Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 10: Chương 10




Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Phố đông sầm uất ồn ào náo nhiệt, người dân đi trên đường cùng những tiểu thương tò mò nhìn theo hai chiếc xe ngựa đang đi vào trong thành, châu đầu thì thầm to nhỏ.

Chiếc xe đằng trước phi thường quen thuộc, không ai không biết, đó chính là xe của Văn gia, nhưng còn chiếc đằng sau, mới khiến người ta phải suy đoán, đặc biệt là phu xe, vẻ mặt hằm hằm hung thần ác sát, nhìn đã đủ sợ.

Tin tức công tử nhà họ Văn bị bắt cóc vẫn luôn là chuyện trà dư tửu hậu nóng hổi bao ngày qua, sáng hôm nay vừa thấy quan binh rút quân về, ngay lập tức hoàng loạt phiên bản tin đồn khác nhau được truyền ra khắp nơi.

Đoạn đối thoại ngắn giữa Sở Hướng Thiên và Phó Hữu Cầm bị mổ xẻ đủ đường, câu nói “Ta và Văn thiếu vừa gặp mà như đã quen từ lâu” bị bẻ cong cong vẹo vẹo thành “Đầu lĩnh thổ phỉ Tây Sơn trại coi trọng tiểu công tử nhà họ Văn, muốn buộc người ở lại làm áp trại phu nhân”.

Đại Sở nam phong thịnh hành, quan to phú quý cũng có nhà nuôi nam sủng, còn bình dân bách tính thì gọi là kết nghĩa huynh đệ, bầu bạn chung sống, phen này tin đồn truyền ra càng truyền càng bài bản.

Nam Phong: Tình trai, gay.

Xe ngựa đi xuyên qua đám đông, đi đến đâu người nhìn theo đến đấy, dù đã đi khuất vẫn không buông tha, bỗng ai đó hô lên, “Người đánh xe ban nãy chính là trùm thổ phỉ Tây Sơn!”

Tựa viên đá ném thẳng vào mặt hồ yên ả, đám người vốn còn khe khẽ nói chuyện “bùm” một phát, oanh động sôi trào.

“Thấy chưa, ta đã nói người nọ nhìn đâu có phải hạng tầm thường.”

“Trời, thì ra là đầu thổ phỉ, bảo sao lại trông dữ dằn thế kia.”

“Vậy lời đồn là thật hả? Người nọ cùng Văn công tử thật là một…?”

Dân chúng nghị luận sôi nổi, kích động bàn tán: “Đương nhiên là thật, nãy ta còn thấy lạ, hỏi sao tên thổ phỉ bắt giữ Văn công tử bấy lâu nay mà giờ lại chịu thả người, tám chín phần là do Văn gia hết cách đành bất đắc dĩ phải đáp ứng mối hôn sự này, nếu không ngươi nói thử coi sao bọn họ có thể dễ dàng buông tha vậy được, hơn nữa đầu lĩnh còn đích thân đưa người về?”

Lập luận chặt chẽ lý lẽ sắc bén, càng ngẫm càng thấy có lý, dồn dập tán thành không dứt.

Mà cũng có người cảm thán: “Đáng thương thay cho tiểu công tử, khi không một thiếu niên đang độ tuổi muôn hoa đua sắc lại bị một tên thổ phỉ đạp hư, khác gì hoa lài cắm bãi phân trâu.”

Đoàn người thổn thức không thôi. Mà trong xe ngựa, Văn Điềm nghe rõ mồn một, vừa xấu hổ vừa tức giận. Lúc về đến nhà, không chịu để Sở Hướng Thiên ôm cậu, sai Đại Phúc dìu mình chậm rì rì xuống xe.

Sở Hướng Thiên thu tay về, không biết cậu lại tức cái gì, nhưng mà tiểu thiếu gia sinh khí cũng thực dễ nhìn, bởi vậy hắn không hề thấy buồn bực.

Văn phủ cửa đốt một chậu than, Văn Bác Lễ và Văn Thư Nguyệt mang theo một đám hạ nhân đứng chờ sẵn.

Phó Hữu Cầm từ trên xe ngựa bước xuống, nhìn Văn Điềm còn đang bị thương, đau lòng sai người cõng cậu vào.

“Để cho ta.” Sở Hướng Thiên chủ động ngồi xổm xuống muốn cõng cậu.

Nhưng nào có dễ vậy, Văn Điềm hãy còn tức vì lời đồn ban nãy, thêm chuyện đang ở trên địa bàn nhà mình, ỷ thế hiếp người gan cũng phình theo, cậu tùy ý điểm đại một người thoạt nhìn cao to, “Lai Phúc, ngươi tới cõng ta.”

Sau đó, không hề khách khí nói với Sở Hướng Thiên: “Làm phiền Sở đương gia đã đưa ta về tận đây, trên người còn thương thế xin thứ không tiễn được, ngài đi thong thả.”

Cậu giả bộ nói mấy câu, nhưng trên mặt lại ghi rõ rành rành: Ngươi mau cút, bản công tử ta đây ngứa mắt, không muốn nhìn cái bản mặt ngươi.

Sở Hướng Thiên tức cười nhìn bộ dáng oai phong lẫm liệt của cậu, ngứa ngáy muốn chọc cậu mấy câu, “Sở mỗ lần này xuống núi có việc, không biết có thể tá túc tại quý phủ mấy hôm?”

Văn Điềm vừa nghe đã lộ nguyên hình, xù lông nhảy dựng: “Không thể, Đại Phúc, tiễn khách!”

Dứt lời liền để Lai Phúc cõng mình vào nhà, mặc kệ Sở Hướng Thiên.

Sở Hướng Thiên sờ sờ cằm, cười khẽ, không ngờ tiểu công tử yếu ớt này còn biết ra oai, ở trên núi thì ngoan như con thỏ nhỏ, vừa về ổ thỏ đã muốn lập uy phong.

Phó Hữu Cầm thấy hắn nhìn chằm chằm Văn Điềm, bà sai hạ nhân xách một rương gỗ ra đưa cho Sở Hướng Thiên, “Lần này xin lỗi đã làm phiền đương gia, trong nhà còn có chút chuyện không đưa tiễn được, đây là chút lễ mọn mong ngài nhận cho.”

Sở Hướng Thiên: “…”

Sở Hướng Thiên nhận lấy đặt lên xe ngựa của Văn gia, rương không lớn cũng không nặng lắm, đoán chừng bên trong đều là bạc, “Ta và Văn công tử là bằng hữu, tiễn một đoạn đã có là gì, Văn phu nhân không cần phải khách khí.”

Nụ cười trên mặt Phó Hữu Cầm cứng đờ, không ngờ người này lại mặt dày đến vậy, bà kìm nén tâm trạng không vui, lạnh nhạt nói: “Hữu Linh tuổi còn nhỏ, sợ sẽ phiền tới đương gia đây.”

“Đương gia nếu ngại bạc quá tục khí, ta có một tòa điền trang gần Tây Sơn trại, điều kiện cũng tốt, chi bằng lấy làm quà tạ lễ cho đương gia.”

Sở Hướng Thiên sao còn không rõ bà đang muốn rũ sạch quan hệ với mình, cười cười, vẫn cự tuyệt, suy ngẫm một hồi rồi chắp tay nói với Phó Hữu Cầm, “Phu nhân có thể giành chút thời gian nói chuyện với tại hạ được hay không?”

“Phu nhân, hà tất phải nhiều lời cùng một tên thổ phỉ.”

Văn Bác Lễ nhìn bọn họ đánh thái cực quyền nửa ngày mới không nhịn được xen vào một câu, bực bội gắt gỏng. Mấy ngày nay Văn Điềm xảy ra chuyện, Phó Hữu Cầm chỉ vì muốn cứu con mà gây sự với ông ta, chẳng chịu cho ông ta tý mặt mũi nào. Ngay cả nữ nhi cũng học theo mẹ nó, lạnh nhạt với ông. Cứ thế cơn tức trong lòng tích tụ mãi, phong độ quân tử khiêm tốn nào giờ cũng vứt sạch, trực tiếp mở miệng ngăn cản.

Đường đường là danh gia vọng tộc sao có thể dính líu đến một tên thổ phỉ như vậy được, đã vậy thê tử còn khách khí tiếp chuyện với hắn ta. Nghĩ đến cái lời đồn vớ vẩn bị lan truyền khắp trốn kia khiến mặt mũi ông ta như bị chà đạp, bị đem ra làm trò hề, hủy hết bao danh dự ông ta khổ cực lắm mới dựng lên được.

Sở Hướng Thiên nhàn nhạt liếc ông ta một cái, Văn Bác Lễ bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa chết khiếp, yếu vía lùi về sau.

Sở Hướng Thiên cười nhạo, quay lại nói với Phó Hữu Cầm: “Phu nhân, cánh mày liễu hà tất phải nhường nhịn đấng mày râu.”

Phó Hữu Cầm thần sắc bất biến, “Đương gia có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng ngại.”

Sở Hướng Thiên cười, “Nơi này bất tiện.”

Phó Hữu Cầm khẽ suy tư, cho hạ nhân lui xuống, hai người bước vào trong xe ngựa, tránh những kẻ tọc mạch ngoài kia. Sở Hướng Thiên lấy thẻ lệnh bài đeo bên hông xuống đưa cho Phó Hữu Cầm xem.

“Sở mỗ có chuyện quan trọng cần làm, mong phu nhân thu lưu vài hôm.”

Lệnh bài vuông vắn được làm bằng vàng ròng, hoa văn bốn cạnh bao lấy hai chữ “Bộ Binh” chính giữa, cầm lên, lật mặt sau có khắc dòng chữ nhỏ “Bình Sở Binh bộ Thị lang lệnh”.

Lệnh trong lệnh bài

Phó Hữu Cầm nghi ngờ không thôi, nhưng làm giả lệnh bài quan sai triều đình là chuyện không thể, nếu phát hiện sẽ bị chém đầu. Sở Hướng Thiên không lý nào lại giao nhược điểm vào trong tay bà. Không thể làm giả, chứng tỏ lệnh bài này là thật.

Khẽ thở dài, Phó Hữu Cầm nói: “Vậy nếu Sở công tử không chê, mời cậu cứ ở tạm tại khách viện.”

Khi hai người bước từ trong xe ngựa ra, Văn Bác Lễ đã không thấy đâu, chỉ còn Văn Thư Nguyệt và hạ nhân vẫn đang chờ ở đó.

“Văn Cát, ngươi an bài Sở công tử đến khách viện tá túc, Sở công tử sẽ ở lại đây vài ngày.”

Văn Cát là tên của quản gia, ông nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, sau vẫn gật đầu tuân mệnh, “Sở công tử, mời đi theo ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.