Khang Giai Tuệ ở lại S thành vài ngày, cả Tiêu Luân lẫn Dung An Trúc đều không có biện pháp rút ra một ngày nghỉ, chỉ có thể thay phiên cùng cô đi chơi. Về sau cô bay sang Paris, tiếp tục kỳ nghỉ của mình.
Dung An Trúc lái xe tiễn Khang Giai Tuệ ra sân bay, về đến nhà đã là nửa đêm.
Đèn trong phòng ngủ còn sáng, Tiêu Luân cư nhiên lại đang ở đây.
Dung An Trúc một bên cởi áo khoác, ngạc nhiên hỏi. “Sao cậu vào được?”
Tiêu Luân cười hắc hắc, lấy ra một cái chìa khoá phe phẩy ở trong tay.
“Cậu từ chỗ nào mà lấy được?” Dung An Trúc cũng không tức giận, chỉ tò mò.
“Giai Tuệ nói với tôi, cậu có thói quen cất chìa khoá ở ngăn kéo bàn trong phòng làm việc”. Tiêu Luân cũng không thừa nước đục thả câu.
Nghe xong câu này, Dung An Trúc buồn cười hỏi. “Cậu với cô ấy sao lại nói đến vấn đề này?”
“Trong lúc vô ý cô ấy hỏi tôi có phải tôi với cậu đang ở cùng nhau”. Tiêu Luân nhún vai. “Tôi nói ngay cả chìa khoá nhà cậu tôi cũng không có”.
Dung An Trúc không trả lời thêm, thay quần áo ngủ, vào phòng tắm rửa mặt, trở về leo lên giường mới nói. “Cẩn thận đừng làm mất, tôi chỉ có một chiếc dự phòng này thôi đấy”.
“Mất thì đổi khoá, tôi một cái cậu một cái”. Tiêu Luân nhích lại, hôn nhẹ y một cái.
Dung An Trúc liếc hắn một cái, nâng tay nhìn vật vừa được hắn nhét vào trong tay mình.
“Có qua có lại”. Tiêu Luân cười nói.
Dung An Trúc đem chìa khoá ném lên tủ đầu giường rồi mới xoay người hôn Tiêu Luân một cái. “Có qua có lại”.
Dung An Trúc vốn dĩ chỉ muốn hôn chúc ngủ ngon rồi nằm xuống là ngủ luôn – gần đây cả y và Tiêu Luân đều quá bận rộn, mười hai giờ đêm được đi ngủ đã là may mắn.
Không ngờ Tiêu Luân lại một phen chế trụ gáy y, đem y gắt gao giữ lấy, đầu lưỡi cạy mở bờ môi của y rồi lập tức tiến vào trong khoang miệng vui đùa. Dung An Trúc chỉ cảm thấy phần eo một trận bủn rủn, thiếu chút nữa đã ngã vào trong lòng ngực Tiêu Luân.
Tiêu Luân cười xấu xa nói. “Động phòng hoa chúc, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng”.
“Cút”. Dung An Trúc chỉ phun ra một chữ.
“Khẩu thị tâm phi”. Tiêu Luân cười một tiếng, dùng sức đem Dung An Trúc áp đảo ở trên giường.
“Tôi rất mệt, Tiêu thiếu”. Dung An Trúc trở mình xem thường.
“Cho nên cứ để tôi đến là được”. Tiêu Luân một bên nói một bên chuyên tâm vào nhiệm vụ.
Đầu lưỡi dọc theo bờ môi liếm dần xuống hầu kết, hai tay cũng không nhàn rỗi, một tay tháo cúc áo của Dung An Trúc, một tay cởi nút quần của y.
Trải qua một phen khiêu khích, hơi thở của Dung An Trúc cũng dần hỗn loạn.
Từ bỏ từ bỏ, nam nhân vốn là cầm thú, Dung An Trúc nghĩ thế rồi cũng bắt đầu phối hợp lại.
Cảm giác người kia đang ở trước ngực mình làm việc xấu, Dung An Trúc có điểm khó nhịn mà nhíu mày, thân thể cũng hơi cong lên, làm cho chính mình càng thêm sát vào nguồn nhiệt kia. Tiêu Luân ngẩng đầu nhìn y cười khẽ một cái, thay đổi bên, tiếp tục ngậm vào đầu nhũ bên kia của y.
Ở cùng nhau một thời gian, trên người Dung An Trúc có điểm yếu nào, chỗ nào bị bồi dưỡng thành điểm yếu, Tiêu Luân hiểu rõ mồn một.
Hắn cũng từng hỏi mình, lúc trước chưa từng đối với thân thể nam nhân nổi lên dục vọng, vì sao chỉ đối với Dung An Trúc là muốn ngừng mà không ngừng được? Muốn nhìn thân thể y trở nên đỏ ửng, muốn nhìn biểu tình nhíu mày vì không chịu nổi khoái cảm khuấy động trong thân thể của y, muốn nghe tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ bật ra từ sâu trong yết hầu của y.
Tìm không ra đáp án, lại càng muốn biết thêm nhiều hơn.
Hai tay Tiêu Luân đã lột bỏ xong quần ngủ của Dung An Trúc, thân thể trần trụi hơi run run, vật giữa hai chân vốn đang ngủ yên cũng đã hơi ngẩng đầu.
Tiêu Luân đột nhiên có một sáng ý kỳ quái, hắn ngẩng đầu nhìn Dung An Trúc, thấy hai mắt y khép hờ, bộ dáng mê luyến mông lung, liền cúi đầu lần thứ hai, ngậm lấy vật thô nóng kia.
“A….” Dung An Trúc kêu ra tiếng, phút chốc kinh hãi, chống hai tay nâng lên nửa người trên, trợn mắt nhìn nam nhân đang vùi đầu giữa hai chân mình.
Vật kia của nam nhân vừa mới được ngậm vào miệng đã cương cứng đứng thẳng lên, điều này làm cho Tiêu Luân cực kỳ đắc ý. Phát hiện Dung An Trúc có điểm khác lạ, Tiêu Luân nhìn về phía y, trong ánh mắt mang theo ngập tràn khiêu khích, động tác bên miệng vẫn không ngừng.
“………” Dung An Trúc nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể không ngừng thở dốc, tầm mắt không rời khỏi sự dây dưa của Tiêu Luân.
Bị khoái cảm đột kích, Dung An Trúc chậm rãi nhắm mắt lại, đầu hơi ngẩng lên, cổ họng không ngừng dao động, há mồm giống như đang thở dài. “…. Ân…. Ách….”
Tiêu Luân chưa bao giờ cùng người khác làm chuyện này nhưng lại giống như có thiên phú dị bẩm, môi lưỡi kết hợp khiến cho Dung An Trúc như đang chìm vào trong cõi tiên, cuối cùng mút mạnh một cái, một tay cầm phần gốc của y, miệng lui ra đúng lúc, tuy rằng không bị sặc, nhưng trên mặt khó tránh khỏi mang theo ít bạch dịch.
Toàn thân thả lỏng xụi lơ trên giường, Dung An Trúc lấy giấy ăn ở đầu giường ném cho hắn.
Tiêu Luân một tay tiếp được, rút ra lau đi dấu vết trên mặt. Sau đó tuỳ tiện ném sang một bên, nghiêng người về phía trước, phần eo ma sát với thân dưới của người kia, thấp giọng hỏi. “Thích không?”
“Thích muốn chết”. Dung An Trúc nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười trả lời.
“Hôm nay, tôi không…. Mang bao được không?” Lại ma sát vài cái, mị hoặc hỏi.
Hoá ra là vì cái này…. Dung An Trúc nâng tay, khẽ vỗ mặt hắn rồi mới gật đầu. “Tuỳ cậu”.
Tiêu Luân lập tức nhảy dựng lên, từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra KY, đổ một lượng lớn ra tay, lập tức liền cho hai ngón tay vào trong cơ thể Dung An Trúc.
Dung An Trúc động động hạ thân, thay đổi tư thế thoải mái hơn, hai chân mở lớn thuận tiện cho Tiêu Luân khuếch trương.
Đợi cho chuẩn bị ổn thoả, Tiêu Luân nâng hai chân y lên, gác lên cánh tay hắn, thắt lưng hạ xuống, chậm rãi tiến vào trong cơ thể y.
Dung An Trúc bắt lấy cánh tay Tiêu Luân, chịu đựng cảm giác kỳ quái khi bị dị vật xâm lấn, một bên không ngừng hít thở khiến cho thân thể thả lỏng. Tiêu Luân thấy y phối hợp, trong lòng hơi động, thắt lưng dùng sức một cái, toàn bộ phần bên ngoài đều đi vào, lực đạo mạnh mẽ còn nghe được một tiếng ‘ba’ nho nhỏ.
Toàn thân hai người đều đầy mồ hôi, Tiêu Luân thân thiết cọ cọ mũi Dung An Trúc, rồi lại đi hôn môi y, phần eo không chút nào thả lỏng bắt đầu chuyển động.
Dung An Trúc ôm lấy bả vai hắn, nhắm mắt thừa nhận va chạm. Kỳ thật nếu làm từ phía sau thì sẽ thoải mái hơn, nhưng Tiêu Luân thích tư thế mặt đối mặt, vậy thì tuỳ hắn.
Dần dần, nhiệt độ từ chỗ kết hợp của hai người lan dần đến thắt lưng, đến toàn thân. Tiêu Luân thấy người dưới thân không ngừng nhíu mày rồi lại giãn ra, biết y đã bắt đầu có cảm giác, liền không ngừng dùng sức càng thêm hung hăng va chạm.
Không còn tầng ngăn trở của chiếc bao mỏng kia, chỉ còn lại thoải mái dễ chịu…. Tưởng tượng người này sẽ đón nhận lấy thứ kia của mình, Tiêu Luân không khống chế được mà càng thêm điên cuồng, bắt lấy đôi môi y tàn sát bừa bãi.
Dung An Trúc thấy hắn so với bình thường còn cuồng nhiệt hơn, làm sao lại không biết tâm tư của hắn. Nghĩ đến nếu người nọ thực sự bắn ở trong cơ thể mình…. Y cũng nhịn không được mà khẽ run một trận, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, đem trán mình chôn ở hõm vai hắn, chờ đợi khoảnh khắc kia tiến đến.