Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở

Chương 41: Chương 41: Chia tay




Sau khi Tề Úc Mỹ Diễm đến, cuộc sống của Diệp Mộc trở nên vô cùng thoải mái. Bà chỉ yêu cầu cô một ngày ăn ba bữa đúng giờ, những chuyện khác Diệp Mộc muốn làm gì cũng được, bà không quản lý, cũng không cho phép Tần Tang hay Tề Ngải Ức có ý kiến gì.

Sunny tìm được Diệp Mộc, cô đang uống rượu trong quán bar, từng cốc một, khi đã ngà ngà, khuôn mặt cô ửng đỏ, thân hình gầy gò nhìn vô cùng mỏng manh, đáng thương.

"Hi! Cô bạn được nghỉ phép lâu nhỉ?" Sunny vẫn cười như vậy, ngồi xuống cạnh Diệp Mộc, gọi nhân viên phục vụ: "Cho tôi một cốc nước, cảm ơn!"

"Chị Sunny..." Diệp Mộc cũng cười, nụ cười nhạt và mơ hồ. "Công ty bảo chị đến đưa đơn từ chức cho em à?"

Câu nói đùa này làm cho Sunny cười không dừng lại được. Diệp Mộc không hiểu vì sao tâm trạng của chị hôm nay cực kỳ vui vẻ, buồn bã thở dài một tiếng, cô giơ tay gọi thêm một chai bia nữa, cầm cốc đưa cho Sunny. Sunny xua tay: "Diệp Mộc, chị có thai rồi." Trong cơn mơ màng, Diệp Mộc khựng lại, sau đó lại bật cười: "Thế thì cốc này phải là em uống rồi." Cô đưa cốc lên uống cạn. "Chị Sunny, chúc mừng chị!"

Sunny cảm ơn, không cười nữa, nói chuyện chính: "Diệp Mộc! Tour diễn vòng quanh thế giới của Lô Căng, tổng cộng mười chín show, trong vòng khoảng hai năm, show cuối cùng sẽ diễn ra ở đây, công ty sẽ đầu tư một khoản cực lớn."

"Đó là chuyện của Trần Phái Phái." Diệp Mộc chẳng hề quan tâm.

"Không, là việc của em." Sunny vẫy tay gọi một cô gái ngồi cách đó không xa tới, lúc đầu Diệp Mộc không mấy chú ý tời cô gái này, giờ định thần nhìn kỹ lại, thì đó chính là Lô Căng mặt mộc. "Lô Căng muốn người đó là em, giám đốc Lê đã đồng ý rồi. Chỉ cần em gật đầu, tuần sau sẽ xuất phát." Diệp Mộc ngớ người.

Lô Căng khẽ mỉm cười, cô ca sĩ nổi tiếng khi không trang điểm nhìn thật nhẹ nhàng. Cô bước qua Sunny, tới trước mặt Diệp Mộc: "Diệp Mộc, em rất thích cách làm việc của chị. Chị phù hợp với em hơn Trần Phái Phái. Còn em, cũng là lựa chọn tốt hơn Trương Lâm."

Trương Lâm, lựa chọn tốt hơn... Diệp Mộc mỉm cười lạnh lùng: "Ồ? Tại sao?" Cô nhìn Lô Căng, hai người họ không hề thân thiết.

"Em không cần chị phải dành nhiều tình cảm cho em, như vậy, em sẽ không có cơ hội để làm hại chị. Cả hai chúng ta đều có lợi, cùng một mục tiêu." Lô Căng nói từ từ, chắc chắn. Ánh mắt Diệp Mộc dịu xuống, cô im lặng một lúc lâu. Người phụ nữ quý phái ngồi bên cạnh cô lúc này lên tiếng: "Cô ấy đồng ý rồi."

"Mợ!" Tần Tang nói nhỏ. "Cứ để cho Diệp Mộc đi như vậy có được không ạ? Dung Nham đã tỉnh lại rồi, chi bằng để cho hai người họ gặp nhau một lần, nói cho rõ ràng đã!"

Tề Úc Mỹ Diễm cuộn một chiếc áo phông lại, đặt vào trong va li của Diệp Mộc, từ tốn trả lời: "Có gì để nói chứ, lẽ nào cháu hy vọng Diệp Mộc có thể nói rõ ràng trước mặt Dung Nham? Nếu Lê Khanh Thần đã xuất một chiêu, chắc chắn sẽ có chiêu tiếp theo, Diệp Mộc không thể đấu lại được."

"Thế chúng ta không quan tâm nữa sao?" Tần Tang vẫn không cam lòng.

"Tại sao lại phải quan tâm?" Tề Úc Mỹ Diễm cười, hết sức từ tốn. "Lê Khanh Thần chẳng mong chúng ta quản quá ấy chứ, cô ta hy vọng sẽ đánh nhanh thắng nhanh mà, nếu không, chuyện mà cô ta hứa làm cho Trương Lâm sẽ không thực hiện được nữa, nhưng cô ta sẽ không cho nó được toại nguyện! Đầu óc Dung Nham giờ đang mụ mị, đợi đến lúc nó hiểu ra, bây giờ nó tức giận thế nào, đến lúc đó sẽ hận thế ấy. Mợ chẳng việc gì phải mất công đi thu dọn cho bọn chúng, để hai đứa nó tự cắn nhau, còn chúng ta cứ ở ngoài mà xem kịch thôi."

Tần Tang im lặng.

Tề Úc Mỹ Diễm lại mở hai chiếc va li bên cạnh ra, xem xét lại cẩn thận. "Hơn nữa..." Bà nhìn về phía Diệp Mộc đang đứng im, ngẩng đầu nhìn trời ngoài ban công, giọng nói nhỏ lại: "Cháu nhìn bộ dạng Diệp Tử bây giờ, sau khi xảy ra chuyện, nó chẳng mấy khi nói chuyện. Tang Tang, chúng ta không thể để cho nó ở lại đây mà chịu đựng thêm nữa."

Tần Tang bị Lý Mộ gọi tới hướng dẫn học bài, Tề Úc Mỹ Diễm cũng dọn dẹp gần xong, liền gọi Diệp Mộc vào kiểm tra. Diệp Mộc uể oải nói: "Đủ rồi ạ!" Bà cau mày, nghiêm nghị: "Diệp Mộc, con phải ở ngoài một thời gian rất lâu, chẳng có ai chăm sóc đâu, xem cho kỹ vào, những thứ gì cần mang đi thì cho hết vào, những thứ gì không cần thiết vứt hết đi cho mẹ!"

"Con sợ lắm..." Diệp Mộc ngẩn ngơ. "Con sợ con không đi được... Con sợ rằng dù có đi xa đến đâu, con cũng luôn nghĩ đến anh ấy..."

"Mẹ biết, Diệp Mộc, trái tim con bây giờ đang trống rỗng, tìm việc gì đó có thể làm lấp đầy chỗ trống ấy. Phụ nữ nếu không có khả năng giữ người đàn ông trong trái tim thì đành lùi lại một bước, ít nhất cũng phải giữ được chính mình."

Nước mắt lã chã rơi, Diệp Mộc lắc đầu: "Con vẫn yêu anh ấy... Mẹ, chắc con chết mất..."

Tề Úc Mỹ Diễm ôm con gái vào lòng, vỗ nhè nhẹ, dịu dàng an ủi, ánh mắt nhìn xa xăm của bà tràn ngập tình thương và những hồi ức, bà nhận ra rằng từng có rất nhiều con sóng dữ dội xô bờ, từng con sóng nép sát vào nhau mà ùa đến. "Không đâu..." Bà cười dịu dàng với cô con gái yêu. "Diệp Tử, mẹ biết, sẽ không như vậy đâu. Mẹ cũng đã từng yêu, nhưng khi rời xa ông ấy, mẹ sống còn tốt hơn trước rất nhiều."

"Mẹ!" Những giọt nước mắt của Diệp Mộc không ngừng rơi, cô đặt tay lên bàn tay căng mịn của Tề Úc Mỹ Diễm. "Mẹ... có còn yêu bố con không?"

"Suốt đời mẹ, cho đến khi già và chết đi cũng chỉ yêu một mình ông ấy." Tề Úc Mỹ Diễm cười nhẹ nhàng, đưa tay ra vuốt tóc mai của con gái. "Vì thế Diệp Mộc à, con yên tâm, mẹ là người đi trước, mẹ biết, tình yêu và cuộc sống không phải là một, con sẽ sống rất tốt. Con cứ yên tâm đi làm, những việc ở đây đã có mẹ."

Diệp Mộc vùi đầu vào ngực mẹ, ôm thật chặt, khóc nấc lên: "Mẹ..."

Ngày Diệp Mộc lên đường, Tề Úc Mỹ Diễm tới bệnh viện thăm Dung Nham. Dung Nham cũng vừa tỉnh dậy, anh gầy đi rất nhiều: "Cháu chào cô!"

"Dung Nham, gặp được cháu quả thật chẳng dễ dàng gì! Đến máy dò kim loại cũng được dùng đến, đúng là cho cô được mở rộng tầm mắt." Tề Úc Mỹ Diễm đặt chiếc cặp lồng đựng canh xuống. "Cái này làm thế nào bây giờ, hay là cô uống trước một bát ngay trước mặt cháu nhé?"

"Cô..." Dung Nham bị trêu đến bật cười, ho vài tiếng, ảnh hưởng đến vết thương, đau đến mức chau mày.

Tề Úc Mỹ Diễm đỡ anh ngồi thẳng dậy, đặt bát canh vào tay anh: "Còn nóng đấy, cháu uống đi... Dung Nham, cháu và Diệp Mộc lần này cãi nhau hơi lớn đấy." Ánh mắt Dung Nham tối sầm, khóe miệng khẽ nhếch lên, cúi đầu uống canh. "Diệp Mộc đi rồi." Tề Úc Mỹ Diễm lạnh lùng buông một câu, tay Dung Nham khẽ run, canh rớt ra ngoài. Đám y tá chạy tán loạn khắp phòng, bác sỹ kéo đến một đội, người thì kiểm tra vết thương, người thì đo nhiệt độ. Dung Nham bực bội xua tay đẩy bọn họ ra, vội vàng hỏi Tề Úc Mỹ Diễm đang duyên dáng đan tay vào nhau ngồi bên cạnh: "Cô ấy đi đâu ạ?!" Tề Úc Mỹ Diễm chỉ mỉm cười.

"Các người ra ngoài hết đi! Không gọi thì không được phép vào! Ra ngoài, không được nhiều lời!" Dung Nham gắt lên, thở một cách khó khăn. Anh rất đau, lông mày chau lại. "Cô!" Anh nhỏ giọng gọi Tề Úc Mỹ Diễm. "Cô ấy... vẫn tốt chứ ạ?"

Tề Úc Mỹ Diễm thướt tha bước tới, ngồi xuống cạnh giường, cười rất dịu dàng: "Sức khỏe không được tốt lắm, nhưng cô đã bồi bổ cho nó khỏe lại rồi. Nhưng con bé này tính tình ngang bướng, có nỗi khổ trong lòng cũng chẳng chịu nói ra, cô cũng chẳng biết nó đang nghĩ gì nữa." Tề Úc Mỹ Diễm bất lực thở dài một tiếng. "Dung Nham, cháu cũng biết đấy, con bé không thân thiết với cô lắm."

Đứa trẻ, ngang bướng... Trái tim Dung Nham càng đau hơn, anh nhắm mắt, im lặng một lúc lâu. Thân thiết ư? Dường như Diệp Mộc chẳng thân thiết với ai, cô có cách biểu đạt tình yêu rất đặc biệt, đó là cách cô cho là tốt nhất.

"Cô, cháu không trách cô ấy, nói cho cùng cho dù có tức giận thế nào thì cũng chỉ là vì cô ấy, nhưng những chuyện khác... ít nhất cô ấy cũng nên bàn bạc với cháu, cháu cũng không ép cô ấy. Cô ấy lúc nào cũng cho rằng có một mình cô ấy thiệt thòi, nhưng thực ra cháu cũng chẳng khá hơn." Dung Nham tức tối nói vài câu, tâm trạng xúc động, thở cũng khó khăn, anh nhắm mắt, mệt mỏi tựa vào giường, đau đớn quay mặt đi, lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Cô ấy đi đâu ạ?"

"Mấy ngày nay cô bận chuyện của Tiểu Tề, con bé không nói, cô cũng chẳng thể nào biết được. Chắc là nó ra ngoài cho lòng dịu bớt, đây là quê hương của bố nó, nó luôn muốn định cư ở đây, cô không lo nó sẽ không quay trở về. Dung Nham, lần này sự việc trở nên như vậy, là lỗi của Diệp Mộc, từ nhỏ cô đã chẳng có thời gian bảo ban nó, khi nó lớn, cô cũng chẳng quản nổi, bây giờ cháu hãy nói thật cho cô biết, cháu muốn chia tay nó đúng không?"

Dung Nham lặng đi, cười mếu máo: "Cô, cháu sao có thể ạ?"

Tề Úc Mỹ Diễm thở phào nhẹ nhõm, cầm tay Dung Nha, khẽ vỗ nhẹ mấy cái: "Thế thì cô hiểu rồi. Cháu không biết chứ, lúc cháu bị hôn mê, Diệp Mộc như phát điên, con bé không đến được chỗ cháu, Tần Tang phải vác cái bụng chửa ép Vi Nhiên nghĩ cách để cho con bé được vào gặp cháu một lần. Sau khi cô biết được đã vô cùng lo lắng. Nhưng bây giờ nghe cháu nói như vậy, cô cũng coi như yên tâm hơn rồi. Dung Nham, cháu cứ nghỉ ngơi bồi bổ cho khỏe, phần Diệp Mộc, cháu không phải lo lắng, có cô đây. Nhân thời gian này, hai đứa tạm thời tách ra để bình tĩnh lại một chút cũng tốt."

Tính ta, có lần trong lúc trêu đùa với Diệp Mộc, Dung Nham đã nghĩ đến chuyện lấy cô. Lần đó, Tần Tiểu Lục đàm phán hỏng mất một hợp đồng làm ăn, số tiền rất lớn, Tần Tống tính khí trẻ con, bỏ lại một mớ công việc hỗn độn rồi bỏ về. Dung Nham nghĩ về lâu về dài, không thể không tự mình mời đối phương ăn cơm. CEO của bên đối phương là trưởng bối trên một bậc của Lương Phi Phàm, tính cách cương quyết rất khó thay đổi, Dung Nham tốn sức tiếp đãi cả một buổi tối, hợp đồng không lấy lại được, còn ôm một bụng tức trở về. Trở về nhà đã hơn chín giờ, anh xoa xoa trán, nằm thượt xuống sofa, không muốn động đậy. Diệp Mộc mặc bộ quần áo ngủ hoạt hình nhìn rất giống một tiểu quái thú biến thân từ trong phòng chạy ra, thao thao bất tuyệt kể cho anh nghe chuyện vui ở công ty hôm nay, Dung Nham thực sự rất mệt, chỉ "ừ" một tiếng coi như lấy lệ. Diệp Mộc lo lắng hỏi anh có chuyện gì, Dung Nham kể qua sự việc cho cô. Tiểu quái thú lườm anh một cái: "Em tưởng chuyện gì ghê gớm lắm."

"Chuyện này còn không lớn? Nếu công việc của anh đổ bể, tài sản tiêu tan, lấy gì mà nuôi em?"

"Đã có em đây!" Tiểu quái thú kiêu ngạo vênh cằm. "Em cũng có thể nuôi anh!"

Dung Nham bỗng tươi tỉnh hẳn lên, trêu đùa: "Được, từ nay về sau anh không đi làm nữa, em sẽ nuôi anh, anh suốt ngày chỉ ở nhà làm ấm giường cho em."

Diệp Mộc gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Dung Nham ngớ người, lúc đó khuôn mặt Diệp Mộc hiện lên dưới ánh đèn treo trong phòng khách càng nhìn càng thấy thích. Anh giơ tay xoa hết lần này đến lần khác, cái gọi là yêu thương quấn quýt không rời chính là đây. Đó là lần đầu tiên Dung Nham phát hiện ra rằng, có một người phụ nữ có thể thông qua những cách khác ngoài việc lên giường để an ủi anh và linh hồn mệt mỏi chưa bao giờ anh dễ dàng để lộ ra bất kỳ ai.

"Nhị thiếu gia, đã đến giờ uống thuốc." Y tá khẽ gõ cửa. Dung Nham tiếc nuối dứt khỏi dòng hồi ức, trở về thực tại, đỡ lấy thuốc uống, mệt mỏi thở dài một tiếng, mí mắt dần nặng trĩu. Trong cơn mơ màng, anh cảm thấy vui vui, chẳng biết có phải là vừa nhớ đến tiểu quái thú ấy hay không...

Trong sáu năm bị Cố Minh Châu đá, Dung Lỗi mắc chứng mất ngủ nặng, dùng quá nhiều thuốc ngủ, đến mức nguy hiểm. Khi đó, Dung Nham không sao hiểu nổi, đường đường là anh trai của Dung nhị thiếu gia, sao có thể vì một người phụ nữ mà đến mức không thể ngủ được. Giờ đây chính bản thân anh đang trải qua điều đó, anh đã hiểu được, cảm giác khi tỉnh dậy sau cơn mơ, và một mình cô đơn là như thế nào, còn khó chịu hơn cảm giác không thể ngủ được gấp vạn lần.

Thật tốt là cô sẽ quay về nhanh thôi, thật may là không cần phải mất ngủ quá lâu, trong lúc chập chờn cơn tỉnh cơn mê, Dung Nham đã tự an ủi bản thân mình như vậy.

Ai biết được rằng, anh phải ngủ trong cô đơn như vậy tròn hai năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.