CHƯƠNG 3
“Ngươi về sau nếu còn như vậy ta sẽ không thèm để ý đến ngươi.”
Thẩm Vân nghiêm trang nhìn Lâm Phi nói.
“Vâng, tiểu tổ tông của ta, ta không dám nữa.”
Lâm Phi cúi đầu giả bộ làm một bộ dáng thực ti tiện.
“Phốc……..Tốt lắm, ngươi đừng có đùa bỡn nữa.”
Thấy Thẩm Vân nở nụ cười, Lâm Phi mới nhẹ nhàng thở ra.
“Bất quá, ngươi như thế nào lại gầy đi nhiều vậy a, ngươi không phải là có chuyện gì gạt ta chứ!”
Gương mặt tuyệt mỹ của Thẩm Vân đen lại.
“Ha ha, ta nào dám a, bằng không Vân công tử ngày nào đó tâm tình không tốt nháo lên rời nhà trốn đi, không hay ho vẫn là ta a!”
Ở ngoài mặt giả bộ không đứng đắn, Lâm Phi ở trong lòng thầm kêu không xong.
“Quên đi, hôm nay tạm tha ngươi, bất quá từ ngày mai ngươi chính là tiểu tư của ta, ha ha.”
Thẩm Vân cười thực ‘đơn thuần’.
“Vân, ta có tin tức tốt nói cho ngươi. Ta đã tìm được loại dược có thể khôi phục võ công cho ngươi.”
Tự động bỏ qua khuôn mặt tươi cười giả dối của Thẩm Vân, Lâm Phi vừa nói xong liền lấy ‘Hoàn Chân’ từ trong ngực ra.
“Thật vậy chăng?”
Tuy rằng đối với việc có thể hay không khôi phục võ công cũng không phải thực để ý, nhưng là có thể khôi phục vẫn tốt hơn, hắn cũng không nghĩ chính mình mãi được Phi bảo hộ, hắn cũng nghĩ muốn bảo hộ Phi. Hơn nữa, nếu võ công khôi phục được cũng ít nhiều có thể tiêu trừ đi áy náy trong lòng Lâm Phi.
“Đương nhiên. Ngươi xem, đây là ta từ trong cấm sơn của Thập Bát Lâu lấy ra, bảo đảm hữu hiệu.”
Lâm Phi quơ quơ bình sứ trong tay nói.
Lâm Phi từ trong bình đổ ra một viên thuốc đưa tới bên miệng Thẩm Vân nói:
“Khôi phục võ công đối với thân thể ngươi cũng có lợi.”
Thẩm Vân nuốt viên thuốc vào, nhất thời một cỗ nhiệt lưu từ trong các đại huyệt chậm rãi trào ra, chân khí trong cơ thể hắn liền dần dần khôi phục, nhưng là hiện tại Thẩm Vân thân thể quá yếu, không có cách nào dẫn chân khí nhập đạo đi vào đan điền, may mắn Lâm Phi giúp hắn dẫn chân khí đi, bằng không thuốc này đối với hắn chỉ có hại. Chờ bọn hắn điều tức xong, trời đã sớm là một mảnh tối đen.
Nhìn khuôn mặt Thẩm Vân trở nên hồng nhuận, Lâm Phi cảm thấy những gì vất vả đều trở nên đáng giá.
Thẩm Vân sau khi điều tức xong, nhìn Lâm Phi nói:
“Ngươi sẽ không là vì cái này mới trở về muộn đi.”
Lâm Phi không nói gì chỉ ôn nhu nhìn hắn.
Thẩm Vân vươn hai tay ôm cổ Lâm Phi, chủ động đem đôi môi đỏ mọng của chính mình hôn Lâm Phi, tinh tế hôn thêm môi y, hấp thu mật dịch trong miệng y, thẳng đến khi cả hai đều nhanh hít thở không thông mới buông y ra. Lâm Phi thở gấp đối Thẩm Vân nói:
“Hôm nay chúng ta đều mệt mỏi, ngủ đi.”
“Ân.”
Bọn họ cứ như vậy gắt gao ôm nhau thẳng đến bình minh.
Sau đó, Lâm Phi liền thực hiện lời hứa của mình, trên cơ bản y cái gì cũng đều làm hết, giúp Thẩm Vân mặc quần áo, uy hắn ăn cơm…….Ngoài ra cũng không ngờ là Thẩm Vân cũng không có mượn cơ hội lần này để chỉnh y.
Hiện tại thân thể Thẩm Vân đã muốn chuyển hảo hơn rất nhiều, hơn nữa võ công khôi phục, hắn cũng có năng lực bảo hộ chính mình. Nghĩ đến chính mình cũng có thật lâu không bồi hắn ra ngoài dạo chơi một chút, cho nên Lâm Phi hướng Thẩm Vân nói muốn dẫn hắn đi Vân Nam du ngoạn. Có lẽ là lâu lắm rồi không có đi ra bên ngoài du ngoạn, Thẩm Vân nghe thấy Lâm Phi muốn mang mình ra ngoài du ngoạn liền cao hứng bổ nhào lên người Lâm Phi, nâng mặt y lên rồi hôn lung tung lên môi.