Ngải Mễ cùng Ngạn Tiếu đến một quán ăn bán đồ cay, cô gọi mấy món, toàn là màu đỏ đến lạnh người. Vốn muốn trêu Ngạn Tiếu một chút, nhưng quả thực mấy món đồ cay làm Ngải Mễ thấy hãi, cô vốn cũng không ăn cay.
Nhìn Ngạn Tiếu ăn đến đổ mồ hôi, Ngải Mễ cười đắc ý mà không hay, chính mình cũng cay đến chảy nước mắt.
Ngạn Tiếu ngẩn đầu nhìn cô đang chiến đấu quyết liệt, anh chầm chậm nói “cậu ăn ít thôi, uống nước nhiều vào”
Ngải Mễ đắc chí nhướng mày, hà hơi mấy cái “cậu đừng có giả vờ, có phải đang sợ thua hay không?”
Ngạn Tiếu đưa ly nước đến trước mặt cô, anh bình thản “chỉ là cậu không ăn cay được, tớ không đành lòng”
Ngải Mễ đơ cứng “…”