Dưới ánh nhìn hiểu rõ của ông chủ nhà nghỉ, hai người cùng nhau lên lầu. Đi qua mấy vòng hành lang nhỏ hẹp, Tiêu Luân phảng phất có một loại ảo giác, giống như lần đầu tiên khi ấy, Dung An Trúc đang từng bước dẫn dắt hắn tiến vào thiên đường.
Hắn nuốt nước bọt, hiện tại đang là buổi chiều, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ áp mái, vừa rực rỡ lại vừa chói mắt.
Có thể là vì thời tiết như vậy, hắn cảm thấy thực nóng.
Dung An Trúc giống như đã trở về con người y, khuôn mặt sáng sủa mang theo tươi cười mà Tiêu Luân quen thuộc, nhẹ nhàng khoan khoái lại chứa thêm vài phần khiêu khích.
Ở mối quan hệ giữa hai người, nam nhân này thuỷ chung không có lúc nào là không cùng hắn phân cao thấp. Y nhìn bề ngoài thì như chấp nhận thoả hiệp, nhưng kỳ thực là đang giữ sức, chờ cơ hội tốt rồi mới ra tay hành sự.
Tiêu Luân còn nhớ rõ màn ‘tình cảm mãnh liệt ở KTV’ lần trước, khi ấy y như thế nào mà chế trụ hắn, cánh tay nhu hoà nhưng lại mang theo lực đạo mạnh mẽ kiềm giữ hắn, khiến cho hắn từ dưới nhìn lên mà trong lòng đầy ngưỡng mộ.
Dung An Trúc là sư huynh của Khang Giai Tuệ, đây là tin tức mà Tiêu tổng tìm hiểu được sau lần thứ n gặp mặt Khang sư muội.
Sáu mươi tư chiêu thức Thái Cực, y so với sư muội mình còn cao hơn mấy bậc.
Nam nhân thiên tư hơn người lại chưa bao giờ thiếu đi sự kiêu hãnh của giới thượng lưu, thế nhưng có những thời điểm Tiêu Luân cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ, cảm thấy hoảng hốt.
Có lẽ, nam nhân xứng đôi với Dung An Trúc phải là rất cao lớn, cường tráng, thành thục, khiêm nhường và bình tĩnh.
Có lẽ, là hắn của mười năm sau.
Chứ không phải là hắn bây giờ.
Dưới ánh chiều tà, hai người một bên vừa ôm hôn, một bên tuỳ tiện thả xuống tấm màn che.
Xa nhau rồi gặp lại, so với tình cảm mãnh liệt khó nhịn, lần này hai người rất ăn ý mà chỉ cọ qua cọ lại an ủi lẫn nhau. Bởi vì hình như ngoài sự khao khát về thân xác, còn có một thứ cảm xúc nào đó được che giấu tận sâu bên trong.
“Cậu cư nhiên lại để tôi chờ lâu như thế….” Dung An Trúc ghé vào bên tai Tiêu Luân nói, một tay chui qua áo sơ mi dò xét bên trong, ở eo của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Tiêu Luân gặm vai y một cái. “Xin cậu đó, không có lệnh của cậu, ai dám đến phiền nhiễu chứ….”
Dung An Trúc khẽ cười ra tiếng. “Nghe lời như thế, khó có khi thấy được”.
Tiêu Luân ngẩng đầu, dùng mũi cọ hắn. “Có thưởng không?”
Dung An Trúc thiêu mi, cởi bỏ từng nút áo tây trang của Tiêu Luân, ôn nhu thay hắn cởi ra, thuận tay ném xuống một cái ghế bên cạnh, động tác dịu dàng giống như người vợ chào đón người chồng trở về.
Tiếp đó là cà vạt, Dung An Trúc một bên gặm cắn cằm Tiêu Luân, một bên tháo ra nút kết cà vạt, thả tự do cho hầu kết của hắn. Dung An Trúc thuận theo hôn xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo loạn, phảng phất mang đến cảm giác ẩm ướt trơn trượt như con rắn bò qua.
Tiêu Luân than nhẹ một tiếng, xa nhau lâu như thế, hành động này của Dung An Trúc đối với hắn thật sự là một loại tra tấn ngọt ngào.
Áo sơ mi cũng được cởi ra, Dung An Trúc dùng môi cùng mũi cọ trước ngực Tiêu Luân, rồi chậm rãi trượt xuống. Tiêu Luân biết y muốn làm gì, cho dù đã làm rất nhiều lần, nhưng hắn cũng không nhịn được mà hít sâu vài cái, trái tim cũng bất chợt gia tốc.
Rèm cửa đã chặn lại ánh mặt trời càn quấy, nhưng bên trong phòng ánh sáng vẫn ngập tràn, có thể thấy rõ tấm màn che trên giường nhè nhẹ lay động, thấy được mạng nhện giăng ở một góc trần nhà, có thể thấy những sợi tóc trên đỉnh đầu Dung An Trúc được bao quanh bởi vầng sáng nhàn nhạt.
Không phải chưa từng làm giữa ban ngày, nhưng không hiểu sao lần này Tiêu Luân cảm thấy hai người bọn họ thật phóng đãng.
Có lẽ bởi vì địa điểm bất đồng, không phải nơi quen thuộc của bọn họ.
Có lẽ bởi vì ‘cửu biệt’ gặp lại.
Có lẽ bởi vì, hắn đến tìm y, mà y đang đợi hắn.
Dung An Trúc điều chỉnh vị trí nửa ngồi nửa quỳ cho thêm thoải mái, sau đó mới cởi bỏ đi tầng trói buộc cái thứ đã sớm ngẩng cao đầu của Tiêu Luân.
Hai tay Tiêu Luân dao động ở bên tai và vai y vỗ về, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đây là lần đầu tiên bọn họ dùng tư thế này, hắn đang đứng, mà Dung An Trúc thì cam tâm tình nguyện quỳ gối.
Suy nghĩ miên man của Tiêu Luân kết thúc vào lúc môi Dung An Trúc chạm tới vật kia của hắn.
Xúc cảm ẩm ướt ấm áp làm cho thắt lưng Tiêu Luân một trận tê dại, khoái cảm từ xương sống chạy thẳng lên não. Hắn không nhịn được mà nhẹ nhàng đong đưa thắt lưng, lại bị người nào đó nhéo một cái ở bên hông, lực đạo không mạnh không nhẹ mang theo ý tứ cảnh cáo.
Dung An Trúc cho dù quỳ gối, nhưng giờ phút này y vẫn đang chiếm giữ chủ đạo. Đầu lưỡi linh hoạt di chuyển từ đỉnh xuống phần gốc, lại từ dưới gốc đi lên trên, dường như đang miêu tả hình dáng của vật trụ, còn có mạch đập đang không ngừng nảy lên của nó.
Dung An Trúc dùng hàm trên cọ xát phần đỉnh, nghe được nam nhân phía trên chợt thở gấp một hơi, y cũng cảm giác được một trận khoái ý tê dại từ thắt lưng truyền đến. Y nuốt vào chất dịch nam nhân vừa bắn ra, kích thích như vậy làm cho biểu tượng nam nhân giữa hai chân y bị đánh thức.
Tóc đột nhiên bị nắm lấy, Tiêu Luân kéo y ngẩng đầu lên, hai mắt ướt át cùng người kia nhìn nhau.
“Dung An Trúc….” Tiêu Luân thanh âm khàn khàn gọi y. “Tôi muốn cậu”.
Dung An Trúc nheo mắt, chậm rãi phun ra thứ ở trong miệng, còn mang theo một đường chỉ bạc.
“Lên giường đi”. Liếm liếm khoé miệng. “Như cậu mong muốn”.
………
Thân thể trần trụi dưới ánh mặt trời mang theo một vầng sáng tự nhiên đặc biệt.
“Không có mũ, làm sao giờ….” Tiêu Luân ở bên tai Dung An Trúc giống như nỉ non, một bên không ngừng ở cửa vào chậm rãi cọ xát.
Dung An Trúc một tay chặn cằm hắn. “Vậy lăn xuống đi”.
“………” Tiêu Luân cong khoé miệng, một tay duỗi ra vớ lấy áo khoác vừa bị ném sang một bên, từ trong túi lấy ra một lọ KY mới toanh cùng một tá bảo hiểm.
Cầm thú.
“Đúng là có chuẩn bị mà đến”. Dung An Trúc tựa tiếu phi tiếu.
“Đã nói chúng ta có thần giao cách cảm”. Tiêu Luân một tay mở nắp KY, trực tiếp đổ vào chỗ kia của Dung An Trúc.
Xúc cảm lạnh lẽo đến trong chớp mắt rồi biến mất, rất nhanh đã bị ngón tay Tiêu Luân biến thành nóng bỏng.
Dung An Trúc đặt tay trên vai Tiêu Luân, tầm mắt đối diện với hắn trong chốc lát, được một lúc thì nhìn hạ thân chính mình. Tiêu Luân nhìn y một cái, kéo tay y tới địa phương kia.
Ngón tay của mình đụng phải nơi đã được Tiêu Luân chuẩn bị tốt, nam nhân xấu xa còn muốn để y tự đi vào trước.
Ngón tay của y cùng với của Tiêu Luân cùng nhau đi vào, tần suất ma sát ngày càng nhanh, trong ánh mắt quyến rũ lẫn nhau, *** tăng vọt.
Ngón tay chậm rãi rút ra, cả hai cùng nắm lấy vật kia của Tiêu Luân, dẫn dắt tiến vào trong cơ thể y, bên trong vừa ẩm ướt lại vừa nóng vô cùng.
Dung An Trúc ngửa đầu, không biết là thống khổ hay vui thích bật ra một tiếng rên rỉ.
“A a….” Thanh âm trầm thấp lại mang theo một tia du dương.
Hai tay Tiêu Luân ôm mặt y, gạt đi những sợi tóc vương trên trán, cúi xuống hôn y, lông mi, mũi, môi. Động tác ôn nhu như thế, nửa người dưới lại vẫn bảo trì tốc độ cùng lực đạo va chạm nhất định, sự mềm dẻo cùng hơi ấm từ Dung An Trúc cơ hồ làm cho hắn phát cuồng.
“Nhanh chút nữa….” Dung An Trúc khàn giọng nói. “Mạnh một chút….”
“Không”. Tiêu Luân cự tuyệt.
Hiện tại nhẫn nại bao nhiêu, đến lúc đó sẽ càng thêm khoái hoạt. Trẻ con đều hiểu đạo lý này.
“………” Dung An Trúc trừng hắn một cái, ngoảnh đầu đi nhắm mắt kiềm chế.
“Chúng ta từ từ đến”. Tiêu Luân ghé vào bên tai y nói, một bên còn vươn đầu lưỡi liếm lỗ tai y, như ý nguyện cảm giác được chỗ kết hợp kia lại siết chặt hơn. “Tin tưởng tôi”.
Sau đó không còn tiếng nói, Tiêu Luân thật sự không nuốt lời, nhịp độ va chạm khiến cho khoái cảm tuy rằng không đột ngột ùn ùn kéo đến như nước lũ, nhưng lại giống như thuỷ triều không ngừng dâng cao theo từng giây phút.
Dung An Trúc cảm giác chính mình sắp đến cao trào, Tiêu Luân đột nhiên phát lực, vừa mạnh vừa nhanh một đường đâm thẳng vào trong y, khiến cho y không ngừng thở gấp.
“Tiêu…. Tiêu Luân….” Dung An Trúc bắt lấy cánh tay hắn. “Chậm một chút….”
“A, thật khó hầu hạ….” Tiêu Luân một bên giữ vững tốc độ ra vào cực nhanh, một bên ghé vào lỗ tai y trêu đùa. “Không….”
“A…. Vô liêm sỉ…. Ngô!” Dung An Trúc tới cực hạn, lại bị người nào đó cầm lấy phân thân không cho bắn, y bất mãn há mồm cắn xuống bả vai nam nhân một cái.
Tiêu Luân ghé vào tai y trấn an. “Cùng nhau…. An Trúc…. Chờ tôi cùng nhau, vì tôi…. Tin tưởng tôi….”
Cảm giác mình sắp bùng nổ trong cơ thể Dung An Trúc, Tiêu Luân buông tay giải phóng cho y, nhìn khoé mắt nam nhân chảy ra nước mắt cùng với hậu huyệt đột nhiên siết chặt làm cho Tiêu Luân cũng nhịn không được, rất nhanh liền lên đến đỉnh điểm.
Đợi đến giọt cuối cùng bắn ra, Tiêu Luân mới trầm tĩnh lại, hai tay đặt bên đầu Dung An Trúc, chậm rãi cúi đầu, liếm đi vết tích trên khoé mắt y.
“Rất thích đúng không?” Tiêu Luân nói, còn mang theo một chút ý cười.
Không phải đắc ý, mà là ý cười ôn nhu.
Dung An Trúc thở hổn hển, sau một lúc lâu mới bình ổn lại, không trả lời mà chỉ cong cong khoé miệng, nâng tay xù loạn tóc Tiêu Luân.