Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 82: Chương 82




Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

“Đệ không cần phải tránh hiềm nghi —— “

“Không phải đệ muốn tránh hiềm nghi.” Sở Phượng Nguyên còn chưa nói xong đã bị hắn ngắt lời, Sở Hướng Thiên bất đắc dĩ, “Cứ cho là muốn tránh hiềm nghi đi chăng nữa đệ cũng sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn thế này đâu.”

Sở Phượng Nguyên há miệng, lại không nói nên lời, y nghe thấy hắn nói: “Tuy rằng những năm trước đệ chỉ mượn cớ để gạt mẫu hậu cho qua chuyện, nhưng lần này đệ nói thật.”

Nhắc đến người mình thương, thần sắc trên mặt Sở Hướng Thiên không tự chủ mà trở nên ôn nhu hơn, “Đệ thật sự đã gặp được người mình thích.”

Sở Phượng Nguyên vẫn ôm chút do dự, không hy vọng hắn phải miễn cưỡng bản thân, “Sao trước đây ta chưa từng biết đệ thích nam nhân?”

“Vậy huynh có thấy đệ thích nữ bao giờ chưa?” Sở Hướng Thiên buông tay, chậc lưỡi, thậm chí còn ôm chút kiêu ngạo, “Chờ khi đệ mang người về Khánh Dương, hai người gặp xong sẽ biết em ấy hoàn hảo ra sao.”

Hắn không chút xấu hổ khi thốt ra những lời này, thậm chí còn phải nói là đang đắc ý dạt dào.

Sở Phượng Nguyên thấy buồn cười, nhìn bộ dạng hắn thế này rốt cuộc y cũng tin, không vòng vo đề tài ấy nữa, “Nghe mẫu hậu nói năm nay đệ không ở lại Khánh Dương ăn Tết?”

“Ừ.” Ung dung nốc một hớp rượu, hắn trông về phía Nam, trong mắt nhiễm chút ý cười, “Đệ đã hứa với em ấy rồi, phải về đón sinh nhật cùng em ấy chứ.”

Sở Phượng Nguyên: “…”

Có lẽ là do vẻ mặt y quá là vi diệu, Sở Hướng Thiên đấm lên vai anh mình, “Gặm hết không biết bao nhiêu cái Tết ở Khánh Dương này rồi, mà đệ thì hiếm lắm mới câu được tức phụ, đệ còn phải nhanh chân đi cầu hôn, sao có thể trì hoãn được.”

Sở Phượng Nguyên: “…” Tốt thôi.

Đối với loại hành vi thấy sắc quên người thân của huynh đệ, y không còn lời nào để nói, trầm mặc cả nửa ngày mới bảo rằng: “Nếu đã là đi cầu hôn, vậy thì lễ tiết sẽ không thể bớt được, nhưng đến cùng cậu ta vẫn là nam, cũng không tiện dùng Vương phi chi lễ để đối đãi, ta thấy chi bằng phong chức Hầu tước, sau đó thì mời tôn thất (hoàng tộc) chứng hôn, cũng không đến nỗi sẽ ủy khuất cậu ta.”

“Không cần phải phiền hà vậy đâu.” Sở Hướng Thiên không vui, nếu còn muốn mời tôn thất thì hắn còn phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa mới rước được người yêu về nhà kia chứ: “Dầu gì cũng là nam nhân với nhau cả, rườm rà mấy quy tắc cưới gả ấy làm cái gì, đệ thấy cứ để đệ dọn của sang Phó gia ở nghe còn hay hơn.”

Sở Phượng Nguyên: “……”

Nín nửa ngày, y vẫn không nhịn được mà cả giận mắng: “Ngươi tốt xấu gì cũng đường đường là một Vương gia, tự mình dâng tới cửa nhà người ta vậy còn ra cái thể thống gì nữa?!”

Từ trước tới nay, Sở Hướng Thiên vốn không quan tâm đến mấy loại lễ tiết, quy củ rườm rà ấy bao giờ, nhưng khi nhìn hoàng huynh tức giận, hắn vẫn phải thỏa hiệp, “Hầu tước thì đệ thay em ấy nhận, nhưng tôn thất chứng hôn gì đấy thì dẹp, huống hồ chuyến này đệ đi chỉ là để cầu hôn, còn mấy cái lễ nghi rườm rà của huynh thì chờ đệ về lại Khánh Dương rồi hẵng nói.”

Sở Phượng Nguyên nhìn chằm chằm con hàng cứ mãi mong ngóng muốn tự gói mình dâng đến cửa nhà người ta này, rốt cuộc cũng triệt để tin đệ đệ thích bất chấp quy củ nhà y cuối cùng cũng đã rơi vào lưới tình.

Hai huynh đệ uống tới tận nửa đêm, do cố kỵ mai còn phải lâm triều, Sở Hướng Thiên tống Sở Phượng Nguyên còn đang hứng khởi muốn uống tiếp về tẩm cung của mình, sau đó băng băng về phòng ngủ.

Hôm sau, sau khi hạ triều, vật phẩm ngự ban và cung nhân cũng đã đến, Sở Hướng Thiên ghét bỏ, mấy thứ đồ này mà muốn xách đến Nam Minh quận thì biết phải bao giờ mới tới nơi, hắn đi vội, không muốn mang theo, nhưng đã là đồ hoàng đế ban cho thì không thể không nhận, chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc sai cung nhân sắp xếp lại mớ này, chớ làm lỡ thời gian của hắn.

Ngoài ra, hắn còn sang Chu gia một chuyến.

Khi hồi kinh, Chu Truyện Thanh cũng có theo về, nhưng qua mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy bên y có động tĩnh gì, Sở Hướng Thiên quyết định tự mình sang thẳng Chu gia nhìn xem sao.

Mấy ngày nay Chu gia huyên náo đến lợi hại, đầu tiên là đại thiếu gia đã lâu không thấy bóng bỗng nhiên trở về, ngay sau đó y lại nói muốn chuẩn bị ông mai bà mối cùng sính lễ để đi cầu hôn, cầu hôn Phó gia, một gia tộc vô danh ở đằng Nam. Chu phụ mẫu cẩn thận hỏi thử xem nhân phẩm vị tiểu thư nọ ra sao, Chu Truyện Thanh lập tức khen người ta lên tiên, thổi phồng đến độ không khác gì thiên tiên hạ phàm.

Chu phụ mẫu nghe vậy lại càng hoảng, hoài nghi không biết có phải nhi tử bị trúng tà rồi không.

Khi trước làm mai, y có nhìn lọt được ai đâu, mà sao giờ mới về đã nói mình có người trong lòng, đã vậy còn tâng bốc người ta lên như hoa dưới đất, như sao trên trời thế này? Chu phụ mẫu vụng trộm phỏng đoán, chẳng lẽ nhi tử bị con hồ ly tinh nào mê hoặc rồi chăng.

Dù sao mấy thế gia tiểu thư ở Khánh Dương thành, bất luận là xét về dung mạo hay tính cách đều là hàng nhất phẩm mà y cũng đâu có ưng, nên bọn họ rất khó mà tin được rằng ở cái chốn phương Nam bé nhỏ nào đó lại có thể xuất hiện một vị hơn được cả nhóm thế gia tiểu thư ở Khánh Dương.

Vậy nên mấy ngày nay Chu Truyện Thanh bận bịu chuẩn bị sính lễ, Chu phụ mẫu mặt ngoài thì thuận theo nhưng kỳ thực sau lưng thì lại đang nghĩ cách làm sao để mà cản y lại.

Lúc Sở Hướng Thiên đến, Chu phụ mẫu nhìn hắn mà như nhìn thấy cứu tinh, hai người cùng từ Nam Minh quận trở về, chuyện lần này nói không chừng Sở Hướng Thiên có thể cũng sẽ biết chút đỉnh.

Chu phụ ân cần nghênh đón, “Vương gia đến tìm Truyện Thanh?”

Sở Hướng Thiên đáp phải, ánh mắt dáo dác nhìn thử xem Chu Truyện Thanh có đây không, “Truyện Thanh không ở trong phủ sao?”

“Ở sân sau, ta cho người đi gọi nó ra ngay đây.”

Chu phụ cười kéo hắn sang, thăm dò hỏi: “Nghe nói Truyện Thanh theo ngài trở về phải không?”

Sở Hướng Thiên hơi nhíu mày, phát giác hình như có điều gì đó không ổn, đáp: “Phải.”

Chu phụ tay cất trong ống tay áo, tiếp tục hỏi, “Vậy ngài có biết thằng bé coi trọng tiểu thư nhà nào không? Tại thằng bé mới về mà đã bảo ta và mẫu thân nó chuẩn bị ông mai bà mối với sính lễ, nói là muốn đến Nam Minh quận để cầu hôn…”

Thì ra là muốn moi tin từ chỗ hắn… Sở Hướng Thiên thầm chậc lưỡi, nghĩ bụng Chu Truyện Thanh thực sự quá chán đời, ngay cả người trong nhà mà thuyết phục cũng chẳng xong, còn phải nhờ cả hắn hỗ trợ.

“Không sai, y đi cùng ta mà.” Sở Hướng Thiên cười nói.

Chu phụ lại càng thêm kỳ quái, “Ngài đi là có ý định…”

“Cầu hôn.” Sở Hướng Thiên cười híp mắt nói: “Ta cũng đến Phó gia cầu hôn.”

Chu phụ: “…”

Sắc mặt ông cứng đờ, cười khan: “Vương gia đừng đùa vi thần…”

Sở Hướng Thiên cuối cùng cũng còn chút lương tâm, nghiêm trang nói: “Ta lừa gạt ngài làm cái gì, Truyện Thanh coi trọng Phó tiểu thư, còn ta nhìn trúng Phó thiếu gia.” Hắn nói rồi còn cười tít mắt vỗ vỗ lên vai Chu phụ, “Tính ra thì ta và Truyện Thanh sau này sẽ là huynh đệ một nhà đấy.”

“Huống hồ…” Hắn xích lại gần, nhỏ giọng nói: “Thánh chỉ phong thưởng cũng đã ban xuống rồi, ngày sau Phó tiểu thư sẽ là Hầu phủ Đại tiểu thư đấy, vậy nên ngài cũng không thiệt thòi gì đâu.”

Chu phụ: “…”

Sắc mặt ông lại càng cứng, càng thêm hoài nghi có phải tỷ đệ Phó gia đã hạ bùa mê thuốc lú gì với hai người này rồi không, chứ bằng không thì sao đang yên đang lành vừa đi phát mà khi về đã đổi tính muốn mau mau thành thân hết cả thế này.

Sở Hướng Thiên thấy ông không nói gì, hắn nói tiếp: “Chu đại nhân cứ yên tâm, coi như miễn bàn đến gia thế, Phó tiểu thư vẫn là một người có tài mạo song toàn, đảm bảo rất xứng với Truyện Thanh.”

Nụ cười trên mặt Chu phụ méo xẹo, thầm nghĩ yên tâm cái rắm gì được, ngay cả mặt mũi còn chưa thấy thì làm sao mà yên tâm?!

Nói chứ Chu Truyện Thanh vừa về có mấy ngày mà ngày nào cũng thấy y bận rộn suốt, như hận không thể dâng cả gia sản nhà mình cho người ta, ngay cả Chu phu nhân có nói cũng vô dụng.

Sở Hướng Thiên không tự làm khổ mình như y, hỏi khi nào thì đi.

Chu Truyện Thanh nói: “Sính lễ còn chưa xong nữa đây, nói thế nào cũng phải hai ba ngày nữa mới ổn.”

Sở Hướng Thiên mất kiên nhẫn, vốn muốn tự mình đi trước, nhưng hắn lại nghĩ bản thân mình cũng đi cầu hôn, mà đường đường là Vương gia, há có thể để kém hơn người ta, bởi vậy hắn lập tức cảnh giác hỏi, “Ngươi đã chuẩn bị những thứ gì rồi?”

Chu Truyện Thanh dẫn hắn vào trong sân, mảnh sân vốn trống trải của Chu gia giờ đây lít nha lít nhít chất đống đống toàn hòm với xiểng, nhìn mà đếm không xuể, Sở Hướng Thiên đau đầu, “Vác mấy cái thứ này đi thì đến bao giờ mới tới nơi?”

“Lễ không thể thiếu.” Chu Truyện Thanh nói: “Ta thà đi chậm chứ không thể ủy khuất Thư… Phó tiểu thư được.” Y vốn định gọi tên, nhưng sực nhớ vậy thì không hợp tiết nên mới phải sửa lại.

Sở Hướng Thiên suy nghĩ một hồi, cảm thấy y nói cũng có lý, bởi vậy hắn liếc mắt nhìn một vòng rồi thâm trầm bỏ về.

******

Qua đông chí, qua được nửa mùa đông, cách ngày tết ngày càng gần, Phó Điềm phải bận rộn kiểm kê các khoản hạch toán, mặc dù đã có phòng thu chi kiểm rồi, nhưng những sổ sách quan trọng vẫn cần cậu phải tự mình kiểm tra thêm một lần nữa, kiểm kê xong mớ sổ sách chất đống đống, cuối cùng là công đoạn phát thưởng cho quản sự và tiểu nhị.

Quay mòng mòng ở cửa hàng nguyên một ngày, đến chạng vạng Phó Điềm mới được về nhà, mùa đông trời tối sớm, sắc trời u ám mà tịch mịch, ánh đèn lồng trong sân đã sáng bửng, tản ra ánh sáng ấm áp.

Thấy cậu về, Phó Hữu Cầm bưng canh gà sang, mấy ngày nay Phó Điềm tất bật suốt, ngay cả thời gian về đúng giờ ăn cơm cũng không có.

“Chuyện cửa hàng sắp xong chưa?”

“Sắp rồi ạ.” Phó Điềm nâng canh nóng chậm rãi uống, hưởng thụ híp híp mắt, “Đợi phát thưởng nữa là ổn.”

Phó Hữu Cầm khẽ đáp, “Quà năm mới ta đã chuẩn bị xong cả rồi, chờ gần Tết bảo Phó Cát gửi đến từng nhà là xong.”

Phó Điềm gật gật đầu, quay đầu tính nói thì lại phát hiện giữa hai hàng chân mày của bà đang chau lại, hiện vẻ u sầu.

“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Phó Điềm ngẫm mãi không ra, trong nhà mấy bữa nay có vẻ yên ấm mà.

Phó Hữu Cầm khựng lại, thở dài thật sâu, “Thì chuyện của tỷ tỷ con chứ còn gì nữa.”

Hai ngày trước, bà mai mấy nhà khi trước cầu hôn lại tiếp tục đến lần nữa, có nhà uyển chuyển muốn cầu thân, nhưng cũng có nhà nói là đã định hôn sự với tiểu thư nhà khác rồi.

Dù họ không nói thẳng, nhưng chuyện lần trước mấy phú hộ trong trấn họ vẫn biết, dù nhà mình không có lỗi nhưng danh tiếng vẫn sẽ bị nghĩ là “ô uế”.

Tuy Phó Thư Nguyệt cũng không vội, nhưng bà vẫn lo nữ nhi sẽ không tìm được một mối hôn sự tốt để định chung thân.

Phó Điềm nhíu mi, an ủi: “Tin vào lời đồn, những kẻ nông cạn như thế không xứng với tỷ tỷ.”

Phó Hữu Cầm cũng hiểu, nhưng thân là người làm mẹ, bà vẫn cứ cảm thấy lo trong lòng.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay bà, Phó Điềm nói: “Chuyện hôn nhân sao có thể vội được, chung quy vẫn phải xem tỷ tỷ có thích người ta không nữa, nương không thấy hồi bữa tỷ tỷ còn không thèm xem mấy tấm danh thiếp luôn sao?”

Phó Hữu Cầm chần chừ, Phó Điềm dụ bà về viện, “Thôi đừng lo đến vụ này nữa, giờ đã không còn sớm, nương cũng mau về phòng nghỉ ngơi đi.”



Tháng 11 trôi qua trong sự bận rộn tối ngày, đợi khi Phó Điềm cuối cùng cũng có thời gian để thở thì trời cũng đã bắt đầu chuyển sang tháng 12.

Phố lớn ngõ nhỏ rộn ràng không khí ngày Tết, dân chúng ai ai cũng đều vui mừng, Phó Điềm mang theo Đại Phúc ra phố mua tùng tử đường.

Là tiệm mà Sở Hướng Thiên từng mua cho cậu ăn, tùng tử đường để ở nhà cậu đã ăn hết sạch trơn nên hôm nay mới nhân lúc người ta còn chưa đóng cửa thì vội mua về tích trữ ăn dần.

Tùng tử đường tỏa hương ngọt nức mũi, Phó Điềm ôm bọc giấy dầu trong ngực, bốc một cục bỏ vào miệng, lấy lưỡi vờn tùng tử đường chuyển hai vòng, cậu yên lặng tính thử xem khi nào Sở Hướng Thiên mới về.

Trên đường phố bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dã, người đi đường vội né sang hai bên, chỉ mỗi Phó Điềm đang đưa lưng nghĩ ngợi lung tung là không phát hiện ra.

Bỏ xa đội ngũ giục ngựa chạy về trước, Sở Hướng Thiên vội vã ghìm dây cương, ánh mắt rơi trên bóng lưng quen thuộc trước mặt.

“Hữu Linh, ta đã trở về rồi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.