Mọi chuyện giải quyết
không đến mức rắc rối , nhưng cũng không tính là thuận lợi . Cha vô cùng kích động chạy đến văn phòng của cô Chu muốn giải thích , nhưng lại bị
Bạch Đạm đi cùng cắt ngang . Anh lấy lý do thân thể cha không tốt , thay cha trả lời một vài vấn đề của cô Chu , anh nói với cô Chu thật ra Ngôn Mặc là cháu ngoại của cha , bố cô chết sớm , từ trước đến giờ mẹ cô
chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ , nhưng cha lại mở quán
bar , Ngôn Mặc khó tránh được việc ra vào quán bar . Cô Chu sau khi cân
nhắc , nhớ lại Tả Ngôn Mặc đúng là mỗi lời mời phụ huynh đến hợp đều xin phép nhà không đến được , cô cũng không nghe thầy chủ nhiệm trước kia
nói về việc Ngôn Mặc có người giám hộ nào . Hiện tại xem ra thân thế của đứa bé này thật sự rất đáng thương , chả trách tính cách lại lạnh lùng
như vậy .
Nghĩ vậy , thái độ của cô Chu nhanh chóng dịu xuống ,
cô khuyên cha và Bạch Đạm vì để có sự phát triển tốt cho tinh thần và
thể xác của một cô gái trẻ không nên để cô thường xuyên ra vào chỗ như
quán bar , tốt nhất là thuê cho cô một nhà trọ riêng bên ngoài , có thể
giúp cô học tập tốt hơn . Cha đương nhiên vội vàng gật đầu đồng ý ,
không biết là do vội vàng hay là sợ mà chảy ra mồ hôi . Ngôn Mặc đứng ở
một bên từ đầu đến cuối đều không nói câu nào , đợi cho cô Chu gọi vào
cô mới ngẩng đầu nhìn vị giáo viên hòa ái này .
"Là thầy cô hiểu lầm em , là thầy cô không đúng . Nếu em nói sớm với thầy cô là em có
chỗ khó khăn , thầy cô sẽ giúp cho em . Cô nhìn ra được bản thân em thật ra không hề tệ , nhưng vì sao lần thi nào em cũng không đủ tốt , cô vẫn luôn không rõ . Cô hi vọng sau này em có thể tập trung vào việc học ,
còn nửa năm nữa là lên lớp rồi , chớp mắt là đã thi tốt nghiệp , cho nên em phải nắm chặt thời kỳ quan trọng này , biết không ?"
Chưa
từng có một người giáo viên nào lại dùng giọng điệu dịu dạng quan tâm
như vậy để cổ vũ Ngôn Mặc , nhìn thấy trong ánh mắt của cô tràn ngập sự
tín nhiệm và thương xót , nếu đổi lại là "lão yêu" , đánh chết ông cũng
không có khả năng nói với cô ba chữ "Thật xin lỗi" . Có câu nói trong
đời nếu có thể gặp được một vị giáo viên tốt , như vậy tuyệt đối có thể
làm cho mình thuận lợi trọn đời , Ngôn Mặc khẽ gật đầu , cười với cô Chu , nói rõ ràng : "Em biết rồi , cám ơn cô."
Lúc đi ra khỏi văn
phòng của cô Chu thì đã là giờ tan học . Ngôn Mặc quay trở lại lớp thu
dọn liền cùng cha và Bạch Đạm chậm rãi đi trên sân trường . Dọc theo
đường đi cha cảm khái cả vạn lần , luôn trách mình không tốt , phải kiên quyết thuê phòng cho Ngôn Mặc để cô có một hoàn cảnh sống tốt nhất cho
học tập . Ngôn Mặc cười khẽ nói : "Cha , cha mới ra viện , chuyện này
cũng đừng bận tâm nhiều , tự con có thể giải quyết được."
"Vậy
đi , giao cho con là tốt nhất , con nhất định sẽ giúp cô nhóc tìm được
một phòng thoải mái nhất." Bạch Đạm yêu thương xoa nhẹ tóc Ngôn Mặc ,
khẳng định nói với cha .
"Aiz , người đã già , thân thể chịu
không nổi , trước kia cha còn có thể chơi bóng rổ cùng mấy thẳng nhóc ,
bây giờ lại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ nói."
Ngôn
Mặc bà Bạch Đạm nhìn nhau cười , dìu cha đi về hướng xe của Bạch Đạm ,
đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người yên lặng đứng cách chỗ mình không
xa , dáng người cao ráo hắt bóng dưới ánh đèn đường . Ngôn Mặc suy nghĩ
nhanh chóng , sau đó mở cửa xe nói với Bạch Đạm và cha : "Con có chút
chuyện , con sẽ tự về ."
Bạch Đạm nhíu mày nói : "Có chuyện gì
quan trọng sao ? Vẫn nên đi về cùng đi , thân con gái một mình đi buổi
tối không hay đâu."
Ngôn Mặc kiên trì lắc đầu , không giải thích nhiều , chỉ nói một tiếng với cha liền bỏ đi . Cha cười híp mắt nhìn
theo bóng lưng Ngôn Mặc đi xa , lại nhìn sắc mặt không mấy tốt của Bạch
Đạm , vỗ vỗ bờ vai của anh nói " Con gái lớn rồi , tâm tư luôn rất khó
đoán."
Tô Bạch Đạm nhíu mày càng chặt hơn , từ môi mong bật ra
một lời nói nghiêm nghị : "Thân thiết với cậu ta quá , Ngôn Mặc sẽ tổn
thương ."
"Hả?" Cha kinh ngạc .
Ánh mắt Tô Bạch Đạm vẫn
nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ dần gần như hết sức mơ hồ kia : "Lần
này , con điều tra ra thân thế của Ngôn Mặc .
Tối đầu xuân ,
lạnh lẽo như đông . Ngôn Mặc đi đến trước mặt Nam Cung Nguyên ,nhưng
không nhìn cậu , cô chỉ dừng bước lại , xoay người đứng song song ở ven
đường với cậu .
"Tôi nghĩ cậu sẽ không tới đấy"
Nam Cung Nguyên có chút khó chịu quan sát vẻ mặt điềm tĩnh của cô , cân nhắc
muốn hỏi cô xem Tô Bạch Đạm kia rốt cuộc là ai của cô , nhưng nghĩ đi
nghĩ lại cậu vẫn đành nuốt lời này vào bụng , sau đó cậu đem lời nói
không biết đã suy nghĩ đến mấy chục lần trong đầu nói ra : "Thứ nhất ,
thật xin lỗi , thật xin lỗi , là tôi quá xúc động . Cậu muốn mắng tôi ,
đánh tôi , như thế nào cũng được . Thứ hai , chuyện liên quan đến việc
hôm nay tôi sẽ tiếp tục điều tra , cho đến khi biết được ai mạch cậu .
Thứ ba , ... tôi muốn nói , đã sắp năm cuối rồi , quay về lại chính mình đi , Ngôn Mặc ."
Ngôn Mặc trầm mặc hồi lâu , cặp kính măt to
trượt xuống một chút cô cũng không chỉnh lại nó , trăng sáng sao thưa ,
bóng của cô dưới ánh đèn đường có vẻ cô đơn như thế , từ trước đến giờ
cô vốn cô đơn chiếc bóng , không biết từ khi nào ở bên cạnh đã xuất hiện một cái bóng thật dài khác , mãi mãi suy trì một khoảng cách thích hợp
với cô , không quá gần gũi , cũng không có vẻ xa cách , nhưng chỉ cần cô quay đầu lại là có thể thấy một khuôn mặt tuấn tú đang ngượng ngùng
tươi cười.
"Đứng ở đây không lạnh sao ?" Ngôn Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn Nam Cung Nguyên "Đi thôi."
Con ngươi vốn đang ảm đạm dần của Nam Cung Nguyên lập tức sáng lên , trên
khuôn mặt thanh xuân dào dạt của cậu tìm lại được nụ cười riêng chỉ
thuộc về mình : "Cảm thấy như trong lòng có một tảng đá rơi xuống vậy ,
tính xem chúng ta gần hai tháng không nói chuyện rồi thì phải ."
Ngôn Mặc luôn cảm thấy có đôi lúc cậu giống như một kỵ sĩ đen , có chút chút lỗ mạng lại có phần bạo gan xuất đầu thay cô , kết quả lại là run sợ
trong lòng nhìn sắc mặt cô , có đôi lúc cậu lại như một hoảng tử , dáng
vẻ tao nhã yên lặng đợi cô đi đến trước mặt cậu , bất luận cô biểu lộ vẻ mặt thế nào , cậu vĩnh viễn đều tặng cho cô nụ cười đẹp nhất , nhiều
lúc cậu lại như thiên sức , mang theo ánh sáng không bao giờ tắt , xua
tan bóng tối xung quanh cô , trên người tỏa ra hương vị của hạnh phúc.
"Tôi muốn thi đại học"
Ngôn Mặc đột nhiên nói ra một câu như vậy , tiếng nói rõ ràng không mang
theo một chút do dự , cô im lăng quá lâu , cuộc sống luôn trốn ở trong
góc tối một mình , giống như một con quỷ hút máu sợ ánh sáng mặt trời ,
sợ hãi cảm giác chạm vào ánh sáng sẽ tan thành tro bụi .
Nhưng có lẽ cuộc sống có thể có một chốn bồng lai khác , cho là là Tả Ngôn Mặc cũng có thể có được chút gì .
Nam Cung Nguyên đứng bên im lặng hồi lâu dáng vẻ có phần bối rối , cậu mở
miệng nói : "Ngôn Mặc , tôi nghĩ có phải cậu nhầm rồi không ?"
Ngôn Mặc khó hiểu , quay đầu lại nhìn cậu .
"Cậu chắc phải thi vào trường đại học tốt nhất cả nước." Mặt cậu giãn ra
cười với cô , đột nhiên Ngôn Mặc cảm thấy ngọn đèn xung quanh đều sáng
lên theo , ánh mắt luôn sáng ngờ kia nhìn cô chăm chú , dịu dàng mà
thẳng thắn , không có một chút tạp chất . "Sau đó , tôi cũng muốn thi
trường đại học tốt nhất ."
Ngôn Mặc nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại , mấy ngày liền lần đầu tiên cảm thấy tâm tình có thể thoải mái trong cơn gió lạnh .
Lúc kỳ thi giữa kỳ bắt đầu đã là mùa xuân hoa nở , thời gian đứng giữa
hương hoa tiếng chim dường như trôi qua vô cùng nhanh , có lẽ là bởi vì
tâm trạng thư thái , sống mỗi ngày trong không khí ấm áp thì cảm thấy dễ chịu hơn . Ngôn Mặc đưa mắt nhìn về phía bóng dáng trong đám người trên sân bóng rổ kia , khóe miệng hơi nhếch lên , làm cả khuôn mặt cô đều
trở nên nhu hòa hơn .
Lúc này vừa đúng vào tiết sinh hoạt , thật ra vào tiết này phần lớn đều được giáo viên chiếm để dạy học , nhưng
hôm nay lại đặc biệt , các thầy cô có cuộc họp cho nên để mọi người "tự
học" , lúc ban đầu đại đa số học sinh trong lớp còn học bài , nhưng chưa quá mười phút sau , có mấy người đã bắt đầu rục rịch , dù sao đi nữa
trong thời khóa biểu cũng viết tiết này là tiết sinh hoạt , bọn họ đi ra ngoài thả lỏng một chút , chắc cũng không có gì nghiê trong đâu ? Vì
thế , mấy người lớn han đi ra ngoài trước , sau đó mấy học sinh khác
thấy không có chuyện gì xảy ra , cũng đều sôi nổi hào hứng ném sách vở
đáng ghét ra một bên lao ra ngoài phòng học .
"Ngôn Mặc , tụi mình cũng đi ra ngoài đi dạo đi , ở trong phòng học thật nhàm chán ."
Ngôn Mặc đang giải một đề toán cuối cùng , nghe Tiểu Nhã nói như vậy , cô im lặng buông bút , gật gật đầu . Sau đó bọn họ an vị ngồi xuống một góc
khuất tránh ánh mắt người khác ở sân bóng rổ , miệng nhai đồ ăn vặt mua
từ căng tin , hiếm khi nào nhàn nhã xem mấy nam sinh chơi bóng rổ bị nữ
sinh quây vòng như vậy .
Nam Cung Nguyên đi đầu ném vào một quả
ba điểm , trên sân bóng vang lên một tràng tiếng kinh ngạc . Cậu bị đồng đội ôm chầm cổ vò rối tóc , đôi môi mang theo nụ cười dịu dàng , giống
như ẩn chúa nắng vàng , nét tươi cười của cậu vô cùng hợp với ánh mặt
trời đang dần tắt đằng Tây kia.
"Ban Xã hội thật là tiện , chỉ
cần vác theo sách giáo khoa lịch sử là được rồi , ai , mình thật sự sắp
bị ép đến điên rồi , nhiều đề như vậy , nhiều bài như vậy , thật sự là
muốn chết mà !" Yên Nhiên tức giận cướp một túi khoai tây chiên từ tay
Ngôn Mặc , hùng hổ bỏ mấy miếng vào miệng mình.
Ngôn Mặc hỏi qua : "Vậy sao cậu còn thảnh thơi đi theo tụi mình ?" "Aiz" Yên Nhiên đau
khổ không chịu nổi lắc lắc đầu , hai con mắt bởi vì ngủ không đủ mà hơi
sưng lên "Phiền chết đi được , không muốn làm nữa , nghỉ ngơi trước đã
." Tạm dừng một lát , cô bỗng nhìn về phía Ngôn Mặc , nghiêm túc nói
"Ngôn Mặc , mình phát hiện một vấn đề lớn."
"Hử?"
"Cậu
bây giờ làm cho người ta cảm giác dịu dàng rất nhiều nha." Không lạnh
nhạt như muốn ngăn cách người ta như trước nữa , cũng không ít nói như
trước kia , không cố tình để người khác bỏ qua mình , Ngôn Mặc bây giờ
thi thoảng lại tỏa ra cảm giác dịu dàng thật sự làm cho người ta thấy
thoải mái.
"Đúng đấy . học kỳ này thật là đặc biệt đấy" Mặc dù
vẫn yên tĩnh như vậy , nhưng Tiểu Nhã ngồi bên cạnh cô vẫn cảm giác được sự im lặng lúc này của cô đã không còn giống như trước kia .
Ngôn Mặc cố tình nghi hoặc nghiêng đầu hỏi ngược lại : "Vậy sao ?" Có lẽ là
vậy , cô cũng cảm thấy tâm tình của mình bây giờ bình thản hơn trước kia rất nhiều ,những cảm giác tuyệt vọng , cảm xúc ảm đạm đã dần dần trở
nên phai nhạt .
"Mình nghe nói trong kỳ thi lần này cậu đứng thứ mười cả lớp có phải hay không ?" Trước đó khi cô biết tin này thiếu
chút nữa đã rớt cả mắt "Thật sự." Hơn ai hết , Yên Nhiên rất vui vì Ngôn Mặc .
"Cám ơn ..."
Một bóng người đi qua trước mắt ,
trên khuôn mặt bình thản của Ngôn Mặc không chút sợ hãi , nhìn vào ánh
mắt vô cùng khó chịu kia , vẻ chán ghét cùng khinh bỉ quá mức rõ ràng
phát ra từ trong đôi mắt xinh đẹp đó , Du Chi Âm đang cùng hai nữ sinh
đi qua trước mặt các cô . Lúc nhìn thấy Ngôn Mặc , ánh mắt sắc bén giống như dao găm khoét vào cô , sau đó liền mang theo khuôn mặt đen kịt bỏ
đi. "Chấc chấc , nhìn dáng vẻ của cô ta kìa , mình cảm thấy cô ta càng
ngày càng khó coi" Yên Nhiên khinh thường chỉ chỉ sau lưng Du Chi Âm
"Đáng đời bị người ta đá"
Ngôn Mặc hiểu rõ , cảnh tượng Nam Cung Nguyên tức giận thăm hỏi Du Chi Âm mấy ngày trước vẫn có rất nhiều
phiên bản lan truyền trong trường , mặc dù mọi người không hiểu rõ nội
dung cuộc nói chuyện của bọn họ , nhưng hiểu rất rõ là đệ nhất cỏ thảo
không thích , thậm chí còn chán ghét hoa khôi của trường đã là sự thật . Người khác có lẽ không biết , nhưng một nữ sinh nhạy cảm thông minh như Ngôn Mặc đương nhiên hiểu rõ đầu đuôi chuyện này , Nam Cung Nguyên
tưởng rằng Du Chi Âm đi mách chuyện của cô với giáo viên , nhưng mà trên thực tế là một giáo viên khác vô tình nhìn thấy Ngôn Mặc mặc đồng phục
đi ra từ trong quán bar , có chút nghi ngờ liền nói cho cô giáo Chu .
Nam Cung Nguyên trách nhầm Du Chi Âm , còn không nghe giải thích , cứ
làm theo ý mình , lạnh lùng đối đãi với Du Chi Âm . Xem ra Du Chi Âm đã
mất hết hi vọng về phía Nam Cung Nguyên rồi.
Cô ta nhất định rất hận mình , chỉ có điều ... Ngôn Mặc uống một ngụm nước , híp mắt suy
nghĩ , cô không hề để ý tới việc Du Chi Âm nhìn cô thế nào .
Đến lúc tan học , cô Chu quay về lớp vội vàng nói cho mọi người một số việc cần sắp xếp trong hội thi toàn quốc và một số chuyện của Đại hội thể
dục thể thao , cùng với chuyện họp phụ huynh . Đợi đến khi tan học đã
chậm gần nửa tiếng so với bình thường .
Ngôn Mặc cùng Tiểu Nhã
đi đến cổng trường , đột nhiên Tiểu Nhã dừng bước , Ngôn Mặc khó hiểu
quay đầu lại thì thấy vẻ mặt cô mờ ám cười : 'Mình chợt nhớ ra mình còn
phải đi ra siêu thị giúp mẹ mình mua mấy thứ , hôm nay không thể về cùng đường với cậu đường , xin lỗi nha" Nói xong , không đợi Ngôn Mặc đáp
lại , cô đã chạy nhanh ra cổng trường , đi ngược với hướng ngày thường
các cô cùng nhau đi về nhà . Ban đầu Ngôn Mặc còn không hiểu rõ tình
hình lắm , nhưng đến khi cô nhìn thấy bóng người cao ráo đứng trước cổng trường kia thì tất cả đều rõ ràng .
Tiểu Nhã càng ngày càng trở nên tinh quái rồi.
Nam Cung Nguyên nhét tai nghe , vô cùng buồn chán dựa vào cổng trường , hai tay đút túi quần , có thể là vì mới đánh bóng xong , tóc mai hơi rối ,
nhưng rất có phong cách , đôi con người màu hổ phách của cậu có chút
lười biếng chăm chú nhìn vào từng đám người đi qua trước mặt , nhưng
thật ra lại không chú ý tới bất kỳ ai , chỉ là đang tìm kiếm một bóng
người.
Tay cầm quai đeo cặp sách của Ngôn Mặc không kìm được
xiết chặt lại , cô cúi đầu hít sâu hai hai , lúc ngẩng đầu lên lại nhìn
thấy cậu đã phát hiện ra cô . Sau đó , giống như ngày thường , cho cô
một nụ cười hoàn mỹ độc nhất vô nhị .