Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 7: Chương 7: Vợ là để cưng chiều.




Cái ôm của Lăng Mặc Thiên thật ấm áp, mùi thơm nhàn nhạt lượn quanh cánh mũi, Tô Hạ nhăn máy cố gắng không để cho mình bị quấy nhiễu.

“Quân trưởng, thật ra em đồng ý kết hôn là có mục đích.”

“Ừ”

Lăng Mặc Thiên chỉ gật đầu một cái, cũng chẳng ngạc nhiên.

Tô Hạ quýnh lên, cũng không nghĩ đến hậu quả , “Em không muốn bị Quý Nguyệt Nhiên chỉ mặt mà chửi hồ ly tinh hay tiểu tam, càng không muốn cùng Tiêu Hàn kéo dài quan hệ, cho nên mới đáp ứng kết hôn với anh, em…..”

Đôi mắt Lăng Mặc Thiên ôn nhu cưng chiều nhìn cô “Anh biết”.

“Anh biết mà còn kệ em làm bậy, kết hôn với em!” Cô kích động, thanh âm cũng cao mấy bậc.

“Cưới vợ không phải là để cưng chiều, yêu thương chăm sóc sao?” Lăng Mặc Thiên xem như đó là chuyện đương nhiên, bàn tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng của cô, “Bà xã, nếu như em muốn dạy dỗ ai, cứ việc làm, ông xã làm chỗ dựa cho em!”.

Như vậy cũng được?

Tô Hạ bị thái độ dung túng của Lăng Mặc Thiên dẫn đến lớn mật, đôi mắt trừng anh, lầm bầm lầu bầu : “Quân trường, ngài tự kỷ xong chưa”.

Lăng Mặc Tiên nhéo mũi cô “phải gọi là ông xã!”.

“………” đôi má Tô Hạ ửng hồng, cái mũi bị nắm phải há miệng ra thở, bộ ngực phập phồng, cái thứ bên trong thì cứ thình thịch muốn nhảy ra.

“Gọi ông xã.” Giọng nói bá đạo mười phần, Lăng Mặc Thiên không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.

Tô Hạ hơi thẹn, hồi lâu sau cùi đầu nói thật nhỏ, “ ông….ông xã……..ngô….”

Hơi thở bá đạo nhào tới, quấn lấy môi cô, ôm cả người cô vào ngực, hung hăng làm nghiêng ngả suy nghĩ của cô.

Đến lúc Tô Hạ sắp chịu không nổi, trong nháy mắt thủy triều lại nhanh chóng rút lui.

Lăng Mặc Thiên khẽ hôn xuống trán cô, trầm ngâm một lúc, thanh âm thuần hậu như tiếng đàn vang lên “Anh đưa em về nhà!”

Bên nhau một buổi chiều, anh đã hoàn mỹ kéo gàn khoảng cách.

“Vâng” Tô Hạ choáng vàng trả lời, cô thế nào cũng không hiểu tại sao quân trưởng lại dung túng mình như vậy, cứ như phải dính chặt vào cô.

Cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cửa, cô vẫn còn ở trong trạng thái bay bổng.

“bà xã, đến nhà rồi.” Lăng Mặc Thiên nhéo nhéo khuôn mặt béo mập của cô, lại đưa tay kia đến trước mặt, “đây là chìa khóa nhà”.

“a, nha..” Tô Hạ bận rộn tìm loạn trong túi xách, cuối cùng vẫn là Lăng Mặc Thiên đi mở cửa.

Tô Hạ vào phòng khách, trực tiếp đặt mông lên chiếc ghế salon, “Phốc” một tiếng, cả cô và Lăng Mặc Thiên đều sửng sốt.

Một giây sau, Tô Hạ theo phản xa nhảy lên, vội vàng giải thích, “không phải em.”

Lăng Mặc Thiên không kềm được cười, cầm con vịt nhỏ tròn lẳng trên ghế salon quơ quơ trước mặt cô, “không nghĩ tới em còn có loại yêu thích này.”

Anh đang cân nhắc xem có nên đi quan sát vài vòng trong phòng hay không.

Tô Hạ quẫn bách, lúng túng liếc nhìn xuang quanh, cầm ly nước trên bàn, “em đi rót nước cho anh”.

“Không cần”. Lăng Mặc Thiên đưa tay kéo cô ngồi vào trong lòng mình, “chúng ta cần tranh thủ thời gian.”

Tô Hạ theo bản năng che ngực, cảnh giác giữ khoảng cách với anh, “ anh định làm gì?”

Cũng không biết rằng cô còn đang ngồi trên người anh, nhìn thế nào cũng thấy cô chẳng có tí sức chiến đấu nào.

“Em cứ nói xem?” Lăng Mặc Thiên dựa sát vào.

“Quân….quân trưởng………em…..” Tô Hạ lắp bắp lùi về phía sau, lưng đã dính sát lên ghế salon.

Sắc mặt Lăng Mặc Thiên sa sầm lại, càng dính lại gần, “em gọi anh là gì ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hạ đỏ bừng, ánh mắt tránh né không dám nhìn anh, “ông…..ông xã.”

Trong phòng chỉ có hai người họ, quân trưởng sẽ không mưu đồ bất chính đâu nhỉ.

Đang lúc cô suy nghĩ lung tung, Lăng Mặc Thiên đột nhiên cúi đầu, Tô Hạ nhắm mắt la lên, “aaa, em còn chưa chuẩn bị tốt.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.