Buổi tối, Tiêu Luân có việc bận vẫn ở lại công ty, Dung An Trúc thì từ chối lời mời của mấy vị thương nhân có tiếng ở S thành, lẳng lặng ở nhà đọc sách, kết quả vẫn bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài.
Bàn việc bên ngoài, Dung An Trúc vĩnh viễn vẫn mặc trên người bộ quần áo thoải mái. Y im lặng nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mặt, sắc mặt người đó tái nhợt, đầu tóc rối bù như tổ quạ.
Trên bàn có năm món mặn ba món chay còn thêm một bát canh nóng, người trẻ tuổi lang thôn hổ yết mà ăn, nghẹn cũng không nghẹn một cái. Đến cuối cùng bàn ăn như vừa bị cơn bão quét qua, chén đĩa sạch sẽ đến mức chẳng cần lau rửa, nam nhân mới uống một cốc trà nóng, hài lòng thở ra một hơi.
“Cảm ơn Dung tổng”. Nam nhân mở miệng, lưng hơi gập xuống, thanh âm bi bi thương thương.
“Nhiều năm không gặp, tạo hình thay đổi rồi”. Dung An Trúc nói.
Lúc còn học đại học, người này một đầu tóc đen dài che khuất cả nửa gương mặt, hơn nữa còn kết hợp với thanh âm bi thương, đúng là không hổ với ngoại hiệu ‘thần côn’ mọi người gọi cậu ta.
“Tóc dài dễ bị quỷ quấn thân….” Nam nhân nói.
“Có muốn tôi niệm < Đại bi chú > cho cậu không, không thu tiền”. Dung An Trúc nói.
“Học trưởng vẫn thích nói đùa như trước”. Nam nhân cười cười.
Dung An Trúc ngắm nghía tập văn kiện trên tay, là mới vừa rồi nam nhân kia đưa cho y.
Nam nhân nhìn nhìn tập văn kiện, mở miệng. “…… Học trưởng, ngày đó chúng ta giao ước ba lần, anh đã dùng hai lần….”
“Tôi biết”. Dung An Trúc nói.
“Còn lại một lần….” Nam nhân tiếp tục nói.
“Tôi biết”. Dung An Trúc gật đầu.
“Anh thật sự không muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình sao?” Nam nhân thì thầm hỏi.
Không phải cậu ta quan tâm Dung An Trúc, mà là so sánh với những tin tức Dung An Trúc muốn cậu ta điều tra, thì tìm cha mẹ ruột của y thực sự dễ hơn rất nhiều a….
Dung An Trúc cười cười. “Tìm để làm gì? Cảm ơn bọn họ?”
Nam nhân ngậm miệng, nghĩ nghĩ rồi lại nói. “Vị kia nhà anh, chính là Tiêu Luân, hình như hắn đã tra ra được gì đó….”
“Nga”. Dung An Trúc thản nhiên đáp.
Liên tiếp vài ngày, Tiêu Luân về đến nhà đã là đêm khuya, Dung An Trúc đã ngủ. Sáng sớm Dung An Trúc lại rời giường đến công ty trước Tiêu Luân, cho nên hai người cơ hồ không tiếp xúc với nhau.
Đến một ngày, Tiêu Luân ngủ dậy mới nhớ ra hôm nay hắn được nghỉ nửa ngày, thế là liền cao hứng phấn chấn rửa mặt chải đầu, ăn mặc đẹp đẽ rồi hẹn Dung An Trúc đi ăn trưa.
Có lẽ vì lâu rồi chưa làm ra trò gì ầm ĩ, Tiêu thiếu đặc biệt mua một bó hoa hồng, sau đó tiến thẳng đến Khao Trúc.
Từ nhân viên tiếp tân cho đến thư ký tổng tài, không người nào là không tránh khỏi tình trạng co quắp khoé miệng. Tuy rằng vị này với vị kia là nửa bí mật nửa công khai, nhưng hoa hồng với Dung An Trúc…. Tiêu thiếu chắc là não bị phá hỏng rồi mới đến đây đi?
Không biết bó hoa này có lập tức bị ném thẳng vào thùng rác không. Tất cả mọi người đều nghĩ thế.
Nhưng ngoài dự kiến của mọi người, Dung tổng cũng không vứt bó hoa kia đi. Sau khi nhìn thấy thì y chỉ thở dài, đứng dậy ra ngoài bảo thư ký tìm một lọ hoa, đổ thêm nước rồi cắm hoa vào.
“Hoa được hái xuống, đáng tiếc là sinh mệnh ngắn ngủi”.
Tiêu Luân làm sao lại không hiểu tâm tư của y, nhưng vẫn muốn cùng y đấu võ mồm một trận. “Nhưng có thể mua vui tâm người khác thì cũng thể hiện giá trị của chúng rồi còn gì”.
Dung An Trúc trắng mắt nhìn hắn. “Giá trị của chúng không cần cậu đánh giá”.
Tiêu Luân cười cười, đi đến bên cạnh giá sách, rút ra một quyển tạp chí, ngồi xuống một chỗ im lặng đọc, không hề nháo đến Dung An Trúc.
Đợi đến giữa trưa, hai người mới sóng vai cùng nhau ra ngoài, lại bị người chặn lại trước cửa.
Một trung niên nam tử kéo theo một bé gái tầm hơn mười tuổi, trên người đều là mùi xăng. Nam nhân cầm trên tay một cái bật lửa, bé gái bên cạnh khàn giọng kêu khóc. “Ba ba, đừng làm vậy! Con sợ!”
Dung An Trúc sắc mặt sợ hãi, Lâm Tường Thiên theo sau bọn họ đi ra cũng biến sắc.
“Dung An Trúc, mày sẽ không chết tử tế được đâu!” Nam nhân điên cuồng gào lên. “”Không cần mày phải bức chết cả nhà tao, hôm nay tao sẽ chết trước cho mày xem!”
“Kim tiên sinh, có việc bình tĩnh rồi nói”. Dung An Trúc thả lỏng ngữ khí, chậm rãi nói. “Linh Linh còn nhỏ như vậy, đừng doạ đến con bé”.
“Giả nhân giả nghĩa!” Nam nhân cười to. “Con gái của tao không cần mày lo, dù sao tao chết con gái tao cũng không sống dễ chịu được, tao hôm nay sẽ mang theo nó cùng chết ở chỗ này, chúng tao thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho mày!”
“Kim tiên sinh, giữa chúng ta có hiểu lầm, từ từ rồi nói có được không? Ông trước đừng kích động”. Dung An Trúc chậm rãi từng bước lại gần. “Ông xem chúng ta cách nhau xa như thế, khó mà nói rõ ràng được, ở giữa còn có Linh Linh, ông buông con bé ra trước đã được không? Hai người chúng ta chậm rãi nói chuyện”.
“Chó má, mày đừng có lại đây”. Nam nhân lùi lại từng bước, quơ quơ cái bật lửa trên tay.
Đột nhiên trong đám đông truyền đến tiếng khóc của một nữ nhân. “Kim Nhất Đồng tên khốn! Mau buông con gái ra!”
“Mẹ!” Bé gái lại bắt đầu giãy dụa.
Tiêu Luân nhìn một màn kịch này, rồi lo lắng nhìn Dung An Trúc. Dung An Trúc cũng đã mất đi vẻ trầm ổn thường ngày, chỉ sợ nam nhân sẽ châm lửa.
“Anh ở bên ngoài thông đồng với nữ nhân khác tôi mặc kệ, anh thế nhưng lại hạ độc thủ với con gái mình!” Nữ nhân ngã ngồi trên mặt đất khóc lóc. “Anh mau thả Linh Linh ra!”
Nam nhân gào lại về phía nữ nhân. “Cô thì biết cái gì, nếu không phải tại tên súc sinh này – ”
Còn chưa nói xong, Dung An Trúc nhìn thấy thời cơ liền lập tức tiến lên, đoạt lấy bé gái, giao cho Tiêu Luân, tiếp theo muốn chế ngự nam nhân. Nam nhân giữa lúc giằng co đã mở bật lửa, ngọn lửa từ trên người nam nhân cháy đến cả người Dung An Trúc.
“Không!” Tiêu Luân run sợ hét lên, vội vàng tiến lên muốn kéo Dung An Trúc ra. Bất quá một thân ảnh so với hắn còn nhanh hơn đã chạy lên, cầm bình chữa cháy trên tay phun vào hai người.
Thật vất vả mới dập tắt được lửa, Dung An Trúc tuy rằng một thân chật vật nhưng cũng đã chế ngự được nam nhân. Tiêu Luân tiến lên kéo Dung An Trúc ra, Lâm Tường Thiên ném bình chữa cháy xuống đất, đem nam nhân điên cuồng lôi sang một bên.
Bất ngờ bị Tiêu Luân gắt gao siết trong ***g ngực, Dung An Trúc nghe được nhịp tim loạn thất bát tao của cả hai, khoé miệng cong lên, nâng tay ôm lấy hắn.
Vốn ở ngay khu náo nhiệt, quần chúng vây xem rất đông, thẳng đến khi cảnh sát cùng xe cứu thương đến, mọi người mới lục tục tản ra.
Trên người Dung An Trúc ít nhiều cũng có chỗ bị bỏng, tóc cũng bị cháy xém không ít, Tiêu Luân cùng y ngồi xe cứu thương đến bệnh viện, xử lý tốt vết thương rồi mới để ý đến tóc tai, trong cả quá trình vẫn nắm lấy tay y không buông, trong lòng hắn còn đang sợ hãi.
Dung An Trúc tuỳ hắn lôi kéo, cũng không giải thích nhiều, y chỉ thản nhiên nói một câu. “Tôi tạo nghiệp, nhân quả báo ứng mà thôi”.
Đêm hôm đó, Tiêu Luân ôm lấy Dung An Trúc, động tác ôn nhu lưu luyến nhưng lại đòi hỏi ham muốn quá độ. Dung An Trúc không biết nên cười hay nên mắng hắn, cuối cùng kiệt sức đến cánh tay cũng không nâng lên nổi.
Tiêu Luân hôn ngón tay bị sưng đỏ của y, thì thầm. “Sau này không được làm tôi sợ như thế nữa….”
Dung An Trúc sờ tóc hắn, nói. “Đánh nhau với cậu còn bị thương nghiêm trọng hơn thế này….”
Tiêu Luân trừng y. “Sao có thể so sánh được?”
Dung An Trúc cười cười không nói.
Tiêu Luân thở dài. “Cậu làm chuyện gì, tôi cũng chưa từng quản cậu…. nhưng là hiện tại tôi có điểm hối hận”.
Dung An Trúc vỗ vỗ mặt hắn. “Không cần”.
“Cậu vốn không màng danh lợi, chuyện gì cũng chỉ hướng tới bình thản”. Tiêu Luân tiếp tục thì thầm. “Giống như bây giờ không từ thủ đoạn, nhận lấy thù hận từ người khác, mấy chuyện này đều không sao cả…. thế nhưng còn khiến mình lâm vào nguy hiểm….”
Dung An Trúc cong khoé miệng, nhắm mắt, ở trong ngực hắn trở mình, đưa lưng về phía hắn chuẩn bị vào giấc mộng.
“Chấp niệm hồng trần khó thành, đại hỉ đại bi đại ái đại hận dễ tạo thành khúc mắc nhất, để lâu sinh ấm ức, ấm ức lâu sẽ thành tâm ma”.
“Con đã có chấp niệm”.
Dung An Trúc cùng phương trượng ngồi khoanh chân đối diện nhau, một người trên chiếu, một người trên đệm cói dưới đất.
“Chấp niệm vì cái gì?” Phương trượng nhắm mắt hỏi.
“Bất luận là vì cái gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ con sẽ lấy đao thành ma”. Dung an trúc chau mày, trong lòng bất an.
“Phật đẩy lui vạn quỷ, cũng không phải tâm từ nhân thiện”. Phương trượng nói. “Là phật hay ma, cũng phải xem cách con đối xử với người”.
Dung An Trúc lặng yên không nói.
Phương trượng mở mắt, mặt mày hiền từ. “Huống hồ đối với con mà nói, có chấp niệm cũng không phải là chuyện xấu”.
Dung An Trúc hiểu được ý này, nhưng vẫn cảm thấy phiền lòng.
Phương trượng lại nhắm mắt nói. “Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật”.
Sau một lúc lâu, Dung An Trúc giương mắt, nhìn thẳng phương trượng. “Nghĩa là trước tiên con phải cầm lấy đao sao?”