Ngày hôm sau, Tiêu Luân để Lý tổng mở một cuộc họp nhỏ cấp cao, đưa ra báo cáo hàng năm sớm đã được chuẩn bị tốt, bảng phân tích tài chính các quý của công ty, rồi mới đến quản lý các ngành luân phiên phát biểu.
Một vòng kết thúc, Tiêu Luân vừa lòng gật đầu, nói với mọi người. “Vất vả cho các vị rồi, bữa tối nay tôi làm chủ, cho mọi người hảo hảo thoải mái một chút”.
Mọi người ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, liên tục gật đầu cảm ơn.
Buổi chiều, Tiêu Luân cùng Lý tổng đi đánh golf, tối đến trực tiếp đi gặp quản lý các ngành.
Vừa mới vào tiệc, Tiêu Luân mang theo vẻ áy náy nói. “Thật ngại quá, vốn dĩ muốn cùng mọi người uống thoả thích một trận, bất quá mấy ngày trước tôi vừa được chẩn đoán bị viêm loét dạ dày mãn tính, vị kia trong nhà đã lệnh tôi không được phép uống rượu. Nhưng mà mọi người không cần cố kỵ tôi, cứ ăn uống thoải mái đi”.
Vốn muốn để mọi người thay nhau kính rượu Tiêu Luân, nhưng trải qua chuyện tối hôm trước, Lý tổng cũng không dám làm bừa.
Kết quả tiệc xong một vòng, mọi người vẫn còn giữ tiết chế, Tiêu Luân vừa cười vừa nói. “Xem ra mọi người vẫn còn câu nệ, chẳng lẽ là bởi vì tôi?”
“Đâu có đâu có….” Mọi người vội cười nói.
“Chúng ta đến hộp đêm chơi một chút, mọi người không cần dè dặt, hoá đơn hôm nay đều tính vào tôi”. Tiêu Luân cười nói.
Thế là người có mặt lại kéo nhau đến ghế lô xa hoa.
Tuy rằng Tiêu Luân nói không uống rượu, nhưng là rượu thì vẫn phải kính, Tiêu Luân bất quá là lấy trà thay rượu mà thôi.
Nhảy nhót dưới ánh đèn, bên cạnh là màn hình tinh thể lỏng siêu lớn, Tiêu Luân nhận mic hát xong một bài, mọi người lập tức trầm trồ khen ngợi. Dương đặc trợ lên hát một khúc, giọng ca từ nam cực chạy đến bắc cực, cả đoàn cười rũ rượi.
Dù sao đều là người trẻ tuổi, cuối cùng vẫn là phóng túng một phen, rượu mở ra phải đến mười chai, Tiêu Luân thanh toán mất mấy vạn, mặt mày cũng không nhăn một chút.
Cách mỗi tối Tiêu Luân lại mời mọi người đi chơi một lượt.
Lúc tan cuộc, người nào người nấy đã say khướt đều nói, vị khâm sai đại thần này thật không tồi.
Lại cách một ngày, chúng quản lý còn đang chịu thống khổ sau khi say rượu thì nhận được thông báo, Tiêu Luân gọi mọi người đến họp.
Lần này Tiêu Luân đưa ra một bản báo cáo hàng năm, một bản phân tích tài chính cùng quý, đối mọi người nói. “Ngại quá, vừa rồi nhận được bưu kiện từ tổng công ty, nói là phần văn kiện lúc trước có vấn đề, bọn họ mới gửi cho tôi một phần lại đây”.
Phần văn kiện trước kia là công ty con tự làm, phần văn kiện này là tổng công ty làm, hai phần nhìn thì như nhau, nhưng Tiêu Luân chỉ nói ra mấy vấn đề, sắc mặt nhóm quản lý cùng với Lý tổng đều đã trắng bệch.
Thế nhưng đầu lại đau muốn chết, đối với mấy vấn đề của Tiêu Luân đưa ra, một chữ cũng không nói ra được.
Giằng co suốt hai tiếng, cuối cùng từ phòng họp đi ra, ai nấy đều mặt mũi tái mét, cước bộ lại càng thêm phù phiếm vô lực. Bọn họ đều nghĩ, lần này thì xong rồi….
Tiêu Luân cùng Lý tổng ở lại phòng họp thêm hai tiếng nữa, lúc đi ra, mặt Lý tổng đã đầy mồ hôi lạnh.
Tiêu Luân cho gã thông điệp cuối cùng, nếu trong vòng một quý không đem vấn đề giải quyết rõ ràng, thì gã cũng đợi mà về nhà nghỉ ngơi luôn đi. Lý tổng vốn đang muốn tái chiến, ai ngờ Tiêu Luân đưa ra bằng chứng gã tham ô hai ngàn vạn công quỹ của công ty, muốn gã một là gặp nhau trên toà, hai là hảo hảo nghe lời hảo hảo làm việc, đem số tiền thiếu hụt lấp đầy.
Lý tổng sắc mặt hết xanh lại trắng, hiểu được ba tháng này nếu gã đem mông chùi sạch, chí ít là bị sung quân đến biên cương, còn nếu làm không tốt, gã liền trực tiếp đi đời.
Tiêu Luân nói với Dung An Trúc đi một tuần thì đúng là vừa vặn một tuần. Ngày cuối cùng, hắn lại mời quản lý các ngành ăn cơm. Cho dù đây là Hồng Môn Yến, lại có ai dám không nghe theo?
Nhưng là lần này Tiêu Luân hoà ái dễ gần, cũng không nói nhiều đến công việc, mà là chân thành cảm ơn bọn họ mấy năm nay vì công ty cống hiến, cuối cùng tặng cho mỗi người một cái đồng hồ trị giá trên vạn để tỏ lòng biết ơn.
Tan cuộc, nhìn Tiêu Luân cùng Dương đặc trợ lên xe ra sân bay, một đám người khoé miệng run rẩy, vị thái tử gia này, thật đúng là không dễ chọc!