Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 97: Chương 97




Editor: D Ẹ O

Note:Trong「」là thơ

Chu Truyện Thanh không ngờ lúc họ đi đã xảy ra một đoạn ly kỳ như thế, chẳng trách thái độ của Vệ Ưởng lại chuyển biến lớn đến vậy. Hai người còn đang trò chuyện thì phía bên kia đã có một đám người đi đến chỗ Tần Lại.

Kẻ cầm đầu là một công tử bột ăn mặc là lụa, gã ta cầm chén rượu tới trước mặt Tần Lại, nhếch mép cười khẩy: “Tần đại nhân mà cũng đến dự Xuân Nhạc yến kia à, thực sự khiến người ta phải kinh ngạc.”

Mấy kẻ đi theo sau cũng cười phụ họa, hoàn toàn không coi Tần Lại ra gì.

Tần Lại ngồi đoan chính nghiêng đầu nhìn gã, không lên tiếng, chỉ quay đầu tự rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn, phảng phất như Sở Dật chỉ là không khí.

Sở Dật sầm mặt, còn đang định nói gì đó thì lại bị Nhiếp Nhĩ Đông giành trước, “Tần đại nhân tự rót tự uống thế vô vị lắm, chi bằng lại đây ngồi chung vui?”

Tần Lại nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó hắn nhấc kỷ trà nhích về phía Nhiếp Nhĩ Đông, Nhiếp Nhĩ Đông nâng chén kính hắn một ly, Tần Lại tuy mặt vẫn lạnh lùng, song cũng ngửa đầu uống.

Mặt Sở Dật giờ đã là một màu đen kịt, gã ta chuyển mắt sang Phó Điềm đang chống cằm nhìn mọi người uống rượu, ánh mắt gã sáng lên, cười tủm tỉm bước đến chỗ Phó Điềm: “Vị này chắc hẳn là Khang Nhạc hầu? Quả nhiên tư dung tú lệ tựa lời đồn, mạo tựa Phan An.”

Phó Điềm cau mày nhìn gã, tuy cậu không biết gã này nhưng sự đùa cợt trong giọng gã thì cậu nghe rất rõ, tiểu thiếu gia mất hứng, làm bộ không nghe thấy, bỏ lơ gã ta.

Cậu không để ý tới, lại không có nghĩa là Sở Hướng Thiên cũng mặc kệ, hắn bất mãn nói: “Sở Dật, coi chừng lời nói của người, theo lý ngươi phải gọi Khang Nhạc hầu một tiếng huynh trưởng.”

Sở Dật là con đích tôn của Vĩnh An vương, Vĩnh An vương là huynh đệ của tiên hoàng, Sở Dật và Sở Hướng Thiên đứng ngang hàng, nếu ấn theo quy củ gã đúng phải gọi Sở Hướng Thiên là huynh trưởng, đương nhiên sẽ cũng phải gọi Phó Điềm là huynh trưởng.

Sở Dật phong lưu thành tính, hễ nhìn thấy mỹ nhân là ít nhất phải đùa giỡn hai ba câu, gã luôn ỷ mình có cha là Vĩnh An vương nên tung hoành không sợ trời sợ đất. Mà cũng chẳng ai dám nói gì, nhưng Sở Hướng Thiên thì khác, gã có chút kiêng kỵ, cuối cùng cũng đành ngậm miệng lại.

Cũng ngay lúc này, những tiếng nhạc vang lên, khách khứa đều lục tục ngồi vào bàn, Sở Dật nhìn Phó Điềm lần cuối, sau đó mới quay đầu về chỗ ngồi.

Hai hàng nhạc công ôm nhạc cụ nối đuôi nhau mà vào, tiếng nhạc triền miên cùng nước hơi sương, tăng thêm phần lả lướt.

Có thị nữ mở chốt suối nước nóng, để dòng nước ấm trút xuống, chẳng mấy chốc nước đã chảy thành dòng.

Những vũ nương váy áo phiêu dật xuất hiện, xoay tròn theo những điệu vũ thướt tha —— Tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Vệ Ưởng xuất hiện phát biểu đôi câu theo thông lệ, sau đó lập tức chạy xuống chen vào giữa Nhiếp Nhĩ Đông và Tần Lại.

“Ban nãy ta vừa nhìn thấy Sở Dật, hắn bắt nạt người à?” Vệ Ưởng hỏi.

Tần Lại lắc đầu, “Nhưng không thành công.”

Vệ Ưởng yên tâm, quay đầu nháo muốn uống rượu với Nhiếp Nhĩ Đông, mọi người đã là bạn thân nhiều năm trời, tụ tập uống rượu một bữa cũng vui vẻ, Phó Điềm cũng bị ép uống mấy ly liền.

Đợi khi đã uống đủ, Vệ Ưởng mới đứng lên, tuyên bố phần sau có tiết mục mới.

Vệ Ưởng chỉ chỉ dòng suối trước mắt, nói: “Khúc thủy lưu thương* chắc mọi người cũng đã chơi chán rồi, hôm nay chúng ta sẽ đổi sang chơi cách khác.”

Khúc Thủy Lưu Thương:Một trò chơi lưu truyền ở TQ cổ đại. Người chơi sẽ ngồi hai bên bờ sông, đặt chén rượu lên trên bè rồi thả, chén rượu xuôi theo dòng, đến trước mặt ai thì người đó phải lấy uống.

Y vỗ vỗ tay, lập tức có thị nữ ôm một chiếc thuyền gỗ tinh xảo đến, trên thuyền gỗ có thả một nhành hoa đào, thị nữ khom gối quỳ xuống cạnh bờ, thả chiếc thuyền gỗ nổi trên mặt nước.

“Nếu chiếc thuyền gỗ này dừng chỗ ai, thì người đó phải ngâm một bài liên quan đến đề tài “Xuân”, nhưng trong thơ không được có chữ “Xuân”. Tự sáng tác hay lấy thơ của tiền bối đều được.” Y câu môi cười xấu xa, “Nếu như không làm được hoặc làm sai, phải phạt một chén rượu đầy hoặc phải ra giữa sân nhảy một khúc với vũ nương, mọi người thấy thế nào?”

Luật chơi mới thú vị hơn luật chơi khô cằn khi trước nhiều, sau khi nghe y nói lập tức đã có người phụ họa, người nọ ngại chuyện còn chưa đủ lớn, reo lên: “Một chén làm sao đủ? Ít nhất phải ba chén!”

Vệ Ưởng sảng khoái đáp ứng, “Vậy thì ba chén!”

Sở Hướng Thiên tái mặt, trước đây hắn chưa từng tham gia loại tiệc này, nên cũng không ngờ dự tiệc mà còn phải làm thơ, hắn bất mãn lườm Vệ Ưởng.

Vệ Ưởng không mảy may để ý đến, y còn đang bận giảng luật chơi.

Và khi tiếng nhạc một lần nữa vang lên, bầu không khí đã trở nên sục sôi, thị nữ buông tay, để chiếc thuyền gỗ nhỏ mang theo cành đào lắc lư xuôi theo dòng nước.

Trên đài cao giữa hồ, hồng y vũ nương xoay múa, tăng thêm bầu không khí cho cuộc chơi.

Thuyền gỗ lắc lư trôi, cuối cùng dùng tại chỗ Tần Lại.

Vệ Ưởng ồn ào, “Nhanh lên, không được thì liệu mà lên kia nhảy.”

Tần Lại nhìn y, không nhanh không chậm ngâm:「Ví đợi vườn kia hoa tựa gấm. Đầy đường lũ lượt khách xem hoa.」

“Xì, chán chết được.” Thấy hắn đã qua ải, Vệ Ưởng bĩu môi không vui, thị nữ đẩy nhẹ thân thuyền, để nó tiếp tục trôi.

Tất cả mọi người tràn ngập phấn khởi nhìn chằm chằm thuyền gỗ, chờ khi nó dừng lại, người bị chọn bật thốt:「Liễu lạnh rủ mành sương sớm phủ. Đầu cành hồng hạnh ý xuân——」 Thơ còn chưa ngâm xong, chính hắn đã nhận ra trong ấy có từ ‘xuân’, cười nâng chén, “Ta nhận phạt.”

Tất cả chợt im lặng, hiển nhiên mọi người đều không muốn để người thua phạt rượu, họ càng muốn xem người ta lên nhảy một bài với vũ nương.

Thuyền gỗ lại lắc lư một vòng, mà lần này thực không may, trúng ngay Sở Hướng Thiên, mí mắt Phó Điềm cũng giật giật, theo bản năng nhìn về phía hắn.

Sở Hướng Thiên âm trầm nhìn chằm chằm thuyền gỗ ‘đáng chết’, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, mọi người chỉ lo Dục vương bạo phát hất bàn mà đi, bởi vậy cũng không dám ồn ào, uống rượu thì uống rượu tán gẫu thì tán gẫu, đều chỉ dám dùng dư quang khóe mắt nhìn lén.

Phó Điềm đang định nhắc dùm hắn thì chợt nghe hắn thì thầm:「Lởn vởn rêu trôi trên nước biếc. Véo von dưới lá giọng hoàng oanh.」Giọng hắn rất trầm, vừa nghe là đã biết hắn không vui.

Không sao, mặc dù là lấy thơ của cổ nhân nhưng vẫn được tính hợp lệ, thuyền nhỏ may mắn ‘thoát chết’ tiếp tục lắc lư trôi.

Lần này đến phiên Sở Dật, Sở Dật câu môi, ánh mắt không kiêng dè rơi thẳng trên người Phó Điềm, hếch cằm vênh váo nói,「Tay xinh gửi rượu hoàng đằng. Đầy thành xuân sắc, bền tường liễu xanh.」

Có người còn chưa phát hiện tình huống không đúng: “Sai rồi, nên phạt!”

Phó Điềm cau mày, khẽ ngăn Sở Hướng Thiên đừng kích động, cũng không phải là cậu không giận, nhưng dù sao chủ tiệc ngày hôm nay cũng là Vệ Ưởng, cho dù thế nào, cũng không thể xảy ra xung đột ở đây.

Vệ Ưởng cũng phát hiện vẻ mặt của Sở Dật, cả giận nói: “Tiểu tử kia ngứa đòn à?”

Trong lòng mang khiêu khích, Sở Dật nâng chén hướng về phía Phó Điềm, khiến tiểu thiếu gia buồn nôn không chịu được.

Phó Điềm nói: “Chờ tan tiệc đã, giờ nháo lớn cũng không hay đâu.” Nói cho cùng bữa tiệc này cũng có một phần mặt mũi của Vệ gia, còn Sở Dật dù gì cũng là thế tử, nếu gã ta xảy ra chuyện ngay trong bữa tiệc, không chừng tội sẽ rơi lên đầu Vệ Ưởng.

Vệ Ưởng nghe vậy cũng nhìn cậu, y khá bất ngờ khi trông cậu còn bình tĩnh hơn cả Sở Hướng Thiên. Mà vào những lúc này còn có thể suy nghĩ cho cả y, một người biết lo cho đại cục.

“Được, vậy chúng ta chờ tan tiệc, oan ức này không thể để ngươi nhịn không vậy được, đến lúc đó, chúng ta sẽ đòi lại hết.” Vệ Ưởng cũng bắt đầu thân thiết hơn.

Phó Điềm mím mím môi, gắp một khối điểm tâm vào dĩa ai kia hẵng còn đang tức giận, nghiêng người nhỏ giọng nói: “Chờ tiệc tàn, em lừa gã đến cho anh xả giận, được không?”

Tâm Sở Hướng Thiên cũng mềm nhũn, vuốt ve sau gáy cậu, “Được.”

Trò chơi vẫn tiếp tục, đợi khi thuyền gỗ dừng trước mặt Phó Điềm, cậu suy nghĩ một hồi, rồi nhìn thẳng về phía Sở Dật nói:「Lại xem con chuột kia đó, hình người sao chẳng lễ nghi? Người mà chẳng có lễ nghi, tại sao chẳng chết luôn đi cho rồi?」

Ý là đang muốn mắng Sở Dật vô sỉ, bầu không khí nhất thời cũng trở nên tế nhị, vừa nãy có người cũng để ý đến vẻ mặt của Sở Dật, họ khẽ lắc đầu ngao ngán, Sở Dật ỷ mình có Vĩnh An vương làm chỗ dựa mà đi gây chuyện thị phi. Chỉ tiếc đụng phải Khang Nhạc hầu, tuy nhìn thì có vẻ dễ gần nhưng thực chất cũng chẳng phải quả hồng mềm, mới vừa rồi còn cả gan đùa giỡn người ta, rồi giờ bị mắng ngược, nhưng lại không thể cãi. Dù sao nhân gia cũng đâu có chỉ mặt gọi tên ai.

Mặt Sở Dật lúc trắng lúc xanh, gắt gao trừng Phó Điềm.

Phó Điềm khẽ mỉm cười, bưng rượu vô tội nói: “Tự dưng không nghĩ được gì, nói lung tung hai câu thôi, chư vị đừng trách.” Nói rồi cậu còn nâng chén cùng Sở Dật, đáp lễ toàn bộ khiêu khích mới vừa nãy cậu nhận.

Chén rượu cậu còn chưa dính môi, đã bị Sở Hướng Thiên cản lại, thay cậu uống ba ly rượu phạt.

Chu Truyện Thanh vỗ tay, “Chửi hay lắm!”

Phó Điềm cười: “Cái này gọi là tiên lễ hậu binh.” Đả kích tinh thần trước, rồi động thủ sau, đó mới là kế hay.

Tiệc rượu tiếp tục, mặt trời dần ngả về Tây, Vệ Ưởng áng chuẩn thời gian thỉnh khách nhân di chuyển về nơi dùng tiệc tối, mọi người dồn dập đứng dậy đi.

Thấy người đã vắng, bọn Phó Điềm mới đứng dậy, Sở Dật hừ lạnh, ngoài cười nhưng trong không cười đi tới chỗ họ.

Mọi người thấy vậy cũng ngầm hiểu mà cười.

Sở Dật không hề hay biết nguy hiểm đang gần kề. Gã vẫn tích cực muốn gây sự, bình thường gã cũng không hay tiếp xúc với đám thiếu gia này và Sở Hướng Thiên, bởi vậy mặc cho thiên hạ đều đồn thổi Dục vương là người không dễ chọc, nhưng do chưa từng bị ăn đắng trong tay hắn lần nào nên đến giờ gã vẫn nghĩ, Sát thần, chẳng qua chỉ là con cọp giấy.

Song gã còn chưa kịp mở miệng đã bị Sở Hướng Thiên hung hăng quặp hai tay ra sau lưng, áp gã dính mặt vào tường.

Sở Dật sững sờ, sau đó gào lên, “Các ngươi định làm gì? Buông ta ra!”

Chu Truyện Thanh cười tủm tỉm dùng quạt vỗ vỗ mặt gã, “Làm gì à? Đánh ngươi chứ làm gì.”

Sở Dật nghẹn họng, ánh mắt thoáng nhìn về phía Tần Lại đang lặng lẽ đứng một góc, lá gan cũng to lên, Hình bộ Thượng thư luôn cương trực công chính*, chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn con cháu hoàng thất bị bắt nạt, gã hét lên: “Tần Lại, ngươi thân là Hình bộ Thượng thư, chưởng quản tư pháp, lẽ nào cứ trơ mắt đứng nhìn?’

Cương trực công chính: Không a dua nịnh bợ.

Tần Lại mặt không đổi sắc nhìn gã, lúc lâu sau mới mở miệng, “Nhìn gì cơ? Không, ta không hề thấy gì cả.”

Vệ Ưởng cười vỗ vỗ bả vai hắn, “Huynh đệ tốt.” Sau đó quay qua, trên mặt y là một nụ cười dữ tợn: “Đánh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.