Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 1: Chương 1: Ngủ cùng Quân trưởng.




Màn đêm.

Mưa như trút nước.

Trong màn mưa, một thân thể nhỏ nhắn lảo đảo bước đi trên đường, cả người ướt đẫm, môi lạnh cóng đến tím bầm.

“Oạch” một tiếng, Tô Hạ ngã xuống đất ngất đi, cô mơ hồ nghe được tiếng phanh xe kin kít, nhưng lại không thể mở hai mắt ra.

Một chiếc xe quân dụng dừng lại bên đường.

Cơ thể cao lớn mặc quân trang che chắn màn mưa, ôn nhu đem cô ôm thật chặt trong ngực đi vào trong xe.

ấm áp chợt đến làm Tô Hạ thoải mái một chút, năng cằm ngước mắt như muốn nhìn rõ khuôn mặt người này, “Tiêu Hàn…. Là anh sao Tiêu Hàn?”

mùi rượu nồng đậm làm chân mày Lăng Mặc Thiên nhăn lại, hắn phủi đi hạt mưa trên quân trang, hỏi: “Cô uống rượu?”

“Uống, anh kết hôn với người khác, chẳng lẽ đến cả rượu mừng cũng không cho tôi uống?”

Tô Hạ vừa nói vừa chọt chọt đôi môi xinh đẹp của người đàn ông này, ừ hồng hồng mềm mềm thật dễ nhìn, cô thật đói bụng, liền leo lên cắn một nhát.

Lăng Mặc Thiên bị đau, còn chưa kịp tránh, đối phương liền buông tay, sau đó lại mềm nhũn nằm trong ngực hắn, hắn nhìn nhìn, chắc là cô lại hôn mê bất tỉnh.

“Hạ Hạ.” Lăng Mặc Thiên giơ tay lau giọt nước trên khóe mắt cô, hai tay ôm cô chặt thêm một chút, “Sau này anh sẽ không để em phải chịu khổ nữa.”

Quang cảnh long trọng trong quán rượu.

“Ngô, đau đầu quá.”

Tô Hạ tỉnh lại, toàn thân ê ẩm, mơ màng mở mắt.

Đập vào mắt là một căn phòng trong quán rượu, trên mép giường là một khuôn mặt đẹp trai tuấn tú gấp một trăm lần so với trai bao, mấu chốt là vị trai đẹp này còn mặc quân trang!!!

Khí phách hiên ngang lẫm liệt không giận mà uy, lại siêu cấp đẹp trai khiến cô muốn phun máu.

A a a … tại sao một cực phẩm Quân ca ca lại ở trong phòng của cô…

Đôi mắt Tô Hạ nhìn chằm chằm trai đẹp Quân ca ca trước mặt, cúi đầu thấy áo ngủ trên người mình, đôi mắt mơ màng nháy mấy cái chợt mở to, giây thiếp theo là một tiếng thét đánh vỡ màn đêm “ a a a __________.”

Tại sao cô lại ở quán rượu, làm sao chuyện lại như thế này, đã thế còn có một người đàn ông? Còn là một quân nhân?

A a a, ai có thể nói cho cô biết, đến tốt cùng là có chuyện gì xảy ra a!!!

“Tối hôm qua cô uống rượu say rồi ngất xỉu ở ven đường.”

Một thanh âm trầm thấp từ tính vang lên cắt đứt suy nghĩ lung tung của Tô Hạ.

Lăng Mặc Thiên thấy cô nhìn anh chằm chằm, tinh thần khiêu lên: “Còn áo ngủ mặc trên người…..”

“Là ai thay cho tôi?” Tô Hạ khẩn trương nắm ngực áo của người đàn ông ngồi mép giường, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của hắn gần trong gang tấc, ngũ quan hoàn mỹ lạnh lùng sắc như dao, miệng không cười một tiếng.

Lúc này, đôi mắt hắn như một động hàn băng, như có như không nhìn cô, tựa như nhìn một tên tội phạm, dù chạy thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay hắn.

Mà cô, Tô Hạ nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đang siết cổ áo đối phương, dường như động tác này của cô giống như người muốn chết…

Tô Hạ lập tức buông tay, thử dò xét hỏi: “….cái đó….xin hỏi áo ngủ của tôi….có phải là anh…..”

“Là tôi….” Lăng Mặc Thiên nhìn đôi mắt đẹp trợn trừng và cái miệng há to vì kinh ngạc của Tô Hạ, khóe mắt hắn giương lên, “gọi nữ phục vụ thay cho cô.”

“Hô, anh nói chuyện thật muốn dọa chết người.” Tô Hạ đặt mông trở lại giường, thở phào nhẹ nhõm.

Tùy ý liếc một cái, thấy ánh mắt người này nhìn mình chằm chằm không rời, trong lòng căng thẳng, lại nghĩ tới chuyện gì, khó khăn nuốt nước bọt, “vậy chúng ta…?”

Cô muốn hỏi đêm qua bọn họ có phát sinh cái gì không, nhưng cô là một cô gái, sao có thể thốt ra những lời có ý tứ này, nhưng anh mắt người này nhìn cô lại làm cho lòng cô thấy bất an.

Từng động tác nhỏ khả ái của Tô Hạ đều bị Lăng Mặc Thiên đặt trong mắt, đáy mắt xẹt qua tia thâm trầm, môi mỏng khẽ động, “ngủ chung rồi.”

“Khụ khụ..” thiếu chút nữa Tô Hạ bị nước miếng của mình dìm chết, ánh mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc Thiên, ngón tay run rẩy chỉ mũi hắn, nói không nên lời, “ Ngươi……….”.

Lăng Mặc Thiên liếc nhìn cô, nhàn nhạt nói : “thật ra mà nói, là cô mạnh mẽ đem tôi ngủ”.

Hắn cố ý tăng thêm hai chữ “mạnh mẽ” , từ đầu đến cuối ánh mắt đều bao bọc cô gái nhỏ trên giường, biểu cảm của cô cũng không tệ.

“Làm sao có thể!!!” Tô Hạ kinh ngạc hô lên.

Hắn là một người lính đó nha, quân nhân rất cường hãn, chỉ một đầu ngón tay cũng có thể làm cô thương gân động cốt, làm sao cô có thể mạnh mẽ cưỡng bách hắn!!

“Nga? Vây cô giải thích xem cái này là thế nào?” Vừa nói Lăng Mặc Thiên vừa kéo áo xuống, lô ra xương quai xanh gầy gò, hai tròng mắt híp lại, chỉ vào vết răng cắn bên hông, “Có cần so sánh dấu răng không?”

Tô Hạ nhìn vết răng mới ra lò kia, lại nhìn vị trí mập mờ bị cắn, trực tiếp trợn tròn con mắt.

Khi cô thấy rõ cầu vai đại biểu cho cấp bậc trên vai người kia, toàn là màu vàng, sao? Tất cả đều là sao vàng!! Toàn bộ thế giới của cô ùn ùn sụp đổ.

Chẳng lẽ đây là cấp bậc Quân trưởng trong truyền thuyết???

Trời ơi, cô lại mạnh mẽ ép Quân trưởng đại nhân ngủ!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.