Ái Bất Thành Duyên Tự Phận Tình

Chương 4: Chương 4: Hàm phận




Khoác cái túi đeo lưng lên vai, tôi bước thẳng đến căn nhà, tôi cố giữ cho tay khỏi run, vì đã quá lâu tôi không gặp lại ba tôi. Tôi bấm chuông nhưng không có ai trả lời, tôi đợi thêm chừng ba phút rồi lại bấm tiếp. Chợt tôi nghe thấy tiếng đàn bà:

– Tôi ra liền đừng bấm chuông nữa!

Rồi cửa bật mở, một người đàn bà trẻ hơn mẹ tôi tướng người khá đẹp và đẫy đà đi ra:

– Có gì vậy?

– Xin cho hỏi đây có phải nhà ông Trần Dật không?

Tôi ngập ngừng hỏi.

Cô ta nhìn tôi soi mói:

– Đúng vậy, có gì không? Cậu là ai?

– Tôi là… tôi là con trai ông!

Cô ta nhướng mắt lên như để nhìn tôi cho rõ:

– Vậy sao! Cậu đợi chút nghe!

Cô ta đóng cửa lại. Chừng vài phút sau cửa lại bật mở, tôi giật thót người lại khi thấy ba tôi xuất hiện. Ông không giống ba tôi trong trí nhớ nhỏ nhoi của tôi. Râu ông mọc lởm chởm như mấy ngày chưa cạo, người ông nồng nặc mùi rượu, tóc ông điểm bạc rối bù.

Tôi hỏi:

– Ba hả?

– Cậu là ai?

Ông hỏi lại tôi.

– Con là Văn, Nhã Văn con trai của ba đây.

Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười của tôi vụt tắt ngay khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của ông.

– Ai?

– Nhã Văn đây ba!

– À, Văn hả! Con ra sao?

Tôi đứng đó nhìn ông bằng đôi mắt lạnh tanh và gương mặt cứng đờ.

Tôi không có can đảm ôm lấy ông như tôi nghĩ trước đây.

– Con khỏe mà ba. Con có thể đến đây sống vói ba được không? Ông dượng ghẻ con đối xử không tốt với con…

Ông đảo nhanh mắt về phía sau lưng rồi nó nhỏ với tôi:

– Văn à, ba không thể cho con ở đây được. Ba hiện có nhiều ‘vấn đề’…

Nước mắt tôi trào ra, nhưng may thay trời đã tối, may thay hành lang không ánh sáng, không ai biết tôi đang khóc. Tôi cố kìm lại cái giọng như nghẹn lại để nói:

– Ba không muốn con ở đây với ba thiệt à?

Rồi người đàn bà hồi nãy trở ra, có lẽ cô ta đã nghe rõ chuyện của chúng tôi.

– Này nhóc con, ba cậu và tôi đang sống êm đềm với nhau, chúng tôi không thể để cậu chung sống ở đây được…

Tôi gào lên giận dữ:

– Cô im miệng đi, tôi nói chuyện với ba tôi, tôi không nói chuyện với bà.

Ba tôi vội can thiệp:

– Nghe này con, cô ấy dù sao cũng là vợ của ba, con không nên ăn nói như vậy…

Tai tôi như ù đi, tôi thật sự xúc động, máu tôi như sôi sục, tôi lặng đi một lúc rồi không nói một lời, tôi quay đi và chạy thật nhanh đến chiếc xe của Dạ, tôi bật khóc nức nở..

Dạ mở máy xe và vọt đi:

– Chuyện gì xẩy ra vậy hả Văn? Mày OK chứ?

– Mày đưa tao về nhà tao đi, tôi dục nó chạy cho lẹ.

**

*

Khi Dạ bỏ tôi xuống trước cổng nhà, tôi thấy xe của dượng vẫn còn nằm trên lối đi vào nhà. Tôi tự cảm thấy xấu hổ, tôi biết là dượng bất mãn về thái độ của tôi lúc chiều, có lẽ tôi phải dẹp bớt tự ái đi để xin lỗi dượng.

Tôi bước vào nhà và ngạc nhiên khi thấy cửa không khóa, dượng đang ở trong bếp đọc báo bên ly cà phê. Ông ngửng đầu lên nhìn tôi rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc tiếp tờ báo sau khi lên tiếng hỏi tôi:

– Hình như con không được may mắn khi gặp lại ba con phải không?

Tôi giọng cố nén khó chịu lại để trả lời ông:

– Đúng như vậy!

– Thì dượng đã nói trước với con rồi mà!

Tôi quăng cái túi đeo lưng lên ghế salon vươn vai ngáp dài. Dượng rời cái ghế đang ngồi bước lại gần tôi rồi choàng tay qua vai tôi, giây phút đó làm tôi thật mủi lòng:

– Con cứ yên tâm ở đây đi không sao đâu OK?

– Con thật điên rồ!

– Con không điên… dượng biết mà! Chính ra dượng phải cản con đừng để con gặp lại ông đó!

– Con ân hận lắm… dượng à… con thật ân hận …

– Dượng không chấp con đâu…Ông an ủi tôi cho đến lúc tôi lấy lại được bình tĩnh. Ông lấy khăn chùi nước mắt cho tôi.

Đó cũng lần đầu tiên trong đời tôi có cảm tưởng ông là một người cha thật sự của tôi, tôi đã lầm khi cứ nghĩ cha ruột tôi sẽ đón tiếp tôi đúng nghĩa của tình phụ tử. Dượng Hàn mới thật sự đối xử tốt với tôi thế mà tôi chẳng bao giờ coi ông như một người thân cả.

– Bây giờ con cứ nằm đây để dượng đi làm cà phê cho con uống. Nói xong ông bỏ đi vào bếp. Tôi ngồi đờ đẫn trên ghế salon, rồi tôi nằm xuống. Mắt tôi nặng chĩu, suốt cả buổi tối không ngủ. Tôi thấy ở nhà thiệt là thoải mái rồi tôi từ từ chìm vào giấc ngủ…

– Tỉnh dậy đi Văn…Tôi từ từ mở mắt, duợng đứng bên cạnh tôi, ông nhìn tôi mỉn cười, tay ông vuốt mớ tóc phủ trên má tôi. Tôi dụi mắt hỏi:

– Giờ là mấy giờ rồi?

– Gần 4 giờ chiều rồi.

Tôi ngồi dậy che miệng ngáp:

– Con ngủ lâu vậy sao?

Tôi nhận ngay ra tôi vẫn còn mặc bộ đồ Dạ cho mượn và trong lúc tôi ngủ dượng đã lấy mền đắp cho tôi.

– Con ngủ như chết, duợng nghe được cả tiếng con ngáy từ trong phòng dượng.Tôi cười bẽn lẽn:

– Con đâu có ngáy bao giờ…

– OK con nói sao cũng được. Giọng ông có vẻ châm chọc. Bây giờ dượng phải đi làm. Dượng đã kho nồi thịt trong bếp nếu con đói thì cứ lấy ăn đi nhé!

– Con đang đói lắm này.

– Vậy con dậy ăn đi. Ông mỉm cười âu yếm.Tôi nắm tay ông để đứng dậy, tôi ngửi được cả mùi nước hoa loại bôi sau khi cạo râu, tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấp úng:

– Dượng Hàn, một lần nữa con cám ơn dượng đã ở đây với con suốt mấy năm qua…( Xích: Xong cá đã vào luowis~A~ chờ ngày câu vào nồi ăn sống nuốt tươi ~A~)

Ông lộ vẻ cảm động siết chặt tay tôi:

– Vì dượng là… ba của con mà.

Tôi đặt nhẹ một nụ hôn lên má ông, điều mà từ trước tới nay tôi chưa bao giờ làm, mắt ông như vụt sáng.

Tôi như thì thầm:

– Dượng đi làm vui vẻ nghe!

– Cám ơn con, dượng sẽ điện về cho con.

Nói xong ông chậm dãi bước đi.

**

*

Ngày thứ hai, sau buổi học tôi gặp lại Dạ, nó hỏi tôi:

– Sao? Ông dượng mày có nói gì không?

– Tụi tao bây giờ ‘friend’ với nhau rồi Tao nghĩ là tao cũng có phúc mới gặp được một ông dượng như vậy!

Nó nheo mắt ngó tôi:

– Thiệt vậy sao. Trái lại tao và ông già không hợp nhau cứ có chuyện hoài.

– Cuối cùng tao cảm thấy dễ chịu hơn, thú thật tao không có tinh thần kể từ ngày má tao mất. Bây giờ thì ổn định rồi!

– Ít nhất cũng phải như vậy chứ!

À nói chuyện đến cha con tao mới nhớ, tháng tới trường mình tổ chức buổi dạ vũ liên hoan và cũng là để chia tay bãi khóa đấy!

– Chắc không? Nếu vậy tao sẽ mời dượng tao tham dự.

– Thật mà, nhưng ba tao sẽ không đến đâu, hơn nữa mày biết đó tao là chúa ghét những buổi dạ vũ xã hội như vậy.

Tôi cười lớn:

– Tao biết mày mà, nhưng tao sẽ mời dượng tao tới để tỏ lòng biết ơn ông!

**

*

Một bữa vào ngày nghỉ hàng tuần của dượng, chúng tôi ngồi ăn cơm chiều với nhau.

Tôi bỗng tò mò hỏi dượng:

– Dượng à!

– Có gì vậy con?

– Con muốn hỏi dượng một chuyện!

– Con cứ nói!

– Tại sao dượng không kiếm một bà nào để giải khuây? Mẹ con mất đã ba năm nay rồi mà con không thấy dượng ra ngoài “giải tỏa”!

– Bởi vì dượng còn yêu thương má con.

– Con biết, nhưng thiếu gì đàn ông họ đi tìm mấy bà để giải khuây khi vợ vừa chết xong. Đàn ông thì dễ dàng như vậy mà!

Ông bật cười rồi nhâm nhi ly rượu:

– Văn à, tại sao con lại có ý nghĩ quái đản vậy?

– Con thấy… trên TV.

– Chuyện giả tưởng! Nó không dễ dàng như con nghĩ đâu. Đúng ra hiện giờ dượng không thể nào nghĩ đến một người đàn bà khác ngoài mẹ con. Dượng yêu má con với tất cả trái tim của dượng…Không hiểu sao lúc đó trái tim tôi bỗng thắt lại, đầu tôi cúi gầm. Dượng đứng dậy choàng lấy vai tôi an ủi:

– Dượng ân hận… dượng không muốn khơi lại chuyện về mẹ con nữa, nhưng dượng không biết giải thích sao cho con hiểu…

– Không phải vậy… tại con nhớ mẹ con. Bây giờ thì con hiểu là dượng yêu thương mẹ con biết là chừng nào!

Ông lau nước mắt cho tôi rồi hôn lên trán tôi:

– Dượng yêu mẹ con nhiều lắm. Dượng cũng thương cả con nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.