Những ngày bước
vào giai đoạn cuối cùng trôi qua vô cùng nhanh , dường như chỉ trong
chớp mắt đã lật sang một trang lịch mới . Người ta thường nói học sinh
cuối cấp là nhưng đứa trẻ khổ nhất , lúc thời tiết nóng nực cũng phải
liều mạng , thời tiết lạnh giá cũng phải liều mạng , hoạt động trong
trường ngoại trừ đại hội thể thao truyền thống cùng lễ văn nghệ ra , tất cả đều không có quan hệ gì đến những học sinh cuối cấp . Thi tốt nghiệp là chuyện liên quan đến tương lai , ai dám lười biếng , ngay cả học
sinh bình thường không nghe lời bây giờ cũng không thể không thu mình
lại.
Gần như mỗi tuần đều có các bài trắc nghiệm , mỗi ngày đều
có các bài kiểm tra lớn nhỏ , thi mãi cũng thành quen , ngồi lên ghế cầm bút lên là tay di chuyển liên tục hai giờ , ban đầu thì giống như bước
ra chiến trường , sau đó lại được tôi luyện đến tê dại . Ngôn Mặc luôn
vững vàng chiếm giữ vị trí số một ban Khoa học Xã hội , điểm ổn định ,
điểm thi lúc nào cũng khiến cho thầy cô giáo ngạc nhiên , cô Chu khen cô rất có hi vọng thi đậu thậm chí là thủ khoa vào trường đại học Khoa học Xã hội . Ngay cả Lão yên lúc gặp Ngôn Mặc cũng phải nhìn bằng ánh mắt
khác xưa , không ngừng khen cô . Bây giờ Ngôn Mặc chỉ cần xem sách ôn
thi , ngoài ra cô không cần lo lắng gì cả. Từ bữa sáng đến bữa tối Bạch
Đạm sẽ đích thân đưa cơm đến nhà cô , giặt quần áo quét tước cha vì
không muốn cô phân tâm mà thuê riêng một người làm theo giờ . Chỉ có một điều Ngôn Mặc không ngờ tới chính là mẹ cô cũng tới thăm cô . Lúc mẹ cô đến mang cho cô thuốc bổ , dù không mang nhiều đồ nhưng tất cả đều là
hàng tốt , bà nhìn Ngôn Mặc gượng gạo nói mấy câu tự chăm sóc bản thân
rồi liền vội vàng rời đi . Khi Ngôn Mặc nhìn vào những hộp đồ này ,
trong vô thức ngẫm lại tất cả , cô không có cách nào để tiếp tục oán hận bà được , bà chẳng qua cũng chỉ là một người đáng thương.
Hiện
tại ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng rất vội vàng , đại đa số người đều
ngồi trong phòng học vội vàng hoàn thành bài tập , không ít người chạy
đến phòng giáo viên để giải đáp thắc mắc , cho nên Ngôn Mặc , Yên Nhiên
và Tiểu Nhã thi thoảng mới tụ tập tâm sự được một chút .
“Ai ,
thời gian này thật sự rất đau khổ , không chơi không ngủ , cả ngày chỉ
đọc sách ôn thi , thật sự sắp bức người ta điên rồi” Yên Nhiên mệt mỏi , nhìn qua cũng đủ biết thời gian ngủ nghê không đủ.
Tiểu Nhã
cũng rất mệt mỏi , thành tích của cô không xuất sắc bằng Ngôn Mặc , hiện tại đang sầu khổ suy nghĩ nên thi đại học gì : “Ngôn Mặc à , cậu thi
đại học gì vậy ?”
Ngôn Mặc nghĩ nói : “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mình chắc sẽ thi đại học B .”
“Hả? Chính là đại hoc B khó vào nhất đấy hả . Ai , quên đi , dù sao với
thành tích của cậu thì muốn thi vào đại học này cũng có thể thi đậu.”
Tiểu Nhã lại nhìn Yên Nhiên , “Còn cậu thì sao?”
Thần sắc Yên
Nhiên ảm đạm lắc đầu : “Thành tích bây giờ của mình như đang ngồi trên
tàu lượn vậy , lúc cao lúc thấp , mình cũng không biết , mơ mơ hồ hồ”
“Đúng rồi , Nam Cung Nguyên nhà cậu thi vào đâu ?” Yên Nhiên quay sang hỏi
ngôn Mặc , vẻ mặt mang ý cười xấu xa. Ngôn Mặc trực tiếp bỏ qua cách
dùng từ lung tung của cô bạn : “Không nghe thấy cậu ấy nói qua , nhưng
mà mình đoán chừng nếu không phải đại học Q thì cũng là đại học Z . Nói
không chính xác được”
“Vậy à , thành tích của cậu ta cũng trâu
bò giống cậu , nhất định không thành vấn đề.” Yên Nhiên chống cằm dùng
ánh mắt hâm mộ xuất thần nhìn Ngôn Mặc.
“Không cần quá lo lắng , cậu cứ phát huy thật tốt thì thi đại học Q cũng không thành vấn đề”
Ngôn Mặc nhìn thấy bộ dạng cô đơn của Yên Nhiên cũng không biết phải an
ủi cô thế nào.
Hiện tại giữa các học trò và học trò , thầy cô
giáo và học trò , người giám hộ và học trò , ngoại trừ thành tích ra còn có nguyện vọng . Nó đã là một điều không thể thay đổi , trong cuộc sống học tập vô cùng buồn chán , tuần lễ văn hóa của thể nói là thời gian
mang đến hi vọng cho cuộc sống như trong địa ngục của những học sinh
cuối cấp , chỉ có vào lúc này bọn họ mới có thể nghỉ ngơi lấy hơi .
Nhưng mà đối với giáo viên chủ nhiệm mà nói , tuần lễ văn hóa là hoạt động
làm cho bọn họ đau đầu nhất . Thi cử còn không kịp , sao còn có thời
gian để cho học sinh tham gia thứ này . Có điều đây là truyền thống của
trường học , dựa theo lời nói của hiệu trưởng , trong học tập phải kết
hợp với giải trí , mặc dù là cuối cấp , cũng không thể cướp đi toàn bộ
quyền lợi tham gia hoạt động vui chơi giải trí của học sinh được . Dây
đàn căng quá cũng sẽ đứt đoạn mà.
Tôn chỉ của cô Chu là giản
lược tất cả , hoạt động cần tham gia , nhưng không cần tập trung quá mức , cho nên lớp biểu diễn cái gì , tất cả đều sắp xếp bố trí đơn giản ,
chỉ là , trận thi đấu ca sĩ lai làm cho cô Chu có chút đau đầu , mấy học sinh báo danh thành tích lại không quá ổn định , cô lo khi đi tham gia
trận đấu sẽ làm cho bọn họ phân tâm . Nhìn tờ giấy đăng ký mà ủy viên
văn nghệ đưa tới , cô lần lượt bỏ qua , nhìn thấy cái tên cuối cùng thì
vỗ cùng kinh ngạc há hốc miệng . Trên tờ giấy kia chính là tên Tả Ngôn
mặc .
Ngôn mặc , đứa bé yên lặng đấy muốn ghi danh?
Việc Ngôn Mặc muốn tham gia thi đấu nhanh chóng được truyền ra ngoài , Nam
Cung Nguyên cũng đã biết từ lâu , Ngôn Mặc tuần trước cũng đã nói với
cậu , cho dù Ngôn mặc có quyết định gì , cậu cũng đều ủng hộ cô . Nhưng
mà , Ôn Lĩnh dán vào lỗ tai cậu lảm nhảm nói mấy câu khiến cho đầu óc
cậu phiền chết đi được .
“Với thực lực của Ngôn Mặc tám thầm có
thể thắng được , đến lúc đó cô ấy sẽ lên sân khấu biểu diễn trước toàn
trường , nhiều ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm Ngôn Mặc như vậy , cậu chịu được sao?”
Nam Cung Nguyên trả lời như đinh đóng cột : “Cô ấy thích làm gì mình sẽ ủng hộ , cô ấy nói không muốn để lại tiếc nuối
gì ở thời trung học , mình đương nhiên sẽ đứng ở bên cạnh cô ấy , cậu
nói nhảm vừa thôi , lo nghĩ vô cớ” Lời tuy nói như vậy , nhưng nghe qua
lời Ôn Lĩnh nói , quả thật cậu cũng cảm thấy có chút không yên tâm , sau khi suy nghĩ lại cảm thấy mình như vậy rất giống cô dâu nhỏ có ý trí
độc chiếm vô cùng mạnh , không kìm được mà rùng mình một cái , bắt bản
thân dừng lại .
Tuần lễ văn hóa phối hợp cùng lễ Giáng sinh sắp
tới , đây là cơ hội cuối cùng cho những học trò năm cuối tham gia hoạt
động của trường , cho dù thầy cô giáo căn dặn mãi là không cần chú ý để
mà lỡ những buổi thi thử , nhưng trong lòng mọi người vẫn đặc biệt quý
trọng .
Ngôn Mặc thắng quả nhiên giống như lời Ôn Lĩnh dự liệu
trước đó , cô rất xinh đẹp , giọng hát trời sinh cũng rất đẹp , lại thêm công lực ca hát không ai sánh bằng , trổ hết tài năng trước các đối thủ và trở thành người thắng cuối cùng . Đồng thời đem sự cuồng hoan cuối
cùng quanh tuần lễ văn hóa này đẩy lên cao trào . Tả Ngôn Mặc biểu diễn , chuyện này ở trong trường học có thể cũng coi là một chuyện lớn . Ai
cũng biết Tả Ngôn Mặc có thành tích tốt , tính cách cũng rất được ,
nhưng mà , cô ca hát cũng rất lợi hại , lại làm cho rất nhiều người chấn động . Học trò năm cuối rất được ưu đãi , lần này chọn ra hai người
xuất sắc nhất đều ở lớp mười hai , một người là Ngôn Mặc , một người
chính là Ôn Lĩnh .
Kết quả vừa được công bố , Ôn Lĩnh rất giảo
hoạt cố ý chọc giận Nam Cung nguyên : “Ha ha , mình tính cùng Ngôn mặc
hát song ca một bài , thật sự là may mắn a.”
Nam Cung Nguyên lần này kiên quyết không để ý đến cái bộ dạng “tiểu nhân đắc ý” kia nữa ,
lạnh lùng nói ra một câu : “Học đệ học muội thích Ngôn Mặc có rất nhiều , cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn , đừng có mà quá đáng.”
Cùng ngày lễ hội cuối năm hôm đấy , Nam Cung Nguyên và Ôn Lĩnh ở phòng hóa
trang phía sau sân khấu chuẩn bị . Lễ hội cuối năm lần này , Ôn Lĩnh
cùng Ngôn Mặc thật sự quyết định hát song ca , lúc Ôn Lĩnh đề nghị không phản đối ,đối với Ngôn Mặc mà nói hình thức như thế nào cũng không có
vấn đề gì . Nam Cung Nguyên sau khi nghe Ngôn mặc đồng ý , liền chủ động đề nghị nhạc đệm sẽ do cậu đàn violin , Ôn Lĩnh nói cậu quỷ kế đa đoan , còn đưa ra biện pháp như vậy nữa .
Ngôn Mặc sau khi cân nhắc
cảm thấy đề nghị này không tồi , nhưng nếu đồng ý thì chỉ có đàn violin
không thôi là không đủ , Ngôn Mặc đưa ra ý kiến để mình đàn piano , Nam
Cung Nguyên đàn violin phối hợp .
Điều này khiến cho Nam Cung
Nguyên cảm thấy có chút khó tin , cậu biết Ngôn Mặc có thiên phú về âm
nhạc , nhưng cậu cũng chỉ biết cô ca hát rất lợi hại , nhưng không có
nghe thấy cô nhắc tới việc cô biết đàn piano . Ngôn mặc giải thích qua , từ rất lâu trước cô đã luyện đàn , anh Air đánh đàn rất lợi hại , là
chính tay anh dạy cô đánh đàn . Cũng vì vậy mà buổi biểu diễn của bọn họ càng được mọi người chú ý hơn . Lúc này , trong phòng hóa trang .
“Quà giáng sinh chuẩn bị xong chưa?” Ôn Lĩnh chỉnh lại nơ , đứng trước gương cẩn thận quan sát bộ lễ phục biểu diễn .
“Xong rồi , sau khi kết thúc mình đưa cô ấy về nhà sẽ tặng .” Hôm nay ngày
tốt , vừa là lễ giáng sinh , lại là lễ hội cuối năm , đương nhiên không
thể thiếu quà tặng .
Về mặt này Nam Cung Nguyên rất cẩn thận ,
ngày lễ lớn nhỏ cậu đều tỉ mỉ chuẩn bị quà cho Ngôn Mặc , có lúc là một
món đồ chơi nhỏ thú vị , có lúc là một món quà tinh xảo , tóm lại là đủ
kiểu quà tặng đa dạng , tuyệt đối sẽ khiến Ngôn mặc thích thú . Nhưng mà , điều này lại làm khổ đám huynh đệ của cậu , cứ hôm nào đến ngày lễ là bọn họ lại phải hao hết tâm tư giúp Nam Cung Nguyên chọn quà , thật sự
là còn mệt mỏi hơn cả mua quà tặng cho bạn gái mình.
“Aizzz ,
cậu cũng đẩy mạnh lên chút đi , đã sắp ba năm rồi , còn không thể đường
hoàng chính chính gọi người ta một tiếng bạn gái” Tuy rằng thời gian qua , Nam Cung Nguyên và Tả Ngôn Mặc ở trong mắt mọi người chính là một đôi , nhưng mà người biết nội tình bên trong , tỷ như Ôn Lĩnh này , thì
hiểu rõ tình hình nhìn bên ngoài và bên trong không khớp nhau .
Lần này Nam Cung nguyên cũng không nóng vội , rất nhàn nhã nói : “Sợ cái gì , mình cùng cô ấy thi cùng một trường đại học , đến lúc đó còn có bốn
năm , còn sợ thời gian không đủ sao?”
“Cô ấy đồng ý thi cùng một trường với cậu sao ?”
“Đúng vậy”
“Vậy cũng không tệ lắm”
“Đừng nó nhảm nữa , đến giờ biểu diễn rồi . Đừng có làm mấy mặt mình đấy ,
mình cùng Ngôn Mặc với cậu cùng một sân khấu , cậu đừng có cản trở.” Hai người bọn họ đi ra khỏi phòng hóa trang của nam sinh , Ngôn mặc đã đứng đợi bên ngoài chờ biểu diễn . Sau khi tiết mục trước kết thúc , màn sân khấu hạ xuống , người dẫn chương trình nói lời giới thiệu xong .
Nam Cung Nguyên nhìn Ngôn Mặc ngày hôm nay , đầu óc choáng váng , cậu đã
tưởng tượng dáng vẻ xinh đẹp của Ngôn Mặc khi mặc lễ phục , nhưng khi
tận mắt nhìn thấy vẫn kinh ngạc đến vô cùng . Mái tóc đen như mực của cô được búi lên , tóc mái vén cao , lộ ra vầng trái nhẵn mịn . Đồ trang
sức cài trên tóc lấp lánh sáng như sao , điểm xuyết trên mái tóc cô .
Ngôn Mặc trang điểm dịu dàng đoan trang , môi hồng răng trắng , phối
thêm một bộ váy công chúa tinh khiết hoàn mỹ , bên eo còn thắt một dải
nơ bướm đằng sau lưng , chân váy dài suôn thẳng kéo dài chấm đất , chỉ
liếc mắt nhìn một cái đã thấy đẹp không sao tả xiết .
“Cậu … thật … đẹp” Không tự chủ được , cậu thì thào thành tiếng .
Đôi mắt to tròn của cô như màn bạc , tràn ngập đủ loại màu sắc , khi nghe
được lời cậu nói thì hào quang trong mắt cô chợt tỏa ra bốn phía .
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ rồi.
Ngôn Mặc bước lên sân khấu , Nam Cung nguyên theo sát phía sau , Ôn Lĩnh lên sân khấu cuối cùng . Bọn họ vừa xuất hiện , toàn trường đều im lặng .
Ngôn Mặc cúi đầu chào tao nhã , cô quay đầu lại nhìn Nam Cung Nguyên và
Ôn Lĩnh , hai người gật đầu với cô . Cô đi tới ngồi xuống trước cây đàn
piano , khuôn mặt hơi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ , đôi mắt khép hờ ,
nhẹ nhàng hít sâu một hơi , nhấc tay , hạ xuống, ngay sau đó những giai
điệu tuyệt đẹp khoan thai chảy ra từ tiếng đàn .
Tiếng piano hòa cùng tiếng đàn violin tao nhã , giọng nữ như âm thanh của thiên nhiên
hòa cùng giọng nam trầm ấm , điều này không chỉ như biểu diễn ca hát ,
mà giống như nghe một bữa tiệc thính giác , ba người phối hợp không chê
vào đâu được , khiến người dưới sân khấu như si như say , như bước chân
vào thiên đường , bay bổng như tiên .
Khi bài hát kết thúc , dư
âm vẫn còn , dưới sân khấu im lặng , qua vài giây sau , tiếng vỗ tay
vang lên vang vọng tận chân trời , tiếng hoan hô như sấm dậy , Ngôn Mặc
có hơi giật mình , mãi đến khi Nam Cung Nguyên dắt tay cô qua , cô mới
kịp phản ứng , cậu cười híp mắt nhìn cô , trên khuôn mặt trẻ tuổi anh
tuấn đầy sự hăng hái , Ngôn mặc kéo tay cậu cùng chào cám ơn .. Cho đến
khi màn che hạ xuống , tiếng vỗ tay vẫn vang lên không ngớt .
Cảnh tượng này mãi đến tận khi Ngôn Mặc công thành danh toại , vẫn khắc sâu
trong ký ức cô , hơn nữa còn là một khoảng khắc đẹp đẽ mãi mãi không bị
đánh đổ được .
Gió đêm thổi đến làm cho con người ta thư thái , Ngôn Mặc sau khi bỏ lớp hóa trang liền cùng đi về với Nam Cung Nguyên . Thay bộ quần áo của mình , toàn thân liền thư thái hơn . Nhìn qua Nam
Cung nguyên có vẻ hưng phấn hơn thường ngày , trên đường đi nói chuyện
không ngừng , sự kích động qua đi Ngôn mặc cũng nhanh chóng khôi phục
được bình tĩnh . Nhưng cô thích nhìn dáng vẻ phấn khởi của cậu , vui vẻ
nghe cậu không ngừng nói những lời trêu chọc .
Đêm Thánh này ,
quanh đường đều bật những bản nhạc vui , đèn màu lấp lánh , chiếu trên
đường , trên khuôn mặt người đi đường đều là sự hân hoan .
Lúc
sắp về đến nhà , Nam Cung Nguyên đứng dưới nhà ngôn Mặc nói : “Ngôn Mặc , hôm nay mình vốn định tặng một món quà như mấy lần trước, nhưng hôm nay mình mới phát hiện ra có một thứ quan trọng mà đến tận bây giờ mình vẫn chưa tặng cậu .”
“Ồ? Là cái gì vậy ?” Nam Cung nguyên thần thần bí bí lấy ra từ trong ba lô một cái hộp quà thật dài , trên hộp còn
dùng một vải nhung màu xanh thắt thành hình nơ bướm .
“Tặng cho cậu” Hai tay của cạu cầm hộp quà , đưa đến trước mặt Ngôn Mặc “Về đến nhà hẵng mở ra”
“Được”
“Ngôn Mặc .” Tiếng nói của cậu rất dịu dàng , nhẹ nhàng gọi tên cô .
“Ừ”
“Mình muốn thi đại học Z, cậu thì sao ?”
“Đại học Z?” Quả nhiên là cô không đoán sai , nhưng mà môn khoa học xã hội ở đại học Z không phải tốt nhất , thế nhưng “Vậy đại học Z đi”
“Thật sao? Cậu suy nghĩ kỹ chưa?” Bóng đêm đẹp đẽ , Ngôn Mặc vẫn ôn nhu như nước , từng chút một mê hoặc trái tim của cậu .
“Gần nhà , trường học cũng tốt , còn phải lo lắng gì chứ?” Đối với cô mà nói , đại học B , hay là đại học Z đều không quan trọng như vậy , quan
trọng là … cậu thi nơi nào.
“Ngôn Mặc .” Nam Cung Nguyên kìm lòng không được lại gọi tên cô .
“Ừ”
“Ngôn mặc .” Dường như chỉ cần gọi tên của cô , cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc , rất hạnh phúc .
Ngôn mặc khó hiểu nhìn Nam Cung Nguyên , ánh mắt của cậu rất dịu dàng ,
giống như ánh trăng dịu dàng trên trời đều ở trong mắt cậu . Hơi thở
riêng biệt chỉ có trên người cậu bao phủ lấy cô , Ngôn mặc có chút bối
rối , cảm thấy cậu cách mình càng lúc càng gần , khuôn mặt anh tuấn chậm rãi cướp đoạt đi hô hấp của cô . Cô không dám động , ngừng thở , nhẹ
nhàng nhắm mắt lại . Thời gian từng chút một trôi đi , im lặng không một tiếng động .
Đêm yên tĩnh , gió vô hình.
Chợt thấy có thứ gì mềm nhẹ phướt qua hai má cô , sau đó cô liền dựa vào một cái ôm ấm áp .
Ngôn Mặc mở mắt ra , Nam Cung Nguyên đang ôm cô , hô hấp của cậu ngay bên cổ cô , ấm áp , ngưa ngứa.
“Thật xin lỗi , thiếu chút nữa , mình lại mạo phạm đến cậu ….chỉ là” Tiếng
nói quyến rũ của Nam Cung Nguyên vang lên bên tai cô “Đêm nay , để cho
mình ôm cậu như vậy một lúc đi .
Ngôn Mặc để mặc cho cậu lặng lẽ ôm mình , tâm tình phập phồn mãnh liệt cũng dần dần bình tĩnh lại .
Không ai biết qua bao lâu , chỉ biết là khi tách ra , sự không nỡ tách ra kia đã dâng lên mấy hồi . Không biết từ khi nào , được người khác thân mật
lại thư thái như vậy , ấm áp như vậy , là một chuyện hạnh phúc như vậy .
Cậu nói với cô : “Mình đi đây , ngủ sớm một chút , chúc ngủ ngon .”
Sau khi cậu đi , Ngôn Mặc cẩn thận mở chiếc hộp xinh đẹp kia .
Đó là một đóa hoa hồng xinh đẹp diễm lệ .
Hoa hồng , đại diện cho tình yêu .
Một đóa , là toàn tâm toàn ý , một đời một thế .
Nét bút sắc bén đẹp đẽ của cậu viết lên tờ giấy nho nhỏ : “Mặc dù tầm thường , nhưng không thể bỏ qua.
Hoa hồng tình yêu , nở rộ xinh đẹp trong buổi tối hôm nay .