Hạ đi đông đến, qua nửa năm tiếp theo, hai người cũng đã qua sinh nhật hai mươi bảy tuổi.
Tiêu Luân lại chuyển vào ở nhờ nhà Dung An Trúc.
Lần này không liên quan đến chuyện công ty, trên thực tế công ty ngày càng phát triển, phỏng chừng đến cuối năm tiền lì xì của mọi người cũng sẽ không nhỏ.
Bởi vì căn hộ phía trên nhà Tiêu Luân bị rò rỉ đường ống nước, nước thấm qua trần nhà nhỏ xuống giường hắn, ướt đến cả nửa cái giường. Hắn chỉ có một cái giường đấy, phòng ngủ khác đã dùng làm nhà kho, không có đồ dùng gì, rơi vào đường cùng lại phải đóng gói hành lý đến nhà Dung An Trúc.
Nhà của Dung An Trúc ngược lại đã được chuẩn bị chu đáo, chỉ còn kém không nói trực tiếp với Tiêu Luân, gian phòng ngủ kia chính là vì hắn mà chuẩn bị.
Tiêu Luân đến ở thật sự cao hứng, có điểm nhớ lại những tháng ngày trước kia, ức khổ tư điềm (nhớ đắng cay, mong ngọt bùi). Cho nên quyết định trước khi trần nhà được sửa xong sẽ ở tại nhà Dung An Trúc.
Biểu tình Dung An Trúc có điểm vi diệu, cũng không có cự tuyệt.
Đồng nghiệp trong công ty có người biết chuyện này, nghi hoặc hỏi. “Tiêu tổng, bạn gái của anh không ít, sao không đến chỗ họ mà lại đi nương tựa Dung tổng a?”
Tiêu Luân hơi sửng sốt, tuỳ tiện nói. “Chỗ của Dung thiếu ở thoải mái”.
Cuối cùng nghĩ nghĩ còn bổ sung thêm một câu. “Đến nhà nữ nhân, vào được ra không được”.
Mọi người ha ha cười, Dung An Trúc thiêu mi. “Chỉ hy vọng đến lúc tôi gặp khó khăn, Tiêu tổng sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Tuy nói là vậy, nhưng quan hệ của Tiêu Luân với nhóm bạn gái cũng không chấm dứt, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ra ngoài ăn cơm đi chơi, chính là chưa bao giờ dẫn người về nhà Dung An Trúc. Có khi về muộn cũng sẽ gọi điện báo một tiếng cho Dung An Trúc.
Hai người ở trong phòng riêng, sẽ không quấy rầy không gian riêng tư của nhau.
Chính là có khi ra ngoài cùng bạn gái, Tiêu Luân sẽ có lúc lơ đãng nghĩ, không biết lúc này Dung An Trúc đang làm gì? Ở nhà xem TV, xem cổ phiếu, lên mạng, hay là ngủ?
Nửa đêm Tiêu Luân về nhà, thấy đèn phòng khách vẫn còn sáng, máy tính trên bàn trà không đóng, vẫn ở trong trạng thái bảo mật, đoán Dung An Trúc còn chưa ngủ, Tiêu Luân ngựa quen đường cũ nhập vào tên người sử dụng cùng mật mã, mở máy tính.
Lên mạng được một lát, quả nhiên nghe được tiếng động phía sau. Quay đầu lại định gọi một câu, chỉ thấy Dung An Trúc ở phòng ngủ, một tay còn đặt trên ván cửa, tựa hồ có điểm kinh ngạc nhìn hắn. “Sao cậu lại….”
Tiêu Luân nghi hoặc nhìn phản ứng của y. “Sao vậy?”
Dung An Trúc lấy tay cào tóc, đi thẳng đến phòng bếp. “Tôi cứ nghĩ hôm nay cậu không về”.
Tiêu Luân còn chưa kịp trả lời, đã thấy một người khác đi ra từ phòng ngủ của Dung An Trúc.
Lần này đến phiên Tiêu Luân sửng sốt, nhìn qua nhìn lại nam nhân thanh tú với Dung An Trúc vài cái rồi mới đứng lên, khoé miệng cong cong. “Hoá ra là vậy…. Xin chào, tôi là Tiêu Luân, đồng nghiệp của Dung An Trúc”.
Nam nhân, hoặc là nói nam hài càng thích hợp hơn, tuy rằng trong mắt có một tia nghi hoặc nhưng vẫn ngại ngùng cười với hắn. “Xin chào, tôi là Tiểu Thanh, vừa lúc tôi phải về”.
“Vậy sao?” Tiêu Luân cười cười. “Tôi cũng phải đi ngủ, ngủ ngon, tạm biệt”.
Ra hiệu với Dung An Trúc một cái, Tiêu Luân cầm theo máy tính trở về phòng.
Dung An Trúc lấy từ tủ lạnh ra hai chai nước khoáng, đưa cho Tiểu Thanh một chai. “Đi thôi, tôi đưa cậu xuống dưới lầu”.
Phản ứng của Tiêu Luân coi như là bình tĩnh, cũng không định hỏi thêm điều gì. Chỉ là trong lòng biết cùng với tận mắt chứng kiến là hai chuyện hoàn toàn bất đồng.
Trong nhà sửa sang cũng sắp xong, ít ngày nữa là có thể trở về. Trước khi chuyển về nhà một ngày, hai người khó có khi có thời gian rảnh rỗi như nhau, liền ra ngoài ăn một bữa, lúc về nhà còn ngồi ở sofa nói chuyện phiếm.
Có một số việc, càng là có tâm kiêng dè lại càng dễ dàng nói ra.
“Cùng nam nhân…. Là cảm giác thế nào?” Tiêu Luân uống một ngụm bia, đột nhiên hỏi.
Trong lòng Tiêu Luân cũng sửng sốt, nhưng vì nghĩ đến mặt mũi, ở bề ngoài vẫn tỏ ra bất động thanh sắc như cũ.
Dung An Trúc đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó mới mang theo nụ cười nghiền ngẫm hỏi lại. “Cậu muốn thử?”
“Thần kinh”. Tiêu Luân cười mắng.
Dung An Trúc nhún vai, cũng không tính toán nói tiếp đề tài này, thế nhưng Tiêu Luân lại hỏi. “Thật sự rất thích sao?”
“………”
Quen biết tới nay, giữa hai người vẫn luôn có một sự ăn ý, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Sau lần đó, Tiêu Luân cũng không xoắn xuýt cái vấn đề khiến hắn ‘tò mò’ kia nữa.
Chính là, thỉnh thoảng ở phòng trà, khi Dung An Trúc đang pha trà, Tiêu Luân kề sát phía sau y với tay lấy túi café trên ngăn tủ, hơi thở của hai người sẽ đồng thời ngừng lại.
Lúc họp hai người ngồi cùng nhau, đầu gối với khuỷu tay vừa đụng phải nhau sẽ lập tức tách ra, qua chốc lát lại đụng vào.
Trước kia thỉnh thoảng sẽ hút chung một điếu thuốc, hiện tại cũng có, nhưng là khi cả hai đã uống say, sau đó đem hơi khói phun về phía người kia.