Ái Bất Hối

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

 

Đợi đến khi cửa đóng lại, Ảnh Vô Song liền cúi xuống vuốt nhẹ lên khuôn mặt cương nghị của Lâm Phi, chậm rãi chuyển xuống cần cổ rồi xẹt qua phần ngực. Cuối cùng lại ở bụng, ánh mắt nguyên bản ôn  nhu đột nhiên trở nên âm ngoan. Ảnh Vô Song nắm cằm Lâm Phi hung hăng nói:

 

“Phi, chẳng lẽ ngươi yêu Thẩm Vân như vậy sao? Hắn có cái gì tốt, khiến cho ngươi cam nguyện ở dưới thân hắn. Thậm chí……..”

 

Ảnh Vô Song trong ánh mắt chợt nổi lên sát khí, bàn tay đặt ở trên bụng Lâm Phi cũng đột nhiên tăng thêm lực đạo.

 

Lâm Phi đang ngủ say tựa hồ cảm thấy khó chịu cùng nguy hiểm mà nhíu mày khẽ bật ra một tiếng hừ nhẹ, nghe được thanh âm của y, Ảnh Vô Song như bừng tỉnh, bàn tay thả lỏng lực đạo lại trở nên nhẹ nhàng. Hắn trèo lên giường nằm xuống chỗ trống bên người Lâm Phi, bên miệng gợi lên một nụ cười tà khí nói:

 

“Không cần lo lắng, ta sẽ lưu lại tiểu quỷ này, nó về sau e rằng chính là lợi thế đàm phán duy nhất giữa ta và ngươi đâu. Công cụ hữu dụng như vậy ta sẽ giữ, về phần Thẩm Vân…………Ha ha, ta sẽ hảo hảo chiêu đãi hắn.”

 

Tiếp theo Ảnh Vô Song liền đem viên thuốc màu đỏ kia đặt vào trong miệng, cúi người xuống hôn lên môi Lâm Phi, niết mở khớp hàm đem lưỡi tham nhập vào trong miệng y, đưa viên thuốc đến thẳng chỗ sâu trong yết hầu y, thẳng đến khi Lâm Phi xác định có phản ứng tự nhiên nuốt viên thuốc vào liền chuyển sang ôn nhu liếm hôn, tinh tế vẽ lên hình dáng đôi môi của y. Mái tóc đen mềm mại của Ảnh Vô Song buông xuống cùng mái tóc đen rối tung trên giường của Lâm Phi dây dưa cùng nhau, tựa hồ chứng tỏ mối liên hệ không rõ giữa bọn họ sau này.

 

Dần dần Lâm Phi mở mắt ra, nhưng là trong mắt không có chút tiêu cự, mờ mịt nhìn lên đỉnh màn. Ảnh Vô Song chậm rãi rời khỏi môi Lâm Phi, nhìn ánh mắt của Lâm Phi gằn từng tiếng:

 

“Lâm Phi, nhớ kỹ từ nay về sau ngươi chính là người của Ảnh Vô Song ta, trong thế giới của ngươi chỉ có ta cùng đứa nhỏ của chúng ta. Nhớ rõ chưa?”

 

“Vâng.”

 

Lâm Phi máy móc đáp một tiếng.

 

“Tốt lắm, hiện tại ngươi tiếp tục ngủ đi.”

 

Lâm Phi liền nhắm hai mắt lại rồi chìm vào ngủ sâu.

 

Nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt của Lâm Phi, Ảnh Vô Song ôn nhu nói:

 

“Phi, hôm nay trước hết buông tha ngươi. Chúng ta còn nhiều thời gian, ha ha……………”

 

Nói xong liền đứng dậy ly khai U Minh Các.

 

Ảnh Vô Song sau khi trở lại nơi ở của mình là Bích Lạc Cư liền gọi Ảnh Nghị tới. Lúc này hắn một kiện quần áo tùy ý mở ra nằm ở trên giường, nhìn Ảnh Nghị đang quỳ gối trước mặt mình đã muốn khôi phục diện mạo thực sự.

 

Tuy rằng so với Lâm Phi tuấn mỹ cương nghị có kém hơn một chút, khả như vậy cũng không tính là khó coi, thực ra là một khuôn mặt đôn hậu này khiến cho nữ nhân có cảm giác rất an toàn. Không biết qua bao lâu, Ảnh Vô Song chính là lẳng lặng nhìn y, mà Ảnh Nghị cũng chỉ là yên lặng cúi đầu quỳ gối ở nơi đó.

 

Y đã muốn không có dũng khí đi nhìn thẳng người y sở yêu kia, khi tay hạ cái diện cụ kia xuống, trong lòng y liền cái gì cũng không còn. Điều này y so với bất kì kẻ nào cũng đều rõ ràng, giống như là sau một năm về trước, Ảnh Vô Song nhẹ giọng nói:

 

“Nghị, lại đây.”

 

Ảnh Nghị dừng một chút rồi vẫn là đứng dậy đi đến bên giường. Vừa muốn quỳ xuống, trong giây lát một cỗ lực đạo mạnh mẽ đem chính mình kéo lên, sau một trận thiên toàn địa chuyện phục hồi tinh thần lại, y đã muốn bị Ảnh Vô Song đặt ở dưới thân. Trong nháy mắt kia y liền hiểu được Ảnh Vô Song muốn làm cái gì, Ảnh Nghị cười khổ, có lẽ khối thân thể này vẫn còn hữu dụng đi.

 

Ảnh Vô Song cái gì cũng không nói thô bạo xé rách quần áo của Ảnh Nghị, thô bạo cắn lên làn da màu mật ong của y, ở trên làn da thập phần co dãn kia lưu lại dấu vết của chính mình, có nơi còn chảy ra máu tươi. Chất lỏng đỏ tươi kia càng khơi dậy trong Ảnh Vô Song vô số ý niệm thi ngược.

 

Hắn kéo quần áo của Ảnh Nghị xuống, ngón tay xanh xao thon dài không chút lưu tình tham nhập vào trong mật huyệt kia.

 

“Ngô……..”

 

Bởi vì bị công kích bất thình lình khiến cho Ảnh Nghị khó chịu phát ra tiếng rên nho nhỏ. Nghe tiếng kêu của Ảnh Nghị, nhìn thấy y biểu tình khó chịu, Ảnh Vô Song đột nhiên ngừng lại, ngón tay từ trong mật huyệt của Ảnh Nghị rút ra rồi lạnh lùng nói:

 

“Xoay người sang phía khác, bản Giáo chủ không nghĩ muốn nhìn mặt của ngươi.”

 

Ảnh Nghị cả người đột nhiên trở nên cứng ngắc một chút, nhưng vẫn là nghe lời xoay người sang phía khác.

 

“A………..”

 

Thân mình vừa chuyển qua, Ảnh Nghị liền cảm giác được phân thân thô to của Ảnh Vô Song một tấc lại một tấc xâm nhập vào, mật huyệt không được khai phá đầy đủ truyền đến xé rách đau đớn, chính mình giống như cả người bị xé làm hai nửa, đau đớn như vậy làm cho Ảnh Nghị thế nào cũng nhịn không được kêu lên.

 

“A……..Ngô……………”

 

Ảnh Vô Song nhanh chóng nắm lấy thắt lưng gầy gò của Ảnh Nghị rồi cuồng mãnh luật động.

 

“A……….Ân………..Ngô…..”

 

Hành động như vậy càng tăng thêm thống khổ của Ảnh Nghị, nhưng Ảnh Nghị liền lập tức cắn lấy tay mình, ngăn cản chính mình càng phát ra nhiều thanh âm hơn. Mà Giáo chủ, nhất định cũng không muốn nghe thấy thanh âm của mình đi. Vệt máu đỏ tươi từ chỗ gắn kết của bọn họ dọc theo đùi Ảnh Nghị chảy xuống, Ảnh Nghị cũng không biết mình là như thế nào có thể vượt qua, chỉ cảm thấy thời điểm mình sắp hôn mê đi……

 

“A……Phi.”

 

Ảnh Vô Song rốt cuộc ở trong cơ thể của y phóng ra tinh hoa nóng hổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.