Đường từ cung môn đến Kiến phủ nói gần không gần, nói xa thì cũng chưa
hẳn là quá xa, xe ngựa đi khoảng hơn hai khắc là đến nơi. Thạch Yến thực sự rất tò mò, cái cô Kiến Hòa quận chúa này có phải rảnh rỗi đến mức
không có chuyên gì làm hay sao, sao cứ thích dăm ba hôm lại chạy đến
hoàng cung tìm nàng kiếm chuyện vậy?
Xe ngựa dừng trước cánh cổng xa hoa được làm từ gỗ đàn hương, bên trên phủ một lớp sơn đỏ vô cùng
chói mắt, còn gắn ở mỗi bên một cái đầu sư tử khảm vàng. Phu xe thân thủ nhanh nhẹn nhảy xuống đất, cung kính cúi người hướng rèm xe bẩm báo:
“Vương, đã đến Kiến phủ”
“Ừ, ta biết rồi!” Hàn Thiên Quân tỉnh
táo mở mắt, giống như người ngủ suốt đường đi không phải hắn vậy. Phu xe không nói không rằng, bộ dáng quen thuộc vén rèm cho chủ nhân. Hàn
Thiên Quân đưa tay đỡ lấy Thạch Yến, không nhanh không chậm bước xuống
hết sức nhẹ nhàng.
Đợi hai người đã đặt chân vững trên mặt đất,
lúc này phu xe mới bước lên phía trước, cầm lấy khuyên tròn được khảm
trong một cái đầu sư tử, động tác mây trôi nước chảy gõ cửa.
Nhìn một loạt động tác này của hắn, Thạch Yến cảm thấy phu xe lúc này so với khi nàng thấy lúc sớm hình như có gì đó khác lạ, không nhịn được liếc
mắt nhìn kỹ một lát, không nhìn thì thôi, nhìn rồi liền giật mình. Khi
nãy do trong đầu nàng chỉ đăm đăm nghĩ đến việc phải vào Kiến phủ mà
không chú ý, đến tận lúc bây giờ mới phát hiện phu xe cư nhiên đã biến
thành người khác, mà người này chẳng phải chính là tên ‘sủng nam’ mới
vừa gặp lúc sáng hay sao?
Tình hình gì thế này? Đừng nói hai tên
này lừa gạt đem nàng đến nơi bí mật gì gì đó rồi giết chết, sau đó hạnh
phúc bên nhau nhé!?
Trong đầu vừa nghĩ đến nguy cơ có thể xảy ra, chân đã không nhịn được tự động lùi về sau một bước.
Htt đứng bên cạnh, đem một loạt hành động của nàng thu vào trong mắt, lại
nhìn biểu cảm có chút bất an trên mặt nàng, nhịn không được nhíu mày.
Nàng như vậy là có ý gì?
“Hắn tên Yến Thanh!” Hàn Thiên Quân nhàn nhạt cất lời.
Thạch Yến tỏ vẻ không hiểu nhìn hắn: “Hắn từ khi nào xuất hiện, sao ta một chút cũng không biết?”
Vị Quân vương nào đó ngay cả miệng cũng lời mở, ban tặng cho nàng một ánh
mắt khinh bỉ. Đúng lúc này, Yến Thanh đã gõ cửa xong quay trở lại, đứng
trước mặt Hàn Thiên Quân cúi người một cái, sau khi thấy chủ tử gật đầu
mới lui về phía sau, bóng lưng thẳng tấp.
Thạch Yến hoài nghi xem xét hành động của hai nam nhân bên cạnh, trong lòng không khỏi nghi
vấn, bỗng nhiên giống như phát hiện ra cái gì đó: “Này, huynh làm sao
lại biến thành phu xe của chúng ta rồi? Phu xe trước kia đâu?” Còn nữa, y phục của hắn ta cũng thay đổi luôn rồi, tóc cũng bới gọn lên rồi, trong còn có phần mạnh mẽ hơn cả lần gặp trước nha. Nhất định không thể để
nha đầu Tiểu Thanh nhìn thấy bộ dáng này của hắn ta, nếu không nha đầu
nhà nàng thế nào cũng bị người ta sắc dụ đoạt đi!Yến Thanh mặt không đổi sắc, từ đầu đến cuối vẫn một dạng biểu tình ‘cúc cung tận tụy’: “Thần
đến để bảo vệ an toàn cho Quân vương và Vương hậu, nhân lúc xe ngựa dừng lại trước khách điếm mà thay người, đã là Vương hậu hoảng sợ, thần có
tội!”
Đến lúc này Thạch Yến mới nhớ ra, lúc nảy trên đường có
dừng ở một khách điếm để ăn chút đồ, thật không ngờ đến hắn ta là xuất
hiện vào lúc đó.
Thạch Yến ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, len lén liếc nhìn sắc mặt Hàn Thiên Quân, chỉ thấy hắn đang nghiêm túc đứng một bên, mắt
nhìn thẳng hướng cánh cửa Kiến phủ, xem chừng thật sự không có ý định
tính kế nàng thì mới tạm an tâm một phần.
Không bao lâu sau, cửa
chính Kiến phủ cuối cùng cũng chầm chậm mở ra, một tên sai vặt ăn mặc
sạch sẽ gọn gàng đứng đó quan sát tình hình bên ngoài. Tên này tuy rằng
chỉ là hạ nhân, nhưng qua mấy năm làm việc trong phủ cũng đã rèn được
một cặp mắt coi như tinh tường, vừa nhìn ba người ngoài cửa y phục sang
trọng, khí khái bất phàm, cộng thêm một chiếc xe ngựa xa hoa thì liền
biết không phải hạng tầm thường, nhất định không phú cũng quý, lập tức
nở một nụ cười nịnh nọt: “Cho hỏi các vị đại nhân muốn tìm ai?”
Hàn Thiên Quân nảy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: “Nói với Hàn Kiến, nội điệt đến thăm!”
Tên hạ nhân vừa nghe đến hai từ ‘nội điệt’ liền run rẩy trong lòng. Chủ
nhân của hắn từ xưa đến nay chỉ có ba người cháu, hai nam một nữ, nam
thì nhất có Quân vương đương triều, nhì có Vũ vương. Tuy rằng hắn còn
chưa có vận may được diện kiến bao giờ nhưng đã nghe nhắc đến vô số lần, nhất là dạo gần đây Kiến Hòa quận chúa vừa bị Vương hậu của Quân vương
‘dạy dỗ’ một trận. Hắn ta nhìn lại ba người lần nữa, thầm tính đến đây
vừa hay có hai nam một nữ, chắc không phải là kéo nhau cùng đến cả chứ?
Nghĩ vậy liền kính cẩn đáp ứng: “Xin ba vị đợi một lát, tiểu nhân lập
tức vào trong bẩm báo!” Sau đó vội vội vàng vàng chạy mất, cửa cũng chưa kịp đóng lại.
Thạch Yến chột dạ gãi gãi mũi.
Xong rồi.
Lần này nàng thật sự sắp thảm rồi! Lát nữa gặp phải phụ mẫu Kiến Hòa,
nàng chẳng phải giống như tự dâng lên thớt cầu người ta hành hạ hay
sao?! Tên Hàn Thiên Quân đáng chết, không có chuyện gì làm hay sao mà
lại rảnh rỗi đến quản chuyện của nàng chứ!
Hàn Thiên Quân nhìn
thấy động tác của nàng, rất không lương thiện lên tiếng nhắc nhở: “Dám
làm thì có gan đối mặt với hậu quả, lúc nàng đánh nàng ta cũng đâu có
nghĩ đến thân phận Quận chúa được tiên vương sắc phong kia, bây giờ sợ
hãi cũng quá muộn rồi!”
Thạch Yến quắt mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ muốn đấm lên khuôn mặt yêu nghiệt hại nước hại dân kia vài đấm,
nhưng nghĩ lại bên cạnh bọn họ hiện giờ còn đang có thêm một Yến Thanh,
trong tay lúc nào cũng lom lom thanh bảo kiếm canh me nàng từng
chút,nên... đành thôi vậy!
Quá là không cam tâm a~