CHƯƠNG 12
Cách ngày, toàn bộ giang hồ đều trở nên huyên náo, cả đám người quần tam tụ ngũ cùng tập hợp lại một chỗ thì thầm nói riêng với nhau, mà trong tay bọn họ đều có một phong thiệp mời.
“A, Phương huynh ngươi cũng nhận được sao? Này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a?”
“Ngươi hỏi ta ta như thế nào biết được a, thiệp mời này cũng là sáng nay quản gia của ta đưa cho.”
“Tiêu huynh, ngươi nói Thập Bát Lâu này cùng Vô Ảnh Giáo rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a, rất hoang đường đi.”
“Mau câm miệng của ngươi lại đi, trên giang hồ nơi nơi là cơ sở ngầm của Vô Ảnh Giáo, cẩn thận lại làm mất cái mạng nhỏ đó. Ngươi quản bọn họ thế nào, đã nhận được thiệp mời này rồi, cũng chỉ có cách là tham gia thôi.”
“…….”
“…….”
Mà lúc này, đám người Thẩm Vân bọn họ đang ở trong đại sảnh thương nghị xem nên tiến vào Vô Ảnh Giáo như thế nào.
“Lão gia, lão gia………..”
Chỉ thấy lão quản gia của Vô Nhai Sơn Trang là Phúc bá hoang mang khẩn trương chạy vào.
Nghiễm nhiên là một chủ nhân khác của Vô Nhai Sơn Trang, Đông Phương Diễm hơi hơi nhíu mi nói:
“Phúc bá, có chuyện gì mà hoang mang khẩn trương như vậy. Trời muốn sụp sao?”
Phúc bá kính cẩn cúi đầu nói:
“Không phải, không phải………..Chính là, ai~ người xem cái này rồi sẽ biết.”
Nói xong còn lo lắng liếc mắt nhìn Thẩm Vân một cái, rồi mới cầm thiệp mời trong tay giao cho Sở Lăng Phong.
Sở Lăng Phong sau khi xem xong không khỏi nhíu lại đôi mày kiếm, Đông Phương Diễm tò mò liền nghiêng qua xem, vừa nhìn thấy cũng không khỏi ngây ngẩn cả người. Thẩm Vân thấy bọn họ phản ứng như vậy cũng đi qua nhìn một chút, vừa mới nhìn đến nội dung trên thiệp mời liền không dám tin lẩm bẩm:
“Tại sao có thể như vậy?”
Chỉ thấy trên thiệp mời viết: ‘Đầu tháng năm này, ta Vô Ảnh Giáo Giáo chủ Ảnh Vô Song sắp sửa thú Thập Bát Lâu Lâu chủ vi thê, hai bên sau khi cưới hỏi tự nhiên sẽ vì võ lâm tạo phúc. Hy vọng các vị vui lòng đến tham gia hôn lễ, Vô Ảnh Giáo ta tự nhiên sẽ hảo hảo khoản đãi các vị. – Vô Ảnh Giáo Giáo chủ Ảnh Vô Song.”
Thẩm Vân không thể tin nổi nói:
“Không, này không phải là sự thật. Nhất định là Ảnh Vô Song kia ép buộc Phi cùng hắn thành thân, ta muốn đi cứu y.”
Nói xong liền đi ra ngoài, hắn không thể nghĩ được Vô Ảnh Giáo bắt đi Phi cư nhiên chính là vì mục đích này.
Phúc bá chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, Sở Lăng Phong đã muốn ngăn ở trước mặt Thẩm Vân nói:
“Thẩm công tử, ta biết ngươi hiện tại thực lo lắng cho Lâm Lâu chủ, nhưng là hôm qua ngươi cũng thấy rồi, đơn thương độc mã căn bản là không có khả năng xông vào Vô Ảnh Giáo, càng đừng nói đến việc cứu người. Nhưng đại hôn này chính là lại cho chúng ta một cơ hội, việc chúng ta hiện tại có thể làm cũng chỉ có chờ đợi, đợi đến đầu tháng sau tiến được vào Vô Ảnh Giáo rồi thì tất cả sẽ đều trở nên dễ dàng. Mong rằng Thẩm công tử ngươi cân nhắc thật kỹ càng a.”
Nghe Sở Lăng Phong nói xong, Thẩm Vân giống như bong bóng xì hơi ngồi phịch xuống ghế, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ thống khổ. Đông Phương Diễm cùng Sở Lăng Phong thấy hắn như vậy liền cùng nhau kéo Phúc bá rời đi.
Sau khi trở lại phòng của bọn họ, Đông Phương Diễm mạnh mẽ từ sau lưng ôm lấy Sở Lăng Phong, cười gượng một tiếng:
“Thẩm Vân này trên giang hồ cũng coi như là một nhân vật truyền kỳ, mỗi người đều nói hắn dung mạo sánh Phan An, cơ trí so Gia Cát. Ta thế nhưng thật không nhìn ra hắn làm sao giống như Gia Cát, luôn xúc động như vậy.”
Sở Lăng Phong nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang đặt bên hông mình của Đông Phương Diễm nói:
“Cái này gọi là quá quan tâm tất loạn, người a, chung quy cũng là bởi vì một chữ tình.”
Đông Phương Diễm lẳng lặng ôm Sở Lăng Phong, chậm rãi đưa tay qua bụng y nhẹ nhàng xoa.
Cảm thụ được cảm xúc của Đông Phương Diễm, Sở Lăng Phong đạm cười nói:
“Mới có hai tháng, còn chưa sờ ra được gì đâu.”
Đông Phương Diễm đem Sở Lăng Phong quay về phía mình nói:
“Không, ta có thể cảm nhận được, tiểu sinh mệnh kia thuộc về chúng ta có trái tim đập thực mạnh mẽ, Đây chính là kết tinh tình yêu của chúng ta a. Các ngươi đều là bảo bối tối quan trọng của ta.”
Sở Lăng Phong ôn nhu nói một câu:
“Ngu ngốc.”
Trong phòng nhất thời tràn đầy một cỗ hương vị tên là hạnh phúc.