng trốn trong ngõ hẻm, hơi thò đầu ra xem, thấy hạ nhân trong phủ hắn đi ra, cúi người nhặt lên bức thư bị rơi trên mặt đất, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, xách hộp văn kiện đi về.
Xuyên qua một con hẻm, một tia chớp chợt rạch ngang bầu trời, tiếng sấm rền nối tiếp ngay sau đó, Mạnh Cảnh Xuân biết trời sắp đổ mưa, nàng lại không mang dù, nên vội vã chạy nhanh.
Nhưng phủ của Từ Chính Đạt ở thành tây, cách quan xá rất xa, nàng còn chưa kịp đến nhà, mưa đêm đã ầm ầm trút xuống.
Mạnh Cảnh Xuân ướt sũng như chuột lột, trong ngõ nhỏ tối như hũ nút, không hề có một bóng người nào. Nàng hơi bồn chồn trong lòng, dưới chân càng thêm tăng tốc.
Xen lẫn trong tiếng mưa rơi là tiếng bước chân của ai đó, da đầu nàng căng thẳng, nâng hộp văn kiện lên trước mặt, vừa đi vừa mò mẫm rút ra thanh chủy thủ nhỏ trong đó, nhanh chóng cất vào trong tay áo, đi như bay.
Nhưng khi nàng vừa mới đi đến cửa ngõ, chuẩn bị ra đại lộ, hai bóng đen liền đuổi theo phía sau, một bàn tay ướt đẫm duỗi tới che miệng nàng lại, nhanh chóng kéo nàng đến góc tường. Mạnh Cảnh Xuân cố gắng phản kích, nhưng khí lực lại nhỏ đến đáng thương, muốn hét to nhưng miệng lại bị bịt chặt. Trong trận vật lộn, áo ngoài đều đã bị xé rách cả, Mạnh Cảnh Xuân bị nghẹn một hơi, tóc lại bị kẻ xấu túm chặt lấy, dây cột tóc tức thời bị kéo xuống, da đầu nàng đau đến phát điên!
Một cước đá thẳng vào phía sau lưng nàng, khí lực kia như muốn giẫm nát toàn bộ xương sườn nàng, bên trong bị chấn động mạnh đến mức muốn nôn ra. Nàng giãy dụa muốn đứng dậy, một người lại đột nhiên túm lấy tóc nàng, một bàn tay tát tới, Mạnh Cảnh Xuân nhất thời ù tai, đầu óc mê man, theo bản năng đâm chủy thủ về phía người kề sát bên nàng, nhưng hình như không đâm trúng chỗ hiểm, người nọ như phát điên mà đạp nàng mấy cái.
Một thân quan phục bị kéo tới rách bươm, tầm mắt của Mạnh Cảnh Xuân đã không còn rõ ràng, thân thể cuộn tròn trên mặt đất, tay nắm chặt chủy thủ không buông, ý thức mơ hồ, nôn ra một búng máu.