Sự kiện chào đón nhiệt tình đã tạo một
món quà lớn cho Tiểu Khuê. Khổ thân cô, mới bảnh mắt ra, vị mama đại
nhân nào đó lạnh lùng lôi cổ cô từ giường ra ngoài để trừng phạt tội lỗi hôm qua
Híc!
Giừ ông trời thương xót cho cô một điều ước, cô chỉ ước cô không phải là con gái “yêu” của bà mẹ này
Cô kinh hãi nhìn người mẹ kia,nhìn trời một cái, hít thở thật sâu trước
khi còn ở trái đất. Lúc này đây, cô cảm tưởng mình như một người ngoài
hành tinh, bất giác lạnh xương sống nhìn người trước mặt
Cụp mắt
xuống, cô than vãn “Thím ơi, con xin thề với thím con không phải là con
gái thím, thím ơi, làm ơn thím buông tha cho con đi mà!!!”
Vị
mama đại nhân vằn mắt, sự lạnh lẽo rơi xuống mười tám tầng địa ngục “Con còn dám mở mồm kêu ta là thím, ta quăng con từ tầng hai mươi xuống cho
con tan xương nát thịt”
Cô “…” rõ ràng là già mà, không gọi là thím thì gọi là gì???
Dĩ nhiên, gan cô chỉ to bằng gan chuột nhắt nên những lời kia không thể
lọt đến tai bà thím kia. Rất tiếc, người tính không bằng trời tính, cô
vừa suy nghĩ như thế thì bị nà thím kia quắc mắt, sặc cho một trận đầy
pin “Con dám nói ta già?? Hừ, Gia Kỳ, con ném nó xuống cho ta”
Cô sợ tới mức ôm chặt lấy người Gia Kỳ, năn nỉ “Anh đã là anh bắt cóc tôi về làm vợ, tính ,mạng tôi bây giờ giao cả cho anh”
Hắn nhếch môi, khinh khỉnh nói “Òa, cuối cùng em cũng chịu nhận anh là
chồng của em đấy hả? Anh bây giờ có nên vui vẻ một chút,rút ngắn khoảng cách từ tầng hai mươi xuống tầng mười không nhỉ? Bà xã tương lai, em
thấy như vậy có được không??”
Éc..éc…cho cô được nói câu cuối cùng trước khi nhắm mắt xuôi tay “Coi như tôi chưa nói gì?”
Ha ha, papa đại nhân nhìn hoàn cảnh đáng thương của con gái, nước mắt ngắn dài, cầm khăn mùi xoa vẻ thương tiếc vô hạn “Hồi 8h ngày X tháng X năm
XXXX, một vụ nhảy lầu tự vẫn tại toàn nhà XX, nạn nhân là một cô gái
trẻ, 22 tuổi tên là Giang Tiểu Khuê..” quay sang Gia Kỳ “Nhóc Kỳ, tài
khoản ngân hàng của nhỏ Khuê là bao nhiêu thì con chuyển hết vào tài
khoản của ta coi như trả phí lập bản di chúc..”
Hức..Gia đình quái gở, ặc ặc..tôi muốn sống!
Tiểu Khuê uất ức nhìn mọi người xung quanh, nhân tiện đe dọa mama đại nhân của mình
“Bà thím, bà mà dám quăng tôi xuống, tôi cam đoan cả nhà bà không được sống yên, người của Hắc đảo sẽ không tha cho bà đâu…”
Vị mama đại nhân nào đó không thèm để ý đến sự uy hiếp đáng sợ kia chỉ thản nhiên buông một câu
“Hắc đảo có bằng hắc,bạch đạo không? Xin giới thiệu với con, ta chính là
thiên hậu của thế giới ngầm, nếu muốn uy hiếp ta, lần sau kiếm lí do nào hay hay một chút”
Cô”…”
Làm sao mà cô lại có thể sinh ra trong một gia đình kinh hoàng thế này. Ông trời, người đang thử thách ý chí của con đấy à
Hình phạt ném từ tầng hai mươi xuống mặt đất đương nhiên chỉ là cảnh cáo.
Người xưa có câu “hổ dữ không ăn thịt con”, tội chết có thể tha nhưng
tội sống khó thoát, hình phạt của cô không phải là cọ nhà vệ sinh trong
thành phố, nhặt rác ngoài công viên bởi mama đại nhân kia đâu yêu nước
đến vậy
Cô thở dài nhìn tấm biển trước mặt, cắn môi xông vào
Không biết kiếp trước cô có nợ nần gì mama đại nhân kia hay không mà bây giờ
hậu quả cô phải gánh còn kinh hoàng hơn bom nguyên tử.
Ôi, ôi, thời huy hoàng ở Hắc đảo nay còn đâu
Trời cay nghiệt như mẹ kế!
“Bệnh viện Trường Lâm”
Haizz, không lẽ nào cô lại được chuyển đến khoa tâm thần???
Trước khi bước chân vào cô còn không muốn vào khoa đó nhưng bây giờ, cô thực muốn vào đó hơn bao giờ hết
Hu hu, nhà xác, là nhà xác!
Mặc dù ở Hắc đảo nhìn thấy xác chết là chuyện bình thường nhưng bây giờ cô
mới nhận ra sự nguy hiểm của bà mẹ kia? Ôi, ở chung với xác chết còn gì
là người?
Cô kinh hãi nhìn mấy xác trước mặt mà bụng dạ lộn nhộn lên hết, chỉ trực kiếm được túi ni lông hay cái bô nào đó là nôn luôn
Ọe! Ọe!
Vuôt ngục, cô ngồi xuống để ổn định lại sức khỏe
Ngồi xuống ghế, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo đến rợn óc.Không biết ở trong
bệnh viện có ma hay không nhỉ? Nhắc mới nhớ, có lần cô đang ngồi buồn
hiu trong nhà, có kẻ nào đó đã nhồi nhét những tư tưởng xấu xa vào óc
thiếu nữ non nớt “nghĩa trang không nhiều ma bằng nhà xác của bệnh viện”
Nếu bảo “Bệnh viện thì xa, bãi tha ma thì gần” giờ thì biết thế nào là ngược lại
Bất giác, cô sợ sệt ôm chặt lấy chân tay, răng từ lúc nào đã va chạm vào nhau cầm cập
“Giang…Tiểu…Khuê….”
Á…Á..Á..
Mắt cô mờ trắng đi rồi ngất xỉu. Cô cảm nhận được một bàn tay ấm áp nào đó
đã bế phốc cô lên.Ôi, con ma nào mà tay ấm thế, không phải là cô đã chết rồi đấy chứ?
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cô khó chịu. Cô nhăn mặt, bụng lại bắt đầu cảm thấy khó chịu
Ọe!
Cô vội lao xuống giường nôn ồng ộc. Kinh thật, chỉ với lượng nhẹ mùi thuốc sát trùng đã khiến cô ra nông nỗi này. Vuốt vuốt ngực, cô xanh xao qua
lại giường thì nghe tiếng ai đó đang châm biếm mình
“Giang Tiểu
Khuê, em vô dụng chết đi được. Mới nhìn thấy xác chết đã xanh cả mặt,
anh gọi chọc một chút mà mà em ra nông này. Hừ, không hiểu bọn người ở
Hắc đảo kia đầu óc ngấm nước hết hay sao mà để một đứa như em lãnh đạo,
ôi trời, đúng là hết nói nổi”
Cô lườm kẻ miệng lưỡi cá ngạo nào đó, tặng cho hắn một cái lườm
“Anh thử ôm xác chết một ngày xem liệu anh có bình thường được không? Chẳng qua là thấn kinh tôi yếu thôi”
Gi Kỳ cười lớn, tay vỗ vào má cô “ôi, thần kinh của ẹm yếu? Sao những độc chiêu của em ở Hắc đảo có chứng minh được điều đó đâu”
Hừm,bây giờ tôi mới biết thấn kinh mình yếu mà!
“Gia Kỳ, anh không chọc tôi thì anh chết à?” Cô thắc mắc
Hắn chỉ nhếch mép lên, bảo “Ừm, không chọc em thì anh đây không chết ngay nhưng chắc sẽ chết dần dần vì buồn”
Cô “…”Mẹ kiếp, đồ thần kinh!
Tại sân bay
Một chàng trai tay xác vali, miệng không thôi lảm nhảm như tên khùng
“Bà xã, em không thể thương anh một chút à?’
Tiểu Mai quay ngoắt lại, quắc mắt “Em thương anh thì ai thương em?”
Bạn ông xã tương lai phản ứng “Anh thương em chứ còn ai?”
Cô cười đắc thắng “Chính vì em biết anh thương em nên em mới tạo điều kiện cho anh thể hiện. ông xã tương lai, anh kêu ca ít thôi, nếu anh còn
không mau nhanh chân thì em không khách khí”
Bimko “…”
Lấy vợ đúng là khổ, nhưng không sao, anh đang rất cố gắng!
Những ánh mắt thương hại của biết bao cô gái trẻ hướng về mình, làm sao được, vợ là số hai, không ai dám tranh số một
“Bimko, anh còn không nhanh chân , em bỏ lại thì đừng trách”
“Rồi, anh biết rồi” Bimko nhăn nhó khổ sở
Đứng chờ hơn mười phút ở gần cửa ra vào, Tiểu Mai tỏ ra vô cùng chán nản.
Gia Kỳ này đúng thật là tệ, đã dặn bao nhiêu lần là không được đến đón
trễ, vậy mà??
Cũng phải thôi, dạo này vì chuyện của Tiểu khuê mà Gia Kỳ cũng nhức đầu không kém.
Từ khi uống thuốc của Tiểu Mai vào, cơ thể của Tiểu Khuê có sự biến đổi
lạ, có lẽ con bé đã bị mất đi hồi ức. Lỗi cũng là do cô, chỉ vì nghe lời mama đại nhân kia mà cô khiến cô em gái ra nông nỗi này, nhưng nếu
không làm như vậy thì không thể biết được tình cảm thực sự cảu Gia Kỳ,
mặc dù chuyện này rất khắc nghiệt với Gia Kỳ
“Chỉ cần cho Tiểu
Khuê uống thuốc, việc còn lại do ta lo, con cứ yên tam mà ở Mỹ đi. Thuốc giải nhớ cất cho cẩn thận, bao giờ ta bảo thì mới được cho nó uống.
Chuyện của mẹ ruột con thì ta đã nói chyo con biết rồi,con muốn giải
quyết sao là việc của con, ta không có quyền tham gia. Nhưng nói để con
biết, dù sao người đó cũng là bậc trưởng bối của ta, con không nên quá
bất kính. Hơn nữa, đứa trẻ mà con với Gia Kỳ cứu được ta gioa nó cho
viện phúc lợi rồi, yên tâm đi”
Biết là vậy, nhưng cô vẫn có chút năn tăn
Khi quyết định từ Mỹ đến Bắc Kinh, cô cũng không muốn gặp người kia, nhưng
không lẽ là cả đời không gặp? Cho nên, cô cùng Bimko tới Bắc Kinh để
nhận lại người thân
Bố ruột của cô không phải ai xa lạ chính là
người mà cô kêu một tiếng “ông nội”. Cuộc đời thật éo le, tại sao ông
nội lại biến thành bố, mẹ ruột lại là một minh tinh màn bạc nổi tiếng.
Thực sự, cô không thích thân phận của mình chút nào nhưng biết làm sao, sinh ra trên đời đâu có quyền chọn cha mẹ, việc đã đến thì không thể tránh
né
Mama đại nhân nói đúng,quá khứ là tiền đề cho tương lai, nếu
giải quyết chuyện quá khứ không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của
cô
“Tiểu Mai, em lại nghĩ đến chuyện bố mẹ em ở Bắc Kinh đấy à, không sao, dù em là ai, em có thể nào anh cũng luôn ở cạnh em”
Đúng thế, dù thế nào thì cô cũng có người để dựa vào cơ mà
“Bimko, em yêu anh”
Bimko dịu dàng hôn lên tóc cô, mỉm cười rạng rỡ
Người con gái anh yêu đã phải chịu một cú sốc lớn như thế mà anh lại không thể chia vơi với cô, anh quả là vô dụng!
Anh ôm cô thật chặt, hít hà hương lan trên người cô một lát
“Tiểu Mai, chúng ta sẽ không đi Mỹ nữa, chúng ta ở lại Việt Nam luôn đi, công việc ở đó anh sẽ giao lại cho Kisfuvis”
“Anh…”
Cô ngập ngừng định nói gì đó thì bỗng có một giọng ngây ngấy khiến người khác rùng mình vang lên
“Ui cha, mùi mẫn, mùi mẫn quá!”
Cả hai nhìn về đằng trước, Bimko không khách khí lên tiếng
“Chú mày không thể ngậm mồm lại được à? Gia Kỳ, lần sau chú mà thấy anh với
Tiểu Mai đang “tình chàng, ý thiếp” thì khôn hồn ngậm mồm lại, đang dâng trào xúc cảm,hừ, mất hứng”
Gia Kỳ cười khanh khách,mắt nhìn về phía Tiểu Mai
“Tiểu Mai, tôi làm cậu mất hứng hử? Vậy thì xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý
hơn, ..uhm..” đưa mắt sang thách thức với Bimko “Biết vậy, tôi chờ hai
người kiss nhau thì mới đến chào hỏi, ôi, tôi vô ý, vô ý quá”
“Gia Kỳ,cậu…” Tiểu Mai đỏ mặt, không nói lên lời
Kẻ nào đó so trình độ văn hóa tuy không bằng Gia Kỳ nhưng nếu đọ về trình độ mặt dày thì có thể được coi là cao thủ thất truyền trong truyền
thuyết
Bimko vỗ vai Gia Kỳ, tỏ vẻ thông cảm “không sao, anh không trách gì chú đâu. Yên tâm, với sự nhiệt tình của chú, anh với chị chú
cũng nhiệt tình chờ đêm tân hôn của chú với Tiểu Khuê, chờ tới lúc hai
đứa đang lên đỉnh thì anh đây sẽ ném hai quả pháo hoa vào phòng chú, coi như chúc mừng..”
Gia Kỳ”…”mặt đen hơn đít nồi
Tiểu Mai
cười lạnh, khinh bỉ vị ông xã nào đó “Bimko, anh bớt vô sỉ đi. Tuần
trước, anh chọc phá đêm tân hôn của thầy Alexau khiến thầy tái tái mặt
mày, bây giờ anh định bày trò cũ đấy hả?”
Vị ông xã Bimko lắc đầu phủ định “Vớ vẩn, em nghĩ anh là loại người nhạt nhéo tới vậy sao? Đêm
đó, anh chỉ vô tình báo cảnh sát là có vụ bán dâm thôi mà, ai biết là
thầy Alexau ở đo, thôi, coi như anh giúp thầy ấy thông báo ấy mà, không cảm ơn thì thôi lại còn trách anh.Chú em Gia Kỳ đây ấy hả, anh chỉ mừng hai quả pháo hoa thôi mà, đơn gian mới là hay, em chẳng biết gì?”
Gia Kỳ nhìn hai vợ chồng nhà này tới mức tái mét mặt mày “…” vợ chồng này vô sỉ như nhau!
Hú hồn, cũng may là Tiểu Khuê của anh cũng dễ nuôi, bằng không, chắc anh phải thường xuyên mang theo thuốc trợ tim