Hội
trường ồn ào náo nhiệt, tất cả thanh niên thiếu nữ trường đại học B nổi
tiếng nhất thành phố đang tràn đầy sức trẻ cùng nhau chen chút trong cái căn phòng rộng chưa đầy tám mươi mét vuông, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi
nhau tuông rơi như mưa nhưng vẫn không giảm được hào hứng của mọi người.
Tháng năm, hè oi bức nóng chết người.
Thạch Yến cầm bài phát biểu đứng chen lấn trong đám người chật nít, hai
mí mắt triều mến va vào nhau không dưới mười tám lần. Thân là thủ khoa
tân nhiệm của trường, bề ngoài xinh đẹp thanh thoát khiến người nhìn
liền muốn yêu, không ai biết được sở thích của cái cô gái hoàn hảo này
chính là nằm giường ngủ suốt ngày.
“Mời tân thủ khoa của đợt tuyển sinh lần này lên đọc bài phát biểu!”
Thầy hiệu trưởng sau khi đã diễn thuyết xong một tràn văn chương nhàm
chán nào là lịch sử thành lập trường, nào là học sinh muốn vào trường
đại học bậc nhất thành phố này phải vất vả bao nhiêu, vân vân và mây
mây. . . cuối cùng cũng chịu nhường micro mà bước xuống.
“Này, gọi cậu đó!” Trình Miên đứng bên cạnh khẽ huýt tay bạn tốt một
cái, vừa nhìn bộ dạng Thạch Yến liền biết tối qua cô nàng vì bài phát
biểu này mà cả đêm không ngủ. Loại hành động này đói với loài sâu lười
như nàng ta đúng là cực hình không hơn không kém.
Cô nàng nào đó bị làm cho giật mình bừng tỉnh, nụ cười máy móc nhanh
chóng xuất hiện trên môi, chỉnh sửa lại váy áo màu hồng trang nhã một
chút mới từ từ đi lên bục trước khi thầy hiệu trưởng định nhắc tên mình
lần thứ ba.Bóng hình xinh đẹp uyển chuyển nhẹ nhàng không biết thu hút
biết bao nhiêu ánh mắt rực lửa của đám nam sinh.
Đặt xấp tài liệu lên bàn, khẽ hắng giọng một tiếng: “Xin chào tất cả
thầy cô và các bạn, tôi tên là Thạch Yến, là tân thủ khoa trường đại học B!” Thanh âm dễ nghe như chim hoàng yến đang ngâm nga, không ít người
phải cảm thán, Haizz~ Đúng là người cũng như tên nha!
. . .
Buổi lễ khai giảng chào mừng sinh viên mới trường đại học B cứ như vậy
kết thúc trong cảnh mỗi người một tâm trạng. Người này cảm thấy cô tân
thủ khoa thật xinh đẹp, người kia lại cảm thấy cô ta rất giã tạo, có
ganh tị, có hâm mộ, mỗi thứ một ít tạo nên một thứ gia vị hỗn hợp tương
đối thú vị.
Riêng cái người nào đó đang được làm tâm điểm chú ý lại hoàn toàn không
quan tâm, hiện tại chỉ muốn về nhà sớm một chút, ngủ lâu một chút!
Về đến căn nhà ở chung cư mới vừa dọn tới hôm qua, quăng túi xách lên
giường, cả thân mình Thạch Yến cũng theo cái túi đánh một đường parapol
đẹp mắt nằm bẹp xuống tấm nệm êm ngủ ngon lành.
Đến khi tỉnh lại chính là. . . con mẹ nó một màn sương khói mù mịt. Ý
nghĩ nảy ra trong đầu cô nàng đầu tiên chính là ‘nhà ai nướng thịt?’
╮( ̄▽ ̄)╭ , nhưng không lâu sau đó liền đau khổ nhận ra chẳng có nhà nào
nướng thịt cả, chẳng qua là cô sắp thành thịt nướng thôi!
Thạch Yến ý thức được nguy hiểm, mở miệng định kêu thì một luồng khói
phả vào khiến cổ họng cô đau rát, không ngừng ho khan, hai chữ ‘cứu
mạng’ giống như ăn trúng hoàn liên* không tài nào thốt ra được, ý thức
cũng dần mơ hồ. . .
Cô nàng nào đó trước khi bất tỉnh còn không quên ngửa cổ lên nóc nhà
thầm mắng lão thiên n lần. Mụ nội nó, để cô chết trong lúc ngủ luôn có
phải hay hơn không? Cớ gì còn phải thức dậy chịu loại cực hình chết cháy thê thảm như vậy chứ? T__T
*Một vị thuốc rất rất rất đắng (>.