Ai Bắt Nạt Ai?

Chương 24: Chương 24




Cả nhà cậu ngốc, dám mắng tôi ngốc!

Đúng như đã nói, Gia Kỳ đưa tôi một chiếc Iphone 6 mới cứng, không khách khí nhắc nhở

“Điện thoại trả thì cũng đã trả, đừng có gọi lung tung thôi!”

Tôi đâu biết làm gì ngoài việc toe toét cười nhận lại vật phẩm. À, ban nãy đang nói chuyện dở dang với Hoàng Quân. Lôi lại dãy số kia ra, tôi vừa nhấn nút gọi thì Gia Kỳ đã nhanh tay dật lấy điện thoại của tôi

Rắc!

Oa! Quả nhiên theo học mama đại nhân, nội công quả nhiên thâm hậu a. Tôi mở to mắt nhìn Gia Kỳ biểu diễn công phu của mình, chỉ với một phát thôi, chiếc Iphone 6 vỡ đôi. Hoan hô! Quá tuyệt đi!

Tôi xum xoe chạy đến sọt rác, nhặt lại chiếc Ipad đưa cho Gia Kỳ “Biểu diễn lại đi..biểu diễn lại đi..”

Gia Kỳ hậm hực “Cậu có thôi đi không..!” Một tay cậu ta nắm chiếc Ipad tới mức màn hình vỡ toang luôn

Tôi sung sướng reo lên “Oa..nội công thâm hậu quá đi!”

Vừa khen cậu ta một câu, cậu ta đã vằn mắt lên với tôi, tức giận “Hừ, tôi nói cậu có thôi đi không? Cậu nghĩ tôi biểu diễn võ thuật cho cậu đấy hả. Tiểu Khuê à, não cậu..hừ…tức chết mà..cậu,,cậu..”

Tôi làm sao cơ? Thấy giỏi thì tôi khen, thấy hay thì vỗ tay, tôi đâu có chọc giận cậu? Khó hiểu?

“Gia Kỳ, bị sao mà mặt mày đen thui vậy?” tôi

“Cậu..hừ..cậu..” Chỉ thẳng vào mặt tôi “Đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu, bằng không cậu không yên thân đâu”

Gia Kỳ quay ngoắt đi, tiện tay đóng cửa đánh rầm một cái

Rầm!

Ôi, lại sao nữa

“Giang Tiểu Khuê, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tôi cảnh cáo cậu, tôi mà thấy cậu gọi điện hay làm cái gì gì đó liên quan tới tên Bimko kia, cậu chớ trách tôi”

Rầm!

Híc! Bị gì vậy, bữa nay cậu ta ăn bao nhiêu thuốc súng thế?? Nhưng…điện thoại của tôi..Iphone 6 của tôi..ơ.

Tôi đuổi theo gọi “Gia Kỳ..Gia Kỳ..điện thoại..điện thoại của tôi,…này…”

Nhưng kẻ nào đó đã phóng BMW đi mất hút chỉ còn làn khói mờ mờ đằng sau. Hừ..Gia Kỳ..nhớ lấy cho tôi..cậu mà không đền trả điện thoại cho tôi, tôi không để cậu yên thân!

Tôi thu dọn lại hiện trường vụ thảm sát hai thiết bị điện tử, nhân tiện nhặt lại chiếc Iphone 6 ở sườn tường, lẩm bẩm

“Số của các ngươi cũng khổ, gặp ngay phải phần tử khủng bố. Cũng may, các ngươi gặp ta nen các ngươi mới được chết toàn thây..”

Hôm bữa, nhác trông thấy chị Tiểu Mai đang cặm cụi với đống bài tập, tôi thắc mắc

“Học hóa có gì vui mà chị say sưa đến thế?”

Chị Mai không thèm nói gì, vội thu dọn hết sách vở rồi đi luôn

Bây giờ thấy chị Mai lại đang thiểu não với đống hóa học kia, tôi không thể mặt dày làm phiền như hôm bữa được cho nên tôi coi chị như không khí, đi thẳng lên phòng.Lật lật mấy cuốn tiểu thuyết, tôi nghĩ dù sao mình cũng đang trong thời gian cai tiểu thuyết, giờ mà ngang nhiên đem mấy cuốn này ra đọc, kiểu gì cũng bị mama đại nhân đốt

Chẳng là bữa nọ, trong khi tôi vừa mới từ nhà sách trở về nhà, trên tay kèm theo mấy cuốn tiểu thuyết của Minh Hiểu Khê. Thực ra, tôi có thể lên mạng đọc nhưng khổ nỗi điện thoại đã bị Gia Kỳ làm hỏng, Ipad thì chị Mai đang dùng, Laptop do tải nhiều thứ vớ vẩn lên bị nhiễm virut đang nhờ Gia Kỳ sửa hộ. cách duy nhất là đi mua mấy cuốn về đọc cho đỡ chán.Hồi trước, đọc hết sách của mẹ Phỉ,Ức Cẩm,Diệp Lạc Vô Tâm, Mèo lười ngủ ngày, Tiểu Tửu Thất, Hồng Cửu,…nói chung đọc hết trơn rồi, bây giờ vừa mới chuyển sang Minh Hiểu Khê.

Đang say sưa nghiên cứu thì mama đại nhân nhà tôi trở về, tôi liền dấu nhẹm mấy cuốn dưới gối, vuốt lại mặt tươi cười, ra chào hỏi

“Mama..người đã về!”

Mama đại nhân bí hiểm nhìn tôi, liếc một lượt chung quanh nhà rồi mới gật đầu một cái “Uhm..về rồi!”

Chị Mai từ trong phòng đi xuống, ôm theo một chồng sách gì đó, vừa trông thấy mama đại nhân, chị đã niềm nở chào hỏi “Mẹ đi công tác hoài, vất vả quá!”

Mama cười hiền dịu “Đúng là chỉ có Tiểu Mai là quan tâm đến ta” Liếc sang tôi “Đâu vô tâm như ngữ con”

Vô tâm hồi nào, lúc nãy không phải khi mẹ vừa về con đã chào hỏi vô cùng nhiệt tình sao?

“Oan quá, mama đại nhân, con vô tâm hồi nào”

“Còn ngụy biện” Quắc mắc về phía chiếc ghế “Hết luyện cú đêm giờ tính làm cú ngày đấy hả?”

Tôi giật mình, hốt hoảng đưa mắt về phía chiếc ghế, làm sao có thể?

Chị Mai đi đến ghế, lật cái gối ra, thở dài “Cảnh cáo rồi không nghe, giờ thì ráng chịu đi”

Nói đoạn, chị đem mấy cuốn tiểu thuyết tôi vừa mua đem đi hỏa táng. *đau đớn vô cùng*Mô Phật, các ngươi xuống suối vàng bình an nha

Mama đại nhân ngồi trên ghế, uy phong dạy dỗ “Ta cảnh cáo con không được đọc tiểu thuyết sao con vẫn còn đọc, rốt cuộc não con được làm bằng gì mà nói hoài không nghe. Lần cuối, để ta mà thấy cuốn tiểu thuyết nào nữa thì đừng trách ta lôi gia pháp trị con”

Tôi đứng thất thần một lúc, đem mấy cuốn tiểu thuyết còn sót giấu một cách kĩ lưỡng đề phòng bị phát hiện.Chán chán, tôi xuống nhà xem chị Mai học xong chưa thì thấy Gia Kỳ đang ngồi đối diện với chị nói chuyện. Tôi không hứng thú với chuyện hai người bọn họ nói nhưng không hiểu vì sao tai tôi lại căng hết cỡ ra ngóng chuyện. Do ngồi hơi xa nên nghe được đôi câu, nhưng chủ yếu là

“Chuyện của Bimko cứ để tôi lo, cậu đừng quan tâm nhiều. Hôm trước ở U Ninh, không phải hắn đã đem “hàng” tới rồi, sao cậu không nhận?”Chị Mai lên tiếng

Hàng? Hàng gì?

“GCN ư? Tôi không hứng thú với mấy cái đó, suy cho cùng một kẻ như cậu ta sống cho chật đất. Nếu hôm đó tôi mà nhận, không phải là có người sẽ đau lòng sao? Tiểu Mai, khuyên cậu một câu, đừng để tình cảm cá nhân mà sao lãng công việc..” Gia Kỳ

“Đừng lo…Tôi đã nói với Tiểu Khuê, nó nhất định không…còn nữa, chuyện giữa tôi với cậu tốt nhất là nên giải quyết một lần cho xong đi.Hòa Nhã mama cũng biết chuyện rồi! Nếu tôi đoán không nhầm, người đó sang tháng tới sẽ đến, cậu liệu mà chuẩn bị.Còn đứa bé đó,chỉ cần một liều là xong....” chị Mai

Ơ? Người đó là ai? Đứa trẻ, đứa trẻ nào mới được, mama địa nhân cũng biết, còn GCN là gì?

Tôi loạn hết cả lên.Theo như logic học thì chắc chắn ở U Ninh Hoàng Quân đã đưa GCN cho Gia Kỳ. GCN là gì? Nói đến hàng, không lẽ..trong đầu tôi hiện lên mấy thứ vũ khí sinh học mang tính hủy diệt trong mấy bộ phim hành động Mĩ, không lẽ..Hoàng Quân và Gia Kỳ là phần tử khủng bố, dùng thứ vũ khí nguy hại để giết người??? Còn nữa, sao lại không cho tôi biết. Nếu như Gia Kỳ đang làm ăn phi pháp với Hoàng Quân, do Hoàng Quân tạo phản cho nên Gia Kỳ định giết Hoàng Quân để bịt đầu mối. Ôi, kinh quá, sao có cảm giác như đang đọc truyện hắc bang thế?

Mặc dù điều hòa đã bật nhưng sao người tôi vẫn đang run lên, tay chân lạnh ngắt đi tự bao giờ. Mồ hôi trên trán túa ra như mưa.

Tôi quệt lên trán để lau mồ hôi..bình tĩnh bình tĩnh..Giang Tiểu Khuê..nhà ngươi cần phải bình tĩnh.

Khoan ! Ban nãy chị và Gia Kỳ vừa nói gì…mama đại nhân biết chuyện…giải quyết một lần cho xong, đứa trẻ..chẳng nhẽ chị Mai và Gia Kỳ đã có gì với nhau rồi có em bé. Hả? Chuyện lớn như thế mà đến cả mama đại nhân cũng biết..hai người này, thì ra bao lâu nay đã có tình cảm với nhau, lại còn đi tới bước này nữa…Ha ha..sao tôi như một con ngốc thế, mọi người đều biết sao mình tôi lại không biết..Tiểu Mai,chị coi em là gì..Gia Kỳ..sao cậu lại như vậy?

Bỗng má tôi có giọt âm ấm chảy xuống..nước mắt ư? Sao phải khóc, việc gì phải khóc chứ, chả việc gì phải khóc cả. Chị Mai và Gia Kỳ vốn đã có tình cảm từ lâu rồi, họ có con với nhau thì sao, đâu có liên quan gì tới tôi, tôi là cái thá gì chứ..ha ha…chẳng phải là gì cả..chẳng phải là gì cả..ha ha

“Tiểu Khuê” Tiếng chị Mai

Tôi vội lau nước mắt, coi như không hề xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói

“Gọi em có chuyện gì không?”

Gia Kỳ nghi ngờ nhìn tôi “Sao khóc? Chuyện gì à”

“Chẳng sao cả, tại ban nãy đọc truyện nên mới khóc..”

Chị Mai nhíu mày với tôi,vẻ giận dữ “Hôm trước mẹ đốt truyện mà em còn chưa chừa, cất nhanh không mẹ phát hiện thì nguy”

“Vâng..” hững hờ đáp

Có bị đốt truyện thì đã sao, làm sao đau bằng việc chị giấu em có thai với Gia Kỳ.

Chẳng thèm quan tâm tới hai người bọn họ, tôi mệt mỏi “Không có việc gì thì đừng ai quấy rầy em, em muốn ngủ..”

Đằng sau, tôi nghe tiếng chị Mai nói với Gia Kỳ

“Con bé sao vậy nhỉ?”

“Cậu không biết thì tôi nào biết..kệ đi, chúng ta bàn tiếp…”

Cuộc sống là thế, những gì bạn không muốn nghe, không muốn hiểu tự nhiên lại bay thẳng vào tai khiến bạn phải suy nghĩ. Tôi không thích văn bởi tôi càng nghe càng buồn ngủ, còn Gia Kỳ và chị, họ đâu đã đủ tuổi để làm chuyện đó…Á..Á..Á…không nghĩ nữa…tôi mặc xác các người, muốn ra sao thì ra

Nhắc mới nhớ, dạo này tôi không quan tâm tới tình hình đội bóng rổ, không biết họ chuẩn bị đến đâu rồi?

Tan ca 2, tôi nhanh chân đến sân bóng tập luyện để xem, dù gì tôi cũng muốn loại bỏ mấy thứ tôi đang suy nghĩ. Đứng từ hàng ghế đầu nhìn xuống, trước mắt tôi là Hoàng Quân men lì đang nhễ nhại mồ hôi rượt đuổi quả bóng.Từng động tác tay, động tác lừa bóng rất uyển chuyển, rất tinh tế. Trước mắt tôi, một Hoàng Quân dũng mãnh lướt nhanh trên sân bóng, tia nắng mặt trời xuyên qua làm Hoàng Quân trở nên rất quyến rũ..ặc..ặc..nghĩ cái quái gì thế này..chuyên tâm..chuyên tâm..tới cổ vũ chứ đâu đến để ngắm trai đẹp! Bình tĩnh..bình tĩnh

Mỗi khi nhìn từng động tác của Hoàng Quân, tim tôi không hiểu sao đập loạn lên. Nếu có một điều ước, tôi ước tôi có thể tiến lại gần Hoàng Quân, nhẹ nhàng đưa cho cậu chiếc khăn và chai nước. Khi đó, nụ cười ấm áp trên môi của cậu sẽ dành cho tôi, chỉ riêng tôi thôi

Hoàng Quân tuy nhan sắc không thể bằng Gia Kỳ nhưng tôi biết, Hoàng Quân có rất nhiều điểm tốt hơn Gia Kỳ. Ví như nói chuyện với người khác, Hoàng Quân luôn ôn nhu, dịu dàng, còn tên Gia Kỳ kia thì thỉnh thoảng nhăn mày, cau có như khỉ trúng gió. Hoàng Quân luôn giúp đỡ các bạn học kém, còn Gia Kỳ ấy hả, nửa lười cậu ta cũng không thèm thốt ra, thậm chí khi giảng bài cho tôi, cậu ta thường nổi đóa lên rằng “Sao ngu dữ..” rồi thì “Ôi..ôi…loài heo phải quỳ gối xin đầu hàng trước cậu..”, thi thoảng lại “Ách, Giang Tiểu Khuê, rốt cuộc cậu là cái thể loại gì, hả? Tôi nghi ngờ cậu không phải là người trái đất. Mau..khai mau..cậu từ hành tinh nào đến sao mà kiến thức đơn giản đến cơ bản khi hỏi, cậu đều ngơ ngác vậy..”

Đấy, thế mà đám nữ sinh khoa xã hội lại chưa từng chứng kiến cảnh ấy, làm sao biết tính tình Gia Kỳ thế nào? Đã vậy lại còn ngu ngốc tặng quà cho Gia Kỳ mặc dù vẫn biết, khi nhận quà, cậu ta tươi cười như rất vui. Nhưng đằng sau nụ cười ấy là hành động đáng khinh khi, cậu ta thẳng tay ném chúng vào thùng rác một cách không thương tiếc! Thế mà nữ sinh khoa xã hội vẫn cứ chết mê chết mệt cậu ta

Đâu như Hoàng Quân, cậu ta lại nhận được sự ưu ái của nữ sinh khoa năng khiếu, dù không thích món quà người ta tặng nhưng ít nhất cậu ta đều đem món quà ấy cho mấy đứa trẻ ở cô nhi viện Ái Thiên. So Hoàng Quân với Gia Kỳ, đúng là một thiên thần..một yêu nghiệt !

Nhìn sân bóng, ô..người đâu cả rồi..không lẽ mất tích..vừa mới đó thôi mà

“Hey, Tiểu Khuê” Một cánh tay vỗ vào vai, tôi giật mình quay lại

A! Hoàng Quân!

Tôi niềm nở chào hỏi “Hoàng Quân, cậu tập xong rồi đấy hả?”

“Uhm” chỉ về phía sân bóng “Ban nãy khi tập luyện, tôi thấy cậu đang đứng bần thần ở đây, tôi đến xem cậu có chuyện gì không. Mà này, cậu tìm ai?”

Tôi ngơ ngác hồi lâu mới trả lời “Cứ đến sân bóng là phải tìm người sao? Tôi không thể có tình yêu bóng rổ được chắc”

“Ồ không..không..tôi thấy bọn con gái đến đây ngoài ngắm trai, tỏ tình, một số khác thì phục vụ đội bóng ra, làm gì có thứ gọi là tình yêu bóng rổ”

“Tôi..tôi..tôi thích bóng rổ đấy, mắc cậu quản..” Đỏ mặt chạy vội xuống sân bóng

“Này” Hoàng Quân gọi tôi “Cậu có muốn học bóng rổ không? Nếu không chê, tôi có thể dạy cậu”

Dạy..dạy bóng rổ? cậu chịu dạy tôi? Ôi Hoàng Quân ơi, cậu càng ngày càng khiến tôi mê cậu rồi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.