Lê Cận Thần ngày càng gần gũi với Diệp Mộc, đồng hồ đã chỉ
hơn mười một giờ vẫn chưa để cô về, vùi đầu vào trán cô như một chú heo
con, giọng khàn khàn, trách Diệp Mộc tối nay không đến ăn tối cùng anh.
"Trần Hiểu Vân hứa sẽ viết bài hát cho Trương Lâm, hôm nay được cầm
tận tay, cô ấy vô cùng vui mừng, hẹn Dung Nham và em cùng đi uống trà,
tất nhiên em phải đi rồi." Diệp Mộc giải thích: "Đây là việc công đấy
nhé, Giám đốc Lê vĩ đại."
Lê Cận Thần kéo tay cô đưa lên môi: "Mộc Mộc, những người như Dung Nham phức tạp lắm, em tránh xa anh ta một chút."
"Em tự biết giới hạn." Diệp Mộc không muốn tiếp tục chủ đề này. "Đúng rồi, hôm nay mọi người ở công ty đều nói Vấn tình có chuyện phải
không?"
"Ừ, có một chút phiền phức." Lê Cận Thần không tiện nhắc đến Tần
Tang, Diệp Mộc cũng không muốn chủ động mở lời, một hồi sau lại hỏi: "Có nghiêm trọng không? Có ảnh hưởng đến công ty không?"
"Nếu như bên đầu tư cũng rút lui thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng." Lê Cận Thần nói đơn giản.
"Nếu thế... có ảnh hưởng đến đánh giá của tổng công ty về anh và Phó
giám đốc Lê không? Em nghe nói hội đồng quản trị rất quan tâm đến biểu
hiện của anh và Phó giám đốc Lê ở bên này."
Lê Cận Thần mỉm cười: "Mộc Mộc, em muốn hỏi gì thế? Không sao đâu, có thể trực tiếp hỏi anh."
Diệp Mộc biết không giấu được anh: "Phó giám đốc có khi vin vào
chuyện Vấn tình mà làm lớn chuyện không? Anh có bị ảnh hưởng gì không?"
Trong chuyện Tần Tang giúp cô ra mặt lần này, việc cô lo lắng nhất chính là sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới Lê Cận Thần. Vào công ty lâu như vậy, cô cũng biết chút ít về sự cạnh tranh giữa hai anh em Lê gia, Lê Khanh
Thần thông minh, tháo vát, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt. Càng khó đối
phó hơn đó là, khi Lê Cận Thần làm tại tổng công ty ở Hồng Kông, Lê
Khanh Thần cũng vào công ty. Lê Cận Thần cùng một số người đến thành phố C làm việc, năm sau cô ta cũng chuyển đến thành phố C, rõ ràng coi Lê
Cận Thần là đối thủ, chưa tranh cao thấp sẽ không dừng lại.
"Với tính cách của Khanh Thần thì... có." Lê Cận Thần bình tĩnh nói.
Diệp Mộc lo lắng: "Em xin lỗi." Chính Diệp Mộc đã gián tiếp hại anh.
"Em nói gì thế, đồ ngốc!" Lê Cận Thần nâng cằm cô, cười dịu dàng.
"Anh và em đã nói rõ rồi mà, công ra công, tư ra tư. Hơn nữa, đây là một trận chiến khá thú vị, chỉ cần mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa thì đối với Vấn tình hay đối với công ty đều có lợi. Vả lại Khanh Thần đối
đầu với anh chứ không nhằm vào công việc, không có Vấn tình thì nó cũng
sẽ tìm việc khác để đối phó với anh."
Diệp Mộc vẫn cảm thấy mình có lỗi, nhưng không thể nói nhiều hơn. Cô
nắm tay anh, bóp thật mạnh: "Cận Thần, về sau những chuyện như thế này
anh đừng giữ trong lòng nhé, cứ nói với em. Anh ghét ai, không vừa mắt
ai cứ nói cho em biết, ít nhất em cũng có thể cùng anh nói xấu người
đó!"
Diệp Mộc ngồi trên đùi Lê Cận Thần, anh tựa vào ghế, nhìn thẳng vào
cô. Diệp Mộc nói xong câu này, rất lâu sau anh không nói gì, giữ nguyên
tư thế ấy, chăm chú nhìn cô. Cảm giác này theo cảm nhận của Diệp Mộc,
giống hệt trong một đêm lạnh lẽo ở nước ngoài, cô lắng nghe ai đó kể về
những điều khắc cốt ghi tâm... À! Thì ra, những thứ như thế này có tồn
tại. Cảm giác của cô khi ấy là "yêu", vậy lúc này đây với Lê Cận Thần,
cảm giác của cô là gì chứ?
Anh cứ nhìn cô như vậy, không nói, Diệp Mộc khe khẽ lay anh, tay vừa
đặt lên ngực đã bị túm lấy. Trong đôi mắt Lê Cận Thần lúc này có rất
nhiều cảm xúc... Do dự, yêu thương, hạnh phúc... "Mộc Mộc..." Anh khẽ
hôn lên bàn tay Diệp Mộc, rồi cắn yêu: "Mộc Mộc tốt bụng... tối nay ở
lại đây cùng anh được không?"
Từng ngón tay như phóng điện thẳng vào tim, trái tim Diệp Mộc đập
thình thịch, cô còn chưa kịp trả lời thì trong mắt Lê Cận Thần đã bắt
đầu cuộn lên những cơn cuồng phong màu đen. Anh chẳng nói một lời, mạnh
mẽ bế cô, bước từng bước dài ra ngoài. Diệp Mộc có một cảm giác "cuối
cùng thì cũng đã đến".
Cửa phòng làm việc vừa mở, Lê Cận Thần ôm Diệp Mộc hướng về phía
phòng ngủ. Ánh đèn chạy dọc hành lang lung linh và yên lặng, Diệp Mộc
thấy chiếc cằm điển trai và vòm ngực nở rộng của Lê Cận Thần gợi cảm đến mê người.
Cạnh phòng ngủ có một phòng khách mini, trên chiếc sofa da màu trắng
ngà, công chúa nhỏ Cận Thụy mặc chiếc váy ngủ màu hồng ngồi đó, chăm chú đọc một cuốn truyện tranh. Lê Cận Thần sững lại, rồi bước nhanh hơn,
nhưng Diệp Mộc không để anh làm vậy, kiên quyết nhảy xuống đất.
Lê Cận Thần kéo tay Diệp Mộc đang định quay người đi xuống lầu, quay
đầu lại nhìn Cận Thụy mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì, ánh mắt rất
phức tạp: "Thụy Thụy!" Cận Thụy ngẩng lên nhìn anh: "What?" Giữa hai
người họ, giây phút đó dường như có một sự trao đổi mà chỉ những người
trong thế giới của họ mới có thể hiểu được.
Diệp Mộc ngượng ngùng, trước mắt trẻ con mà như thế này quả không
phải là một tấm gương tốt. Cô giật giật cánh tay bị Lê Cận Thần giữ, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, đưa em về. Muộn lắm rồi."
Người Tần Tang muốn dạy cho một bài học chẳng qua là ông đạo diễn
không biết thiệt hơn kia, Diệp Mộc vẫn làm việc ở C&C, cô sẽ không
hủy hợp đồng. Vì thế khi C&C không chịu được áp lực, cuối cùng sa
thải ông đạo diễn nọ, cô không những giao kịch bản, còn lấy danh nghĩa
của Diệp Mộc tài trợ một khoản tiền lớn. Tin về việc Lương Thị giơ một
cành ô liu về phía C&C[1] ngay lập tức được lan truyền khắp thành
phố C, nào là Lương Thị đầu tư mạnh tay vào C&C, hay Lương Thị có ý
định mua C&C, rồi Lương Thị muốn góp cổ phần vào C&C, trở thành
cổ đông lớn nhất tại thành phố C... Tin tức được truyền phong phú, từ
tin tài chính cho đến tin giải trí, vô số các nữ minh tinh từng có
scandal liên quan đến sáu vị thiếu gia của Lương Thị lúc này lũ lượt ra
mặt, trở thành một trong những điểm tập trung đoán già đoán non trong
việc hợp tác giữa Lương Thị và C&C lần này.
[1] Cành ô liu là biểu tượng cho hòa bình.
Lê Cận Thần quả là một cao thủ, có đầu tư của Lương Thị, anh ngay lập tức nắm bắt cơ hội, thay mới đổi cũ, thiên biến vạn hóa, hơn nửa tháng
sau, các tờ báo lớn ở thành phố C đều lũ lượt đăng quảng cáo miễn phí
cho C&C. Đến cuối tháng, hai công ty cuối cùng cũng chính thức ký
hợp đồng. Lương Thị trở thành nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim bom tấn
của năm – Vấn tình của C&C, bàn bạc xong xuôi phương án hợp tác lâu
dài, đặt một dấu chấm hết hoàn mỹ cho gần một tháng "sóng gió tin tức"
vừa qua.
Lê Cận Thần duỗi chân trên chiếc ghế dài, đầu gối lên chân Diệp Mộc,
thoải mái nhắm hờ mắt tận hưởng cảm giác được massage. Suốt một tháng
qua, anh liên tục làm thêm, mệt đến mức hai má như hóp lại. Vì việc với
Dung Nham buổi tối hôm đó, Diệp Mộc cảm thấy rất có lỗi với anh, nhìn
anh làm việc mệt mỏi như vậy, càng thêm xót xa nên cô hoàn toàn chiều
theo ý anh.
Lê Cận Thần khẽ kêu lên một tiếng, Diệp Mộc vội vã hỏi: "Á? Làm sao thế? Em ấn đau anh à?"
"Không phải." Lê Cận Thần hít một hơi thoải mái. "Dễ chịu quá đi,
không muốn đi làm nữa. Chúng mình cứ ở đây thế này hết chiều nay được
không?"
Diệp Mộc véo tai anh: "Giám đốc Lê anh minh thần vũ, ngoan nào, đứng dậy về công ty, buổi tối chúng mình lại gặp nhau."
Lê Cận Thần nhắm mắt lại, lắc đầu giở trò lười biếng như trẻ con,
luôn miệng nói "không muốn", rồi mở to mắt cười ha ha nhìn Diệp Mộc,
nói: "Trừ phi em đồng ý tối nay sẽ ở lại với anh cả đêm, nếu không anh
nhất định sẽ không về công ty!"
Diệp Mộc đánh anh: "Lê Cận Thần! Anh là đồ sói già dài đuôi! Cáo háo sắc!"
Mắt Lê Cận Thần đảo qua đảo lại, cười thật lòng, rồi quay người nhìn
cô, ôm lấy eo cô, ép sát vào bụng cô, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ôm như
một đứa trẻ.
Ánh mặt trời chiếu rọi, hai người yêu nhau quấn quýt. Dưới bóng chiếc cây lớn trong vườn hoa, trên chiếc ghế dài, ánh sáng rực rỡ, làn gió
buổi chiều trong lành, ngọt ngào thổi. Một buổi chiều giống như bao buổi chiều khác tại thành phố C, nhưng nó lại trở thành một buổi chiều mà cả cuộc đời này Diệp Mộc và Lê Cận Thần không thể quên, đó cũng là buổi
chiều tươi đẹp cuối cùng của họ.