Ai Bắt Nạt Ai?

Chương 48: Chương 48




Chẳng mấy chốc, mấy cái miệng nhỏ xênh xênh của các anh chị office đã giúp cho một thành mười, mười thành trăm, thông tin về sếp tổng đáng quý đã khiến toàn thể nhân viên trong công ty một phen cười vỡ bụng.

Tôi cũng không xấu bụng gì, đơn giản là thêm chút gia vị cho câu chuyện thêm phần đam mĩ hơn mà thôi, hắc hắc!

Gần trưa, vị soái ca nhà họ Trần kia ra lệnh cho tôi đi điều tra thị trường . Cũng tốt, dù sao cũng nên vận động thân thể một chút lấy khí thế, bằng không, nếu ngày nào cũng nhìn sắc mặt hắn mà sống thì dây thần kinh nào chịu đựng được

Dừng chân ở chạm xe buýt, tôi hí hửng leo tót lên xe. Trông thấy một phụ nữ đang mang bầu, tôi vội nhường chỗ cho cô ta thì bỗng cô ta khóc ré lên như vừa bị tôi bắt nạt. Gì chứ, tôi đã chọc phá gì cô ta đâu mà cô ta khóc thét lên như thể tôi bắt nạt cô ta không bằng. Oan quá!

Tôi sụ mặt, mắt chóp chớp vô cùng ăn năn. Chị à, tôi vô cùng xin lỗi chị mặc dù tôi không biết vì sao chị lại khóc. Mọi người trên xe buýt lườm tôi cháy mặt, tôi vội vàng chữa cháy

“Chị ơi, em xin lỗi, em xin lỗi..chị à, thực sự em không biết vì sao chị lại khóc”

Chị ta rưng rức lên, thỉnh thoảng nấc cục, mắt ấng mọng nước, sụt sùi lên tiếng

“Tôi chưa lấy chồng, tôi chưa có con”

Từ trạng thái u ám bủa vây, đột nhiên trên xe phát ra những tiếng cười rúc rích. Ồ, hóa ra cô ấy béo chứ không phải là mang bầu, ôi trời,thế sao không nói sớm.

Bầu trời bắt đầu u ám, tâm trạng tôi u ám không kém phần. Khốn thật, trên xe buýt gặp ngay phải đồ dở hơi

Cầm trên tay cuốn sổ ghi chép, tôi lượn qua mấy sàn chứng khoán để lấy số liệu cụ thể cho sếp Gia Kỳ. Dạo này, cổ phiếu của công ty hình như có xu hướng tăng cao rõ rệt,nhiều người thi nhau mua cổ phiếu, người thì nhanh tay đem bán. Mặc dù tôi không nắm rõ tình hình cổ phiếu nhưng chí ít, tôi cũng không thể rảnh tới mức bỏ hàng giờ đồng hồ ngồi đây ghi ghi chép chép số liệu.

Lạ thật, cổ phiếu có gì hay, ăn được sao mà mọi người thi nhau mua lấy mua để vậy?

“Boss, đây là số liệu tôi đi điều tra” Tôi hí hửng đem công sức hai giờ đồng hồ của mình đặt trước mặt Gia Kỳ

Bộp!

Tôi sững người nhìn thành quả lao động của mình bị ném vào thùng rác. Tôi vằn mắt nhìn tên độc tài máu lạnh kia, phẫn nộ đập bàn

“Cậu thật quá đáng! Nếu số liệu sai thì cậu phải bảo tôi một tiếng, tôi sẵn sàng đi lấy lại, mắc gì cậu lại vứt thành quả của người khác như vậy?”

Hắn thong thả đáp “Cậu có biết là cậu đang biển thủ công quỹ , ăn chặn sức lao động của người khác không hả? Có mấy số liệu nhỏ nhặt mà đi lấy cũng không xong, rốt cuộc là não cậu ngắn hay là tôi đã đánh giá cậu quá cao?”

Dĩ nhiên là do cậu đánh giá tôi quá cao rồi, không lẽ tôi đây lại là loại não ngẵn, tư tưởng không thông, chỉ số IQ nhỏ hơn heo?

“Tôi…Gia Kỳ, tôi không cố ý,..nhưng, tôi thề, tôi đã làm hết sức mình rồi. Nói cậu nghe, tôi có thể chấp nhận thất bại nhưng tôi không chấp nhận bản thân mình bỏ cuộc. Cậu có biết là tôi đã mất hơn hai giờ đồng hồ ngồi lấy số liệu không? Cậu đã không biết thì chớ nên phát ngôn. Làm phách gì chứ, cậu tưởng mớ số liệu chết toi của cậu là cái gì mà tôi phải như thế”

Đến giờ phút này,t ôi phải vùng lên, tôi không thể để cậu bóc lột sức lao động của tôi như vậy. Dù cậu có là nhà tư bản thông minh cỡ nào đi chăng nữa thì bản cô nương đây, ngày hôm nay, dù bất cứ giá nào, tôi cũng phải bãi công, nghỉ làm, tôi không thể bị cậu bắt nạt mãi

Tôi nói “Gia Kỳ,t ôi xin nghỉ việc, tôi sẽ không làm nữa”

Nói rồi, tôi đập đánh của một phát rồi đi thẳng về nhà trước con mắt ngạc nhiên của hắn

Tôi không sai, chắc chắn là tôi đúng! Tôi không có khả năng, giới hạn định mức của bộ CPU của tôi cũng không quá nhiều bit tới mức ngày não cũng phải nhớ cái này, nhớ cái kia. Đây không phải mục tiêu hướng tới của tôi, tôi không muốn làm thu kí

Hai tuần, tôi thong dong suốt dọc đường mua bán những đồ klinh tinh, thỉnh thoảng ghé qua võ đường của thầy Trường.Lâu rồi tôi không tới thăm thầy, không biết tình hình sức khỏe của thầy như thế nào. Đến võ quán, tôi không gặp thầy mà chỉ gặp một trong những đứa học trò của thầy là Quang

“Quang, rốt cuộc sao thầy Trường lại mất tích thế?” Tôi hỏi

Quang chỉ lắc đầu thở dài thườn thươt “Chịu thôi, tôi cũng không biết thầy đi đâu mấy tháng nay nữa. Điện thoại thì thấy không nghe, dò hỏi người ta thì người ta rao cho tôi giấy tờ chuyển nhượng võ đường, kêu rằng thầy nhường võ quán này cho tôi, bảo tôi phải kèm cặp những đẹ tử ở đây. Tiểu Khuê, giờ cô cũng không có việc, chi bằng rảnh thì tới giúp tôi dạy dỗ đám tiểu yêu trong kia?”

Tôi”…”

Về tới nhà,anh rể tôi đem cho tôi một giỏi anh đào và một chút đồ ăn nhẹ, có lẽ là do chị tôi làm

“Tiểu Khuê, sao lại nghỉ việc, Gia Kỳ bắ nạt em đấy à?”

Hừm, bắt nạt cái gì, là tự tôi nghỉ việc mà

“Đâu có, cậu ta không bắt nạt em, cậu ta chỉ ức hiếp em thôi.” Tôi ấp ức kể lể “Anh rể, anh có thấy ai như cậu ta không, ngày nào cũng bắt em viết bản kiểm điểm, không thì lại đi pha cà phê, chạy tứ tung đi phô tô, đi lấy tài liệu,..hừ,..em là thư kí, là thư kí, thu kí không phải ô sin.Em chẳng làm nữa đâu, dù sao khi em nghỉ việc thì Gia Kỳ cũng không phản đối”

“Ừ, tùy em. Chị gái của em thì vẫn muốn em làm việc ở công ty. Tính em thích lông bông, làm việc không kiên định, chị Mai của em lo cho em lắm! Tiểu Khuê, chị mai của em giờ đã có em bé rồi, em không thể cứ như vậy mãi, không nên để ảnh hưởng tới tâm lí của Mai”

“Vâng, em cũng biết vậy nên em mới tự mình đến võ quán cũ của thầy Trường để dạy võ, ít ra ở đó, em không bao giờ bị bắt nạt như hồi ở cồng ti”

… Kể từ khi tôi nộp đơn nghỉ việc được ba tuần, Gia Kỳ cũng không đến nhà tôi nữa. Chẳng sao cả, cậu ta không muốn gặp tôi thì mắc gì tôi phải nhớ tới cậu ta. Tôi cũng dự định mua đồ ăn vặt đến cho mấy tên tiểu yêu ở võ đường ăn. Chọn lấy chọn để, cuối cùng tôi quyết định mang một xe ô tô hoa quả đến cho chúng, dù sao hoa quả đang hạ giá

Nhác trông thấy tôi, Quang tươi cười “Tiểu Khuê, chị thật biết yêu nước nha, vung tay một chút là có cả một ô tô hoa quả, ngưỡng mộ chị quá!”

Miễn ninh, có một xe hoa quả thôi mà, tôi đâu phải từ thiện không công đâu. Tiền tôi kiếm từ việc dạy võ tôi đã mua cho lũ trẻ hoa quả hết rồi, dù sao cũng là tiền của bọn chúng

Tôi cười khì khì “Ôi dào, chị mày đây chỉ yêu nước khi hàng giảm giá lại kèm theo khuyến mại thôi”

“Biết ngay mà, chị thì yêu nước cái gì, chỉ biết thế là giỏi”

“Ừ, có giỏi lát nữa cậu đừng đụng vào một miếng hoa quả nào, cậu động vào tôi sút cho cậu què luôn!”

..Lại một tháng qua đi, Gia Kỳ cũng nặn mất tăm, có lẽ cậu ấy vẫn còn giận tôi

Ngày nào tôi cũng miệt mài dạy tụi nhỏ võ, xong thì lại về nhà chị Mai ăn cơm. Ông cậu và bà mợ đã đi du lịch xuyên lục địa với Tiểu An Rồi, tôi cũng không thể kỳ đà cản mũi chạy tót theo. May thay, anh rể với chị Mai mới đi Mỹ về nên tôi có thể sang đây giao lưu, nhân tiện đem chén đũa sang ăn nhờ,ở đậu. Tôi không thích nấu ăn chứ không phải biết nấu. người thông minh phải dùng não chứ không phải là dùng chân tay

“Tiểu khuê, ngày nào em cũng ăn nhờ ở đậu ở đây, em không về nhà ? Gạo nhà chị chũng bị em ăn cho hết nhẵn rồi” Chị Tiểu Mai nói

Tôi cũng thịnh tình đáp lại “Lá lành đùm lá rách, chị ạ! Chị có thể không thương em nhưng chị nhất định phải thương dạ dày của em. Em đảm bảo sẽ không ăn chùa ở đây đâu, em sẽ đưa tiền em kiếm được cho chị ..”

Chị nhăn tôi “Không phải là bảo em đưa lương cho chị, nhà chị cũng không thiếu thốn tới mức không nuôi nổi miệng hà mã của em.Em định đóng cọc đóng rễ ở đây đến bao giờ, không về nhà sao?”

Từ xa, anh rể tôi xách chiếc cặp đen để lên bàn, đẩy ghế ngồi xuống

“Tiểu Khuê, chị Mai của em đang đuổi em đấy! Dạo này chị của em thiếu hơi của anh nên không được thoải mái,muốn vận động mạnh một chút nhưng vì có em nên chị của em phải kiềm chế lắm đấy..”

“Bimko..” Chị Mai nghiến răng ken két “Anh có thể ngậm cái miệng biến thái của anh lại không hả? Anh đừng có mà reo rắc suy nghĩ đen tối ào đầu con trẻ, dù gì Khuê nó còn nhỏ..”

Thở dài,anh chị này, lúc nào cũng có thể nhả ra mấy câu mấy đẹp đẽ. Từ khi tôi nảy ra ý định ăn nhờ, ở chùa nhà chị Mai, tôi được anh rể dạy dỗ thành tài nên bây giờ, hễ gặp chuyện như vậy, không thể thiếu phần tôi góp vui

“Đúng đấy , chị Mai nói quá chuẩn! Anh rể, anh xin lỗi chị Mai đi!”

Anh rể lườm tôi cháy mặt “Em theo phe nào? Em dám ăn hối lội của Tiểu Mai sao?”

Tôi ngây thơ đáp “Đâu có, em đã nỡ nhận tiền của anh rồi, em nào dám bán đứng anh,..nhưng khi gặp phải giá đắt của chị Mai, anh rể ạ, chậc,anh rất tốt nhưng em rất tiếc, chị Mai đã trả gấp đôi anh”

Anh rể kinh hô chớp mắt,lấm lét nhìn chị Mai

“Bà xã, em đừng nghe Khuê nói bậy, anh đâu có mua chuộc nó, nó vu oan cho anh”

Chị Mai nghiến răng, sắc mặt bỗng trở nên u ám Rút điện thoại ra, chi Mai bấm điện thoại rồi đanh giọng nói

“Cậu định chơi trò ú tim đến bao giờ, khôn hồn thì đón nhỏ Khuê về đi, ở đây ăn nhờ ở đậu tốn kém quá!”

Tắt máy, chị nói “Để xem, có Gia kỳ trị em, xem em còn dám phản bội chị, nhận hối lội của Bimko không?”

Hiazz, về thì về, em đâu muốn làm bóng đèn 1000W đâu

Tôi ngán ngẩm vỗ vai anh rể “Anh rể, tối nay anh em mình bổ sung vitamin gâu gâu đi, mai em dọn đi cho anh chị dễ chịu..”

Vừa nghe tôi nói thế, anh rể tôi quay ngoắt thái độ, miệng cười niềm nở với tôi

“Tiểu Khuê, chỉ cần em chịu dọn đi, anh hứa anh sẽ trả tiền vitamin gâu gâu cho em, nào, ta đi thôi?”

Ặc, ặc, anh rể, anh không thể trắng trợn đuổi em như thế chứ

Chị Mia nhìn tôi với anh rể mà không khỏi thở dài “Vitamin gâu gâu thì có gì bổ mà bọn họ tuần nào cũng đi bổ sung vitamin thế?”

Sau này, khi tôi đã lấy Gia Kỳ, Gia Kỳ thắc mắc hỏi tôi rằng vitamin hung hằng, vitamin gâu gâu là gì thì tôi chỉ cười vào bảo rằng “Vitamin hung hăng là rượu, vitamin gâu gâu là thịt chó. Nói như vậy để chị Mai không nghi ngờ thôi mà”

Ha ha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.