Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh?

Chương 12: Chương 12




Chương 23: Tất cả của tất cả, bắt đầu từ hôm nay

Mười người nắm tay nhau thành một vòng, Văn Kinh nhắm mắt lại, một vòng sáng mãnh liệt bao phủ thân thể họ.

Đột nhiên, ngũ cảm biến mất, dạ dày cuồn cuộn cảm giác muốn nôn, trong thức hải truyền tới tiếng gió vù vù, chỉ cảm thấy không ngừng cuộn trào. Lát sau, xúc cảm trên tay trở về đầu tiên, mơ hồ nghe thấy tiếng thét gào và tiếng binh khí va chạm, nhưng lại giống như bị bọc trong chăn, tắc nghẹn không nghe rõ ràng.

Không kịp phòng bị, thân thể đột nhiên rơi xuống.

Tay Văn Kinh bị kéo chặt, hai người bên cạnh bay về hai hướng khác nhau, gần như muốn xé đôi cậu. Cậu lập tức rút tay trái ra, nắm chặt cánh tay bên phải.

Tiếng thét gào xung quanh đột nhiên rõ ràng, vang lên bên tai, Văn Kinh ngã xuống đất. Đầu cậu va mạnh lên tảng đá, không kịp phòng bị, lập tức một trận đau đớn. Tiếp theo, một thân thể nặng nề không lưu tình đè lên người cậu.

Dạ dày Văn Kinh cuộn trào kịch liệt, giống như bị đè dẹp, đau không muốn sống.

Giọng nói lạnh lẽo của Hạ Linh truyền đến từ phía trên: “Đệ kéo ta làm gì!”

Văn Kinh choáng váng buông tay hắn ra: “Xin, xin lỗi nhị sư huynh, đệ căng thẳng.”

Hạ Linh võ lực cao nhất, kéo hắn dễ giữ mạng nhất.

Mấy đạo linh khí bay đến như lưỡi dao, quả nhiên bị Hạ Linh nhẹ nhàng đánh tan.

“Đệ ra ngoài.” Hạ Linh lạnh lùng nói một câu, lập tức lao vào trong hỗn chiến.

“Vâng!” Văn Kinh đứng bật dậy.

Hạ Linh nói đơn giản, hàm ý là: Đệ ra ngoài, tìm nơi an toàn trốn đi, đừng ở lại đây gây thêm phiền.

Xung quanh hoàn toàn rối loạn, mười mấy người như nhập ma hai mắt đỏ ké, không phân địch ta liều chết tranh đấu, linh khí pháp bảo bay loạn, không cẩn thận sẽ bị thương ngay.

Với tu vi tầng bảy luyện khí của cậu, tuyệt đối không thể khiên cưỡng, đi trước là hơn.

Đang muốn chạy đi, sau lưng đột nhiên có một trận gió lốc, một cánh tay ấm áp kéo Văn Kinh ôm lấy, lực đạo không nặng không nhẹ, ôm cậu rồi dùng tốc độ nhanh chóng lao ra khỏi hỗn chiến.

Văn Kinh không chuyển mắt nhìn hắn.

“Quân, Quân sư huynh, huynh, đệ __”

Nữ chính đâu?!

Thoáng chốc đã bay xa khoảng hai mươi trượng, Quân Diễn Chi thả Văn Kinh xuống, cúi đầu quan sát trán cậu, mím chặt môi.

Văn Kinh choáng váng lợi hại.

Cậu đã tính tốt mọi thứ, cố ý kéo lấy Hạ Linh làm bùa hộ thân giữ mạng. Rõ ràng đã chăm sóc cho mình rất tốt, không cần người khác nhọc lòng, sao vẫn xuất hiện sai lầm?

Văn Kinh nhìn vào đám đông hỗn chiến, nhưng hỗn tạp không chịu nổi, không thấy rõ cái gì: Nữ chính đâu? Nữ chính đâu? Đừng chết rồi nha!

Trong lòng nôn nóng, Văn Kinh cất bước muốn lao vào.

Quân Diễn Chi kéo cậu: “Đứng ở đây đừng động, huynh đi cứu người.”

Nói xong, bóng dáng vút đi như hư ảnh, nhanh chóng lao ra.



“Bát cung chủ Trần Tuyết Doanh của Thủy Nguyệt Cung dẫn theo mấy chục đệ tử vào thí luyện trước, nhưng không biết vì sao mất hết lý trí, bắt đầu tàn sát lẫn nhau. Mười mấy người trong đó bị thương bỏ chạy, lúc đến trước trận pháp cổ ở lối vào cũng mất thần trí, cuối cùng đỏ mắt đại khai sát giới. Vọng Nguyệt phong đi vào đầu tiên, không kịp phòng bị, gánh chịu trước nhất, tổn thất thảm trọng.”

____ Trích từ chương 42 [Chúng Sinh Chi Kiếp].

Không bao lâu, người của Tuệ Thạch phong lục tục được cứu ra, đệ tử bị thương không ít, nhưng không chí mạng.

Lại qua không lâu, chúng đệ tử Vọng Nguyệt phong cũng đều được cứu ra. Thương thế khá nặng, nhưng dù sao đều sống.

Mười mấy người trên trận truyền tống cổ vẫn đang hỗn chiến.

Ngực Quý Khả Tình bị thương, vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, được một sư tỷ đồng môn xả thân chắn cho. Sắc mặt cả hai đều tái nhợt, ngồi yên điều tức.

Trong Tuệ Thạch phong, chỉ có Quân Diễn Chi từng học thuật pháp hồi phục hệ mộc. Sau khi hắn chữa thương cho Lý Thư và Mạc Thiếu Ngôn bị thương khá nặng, ngồi bên cạnh Văn Kinh, tỉ mỉ thanh lý vết thương trên trán cậu.

Văn Kinh quay đầu nhìn Quý Khả Tình ngồi cách mấy trượng, thật khóc không ra nước mắt.

Tình tiết tiếp theo là, mấy ngày sau, mọi người của Tuệ Thạch phong vì sự cố nên thất tán, Quân Diễn Chi đơn độc hành động, trùng hợp gặp được Quý Khả Tình. Hai người kết bạn mà đi, sau mấy lần bôn ba phát hiện được “Viễn Mộc linh thạch”. Thuật pháp hệ băng của Quý Khả Tình có tác dụng quan trọng trong việc phát hiện linh thạch, nhưng vì cảm ân Quân Diễn Chi cứu nàng, nên giữ kín trong lòng. Linh thạch đó cuối cùng do Quân Diễn Chi sở hữu.

Nhưng nếu Quân Diễn Chi không cứu nàng, nàng cũng sẽ không tặng linh thạch cho hắn.

Huống chi lúc tìm kiếm Viễn Mộc linh thạch, còn cần dùng thuật pháp hệ băng của Quý Khả Tình. Nói cách khác, vừa muốn Quý Khả Tình xuất lực, lại không để nàng hưởng thụ thành quả cuối cùng, thật sự là hơi bị gian nan…

“Lộ sư đệ, đệ đang nghĩ gì?” Tay Quân Diễn Chi đặt lên trán Văn Kinh, giữa ngón tay là một lọn bạch quang, dịu dàng vuốt ve.

“Không, không nghĩ gì hết…”

“Hình như đệ có tâm sự…”

“Không có gì, nghĩ bậy nghĩ bạ.”

“… Nghĩ bậy nghĩ bạ không trở ngại, nhưng nếu thật có tâm sự, đệ có thể… ừm, tìm huynh nói chuyện.” Âm thanh rất nhẹ, cứ như đây là bí mật giữa hai người.

“Ừm, cái này…”

Ánh mắt nam tử dịu hòa như nước, khí chất cao nhã, vừa vuốt trán cậu, vừa nói “có thể tâm sự với huynh”…

Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn hắn.

Sư huynh sao vậy…

Liễu Thiên Mạch nhìn Vọng Nguyệt phong không xa, đi tới nói: “Các vị đồng môn có cần giúp đỡ không?”

Một nữ tử khoảng ba mươi đứng ra: “Đa tạ Liễu sư huynh, chúng tôi không sao.” Tướng mạo nữ tử không tính là đẹp, nhưng khí chất thành thục, rất có phong phạm đại gia, là đại đệ tử Vọng Nguyệt phong, Kha Mộc Văn.

Những đệ tử khác thì cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Liễu Thiên Mạch biết Vọng Nguyệt phong trước giờ tự cao tự ngạo, không xem Tuệ Thạch phong ra gì. Hắn chỉ đến khách sáo một chút, cũng chẳng để tâm, nói một tiếng “Không sao thì tốt, các vị đồng môn cẩn thận”, rồi quay người đi.

Đúng lúc này, trận truyền tống cổ đột nhiên xuất hiện bạch quang mãnh liệt.

Liễu Thiên Mạch thấp giọng nói: “Lại có đệ tử vào rồi.”

Đệ tử Thủy Nguyệt Cung trước trận đã chết mười mấy người, còn lại ba bốn tên thì chém giết như điên, hoàn toàn mất sạch lý trí.

Bạch quang biến mất, mười đệ tử Hồng Tú phong hiện thân trên không trung, không kịp phòng bị bị kéo vào trong tàn sát.

Liễu Thiên Mạch, Hạ Linh, Quân Diễn Chi cùng mấy nữ tử Vọng Nguyệt phong lập tức phi thân lên cứu viện. Tuy giữa đồng môn Thanh Hư kiếm tông thường có cạnh tranh, nhưng nghiêm lệnh khi ở bên ngoài phải giúp đỡ lẫn nhau, đối ngoại địch cùng chung mối thù, không thể phất tay bàng quan.

Mấy đạo phi ảnh lao đi, không bao lâu đã kéo mười người đó ra.

Qua không bao lâu, đệ tử Thủy Nguyệt Cung cuối cùng toàn bộ ngã xuống.

Trong Bát Phong nhai núi xanh mây trắng, gió ấm vi vu, vốn vô cùng mỹ lệ, tình cảnh trước mắt lại khiến người ta không rét mà run. Thi thể đầy đất, máu chảy thành sông, vẻ mặt mọi người thảm thiết khủng bố. Không ít người bị đứt xương, không tự nhiên vặn vẹo, tựa như trước lúc chết còn giãy dụa kêu gào.

Tình cảnh này khiến Văn Kinh nhớ đến tang thi trong phim.

Quân Diễn Chi nhìn thảm cảnh trước cổ trận, trong đầu tựa hồ hiện lên cái gì, có chút rối loạn, tiếp theo mím chặt môi.

Cổ Tấn Bình nhẹ giọng nói: “Bát Phong nhai này xảy ra chuyện gì? Chúng ta có cần tiếp tục không?”

Liễu Thiên Mạch trầm tư nói: “Không biết là Bát Phong nhai xảy ra chuyện, hay trong môn phái của họ xảy ra chuyện.”

Văn Kinh cúi đầu.

Tất cả của tất cả, bắt đầu từ hôm nay.

Liễu Thiên Mạch cúi đầu suy tư, nói với Kha Mộc Văn: “Thủy Nguyệt Cung nếu đã gặp loại chuyện này, chỉ sợ Bát Phong nhai không an toàn, thí luyện có cần tiếp tục không?”

Kha Mộc Văn nhìn mọi người một cái, cắn môi nói: “Các người muốn thế nào chúng tôi không quản được, nhưng Vọng Nguyệt phong nhất định phải có dược [Phúc Thảo Kinh], đương nhiên phải tiếp tục.”

Đại đệ tử Hồng Tú phong nhìn thi thể dưới đất, cũng cắn răng nói: “Hồng Tú phong cũng muốn đi tìm, huống chi cái này vốn là thí luyện, là cơ hội tốt để khảo nghiệm đệ tử.”

Liễu Thiên Mạch trầm tư một lúc, cười nói: “Phong ta ít người, có thể giữ tính mạng đã là vạn hạnh, nếu đã thế, chúng ta cáo biệt tại đây.”

Hắn quay sang nói với mọi người Tuệ Thạch phong: “Vết thương của Thiếu Ngôn, Lý Thư và Lộ Kinh đã tốt hơn rồi, lên đường.”

Mọi người lục tục đứng lên, chỉnh lý y vật chuẩn bị lên đường.

Văn Kinh nhìn Quý Khả Tình một lần cuối.

Thiếu nữ dung nhan tú mỹ, hai mắt nhắm chặt, dường như vẫn đang điều tức trị thương. Nàng không phát triển với Quân sư huynh, nhân sinh sẽ phát sinh biến hóa, liệu có khiến Văn Nhân Mộ hái được đóa hoa cao lãnh này không?

… Dù sao không liên quan đến cậu, tạm thời cứ tiếp tục quan sát.

Lý Thư bất an nói: “Chúng ta không phải muốn ra ngoài sao? Tại sao không đến trận pháp ra ngoài?”

Bành Thiệu nói: “Trận pháp này chỉ là lối vào Bát Phong nhai, trận pháp đi ra ở bên kia, có một đoạn đường không thể bay qua, nhất định phải đi bộ. Tính tổng cộng, cũng mất hai ba ngày đường.”

Mạc Thiếu Ngôn do dự một chút, thấp giọng nói: “Có đi ngang qua Trường Xuân cốc?”

Liễu Thiên Mạch nói: “… Có đi mé qua Trường Xuân cốc. Chúng ta dừng lại đó một đêm, nếu có thể tìm được “Viễn Mộc” thì tốt, không thể tìm thì bỏ đi.”

“Được.” Mạc Thiếu Ngôn xoa mũi.

Hắn được chọn là một trong những người kế thừa [Phúc Thảo Kinh], trong lòng vốn kích động vạn phần, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

Mười người bay lên không, theo Liễu Thiên Mạch bay vào sâu trong Bát Phong nhai.

Chương 24: Sư huynh chúng ta đi tránh mưa

Bát Phong nhai có linh khí nồng đậm, cho dù bay trên không, cũng làm người ta cả người thoải mái.

Trong sơn cốc thỉnh thoảng truyền ra tiếng gào và tiếng rú của yêu thú, nếu không thì sẽ hoàn toàn tĩnh lặng.

Gần tối, bầu trời lác đác mưa.

Mười người tự đáp xuống, tìm một sơn động nghỉ ngơi.

Tối nay, không trăng.

Quân Diễn Chi lặng lẽ nhìn bầu trời.

Ban ngày, cảnh tượng đệ tử Thủy Nguyệt Cung chết thảm quá đáng sợ, Lý Thư và Cổ Tấn Bình nghĩ lại còn run, nghị luận: “Bọn họ bị cái gì khống chế chứ, giống như nhập ma.”

Mạc Thiếu Ngôn cắn lương khô mình mang ra: “Có thể khống chế tâm trí con người, thứ gì chứ?”

Hạ Linh lạnh lùng nói: “Ma tu, yêu tu, đan dược, độc khí.”

Liễu Thiên Mạch nhẹ giọng nói: “Đệ nói quá đơn giản rồi, bất kể là ma tu hay yêu tu, trừ khi là năng lực trời sinh, nếu không phải có tu vi cực cao, mới có thể khống chế tâm trí.”

Bành Thiệu nói: “Không sai, lần này sợ là độc khí. Chẳng hạn họ đã đụng phải cơ quan gì, dẫn phát độc khí.”

Cổ Tấn Bình hỏi: “Ma tu và yêu tu ra sao sẽ có năng lực khống chế tâm trí?”

Trong sơn động vô cùng tăm tối, Quân Diễn Chi cúi đầu.

Liễu Thiên Mạch chậm rãi nói: “Chuyện ma tu tu vi cao thâm giết người, từ cổ đã có, phát sinh qua mấy lần. Lúc đó trên ngàn trên vạn người diệt vong, nhân gian trở thành địa ngục tu la. Máu tươi chảy ra bị ma tu hút lấy, dùng để tu luyện ma công.”

Quy Tâm Bích nói: “Chuyện như thế, đã chưa từng diễn ra trên ngàn năm rồi. Trời sinh năng lực khống chế thần trí, trong mười mấy năm gần đây, không phải có một người sao. Lúc đó đệ vừa bắt đầu tu luyện, mấy lần nghe nhắc đến.”

“Hằng Dương cung.” Hạ Linh nói.

Liễu Thiên Mạch nhẹ giọng tiếp: “Từ cung chủ đến hạ nhân, bốn trăm sáu mươi bảy người, không một ai thoát được, toàn bộ tự tàn sát mà chết. Kẻ gây họa, chính là nhi tử chưa đầy mười tuổi của cung chủ, cũng chết trong hỗn loạn.”

Lý Thư hỏi: “Cái này đệ từng nghe qua, hài tử đó trời sinh đã có ma khí, còn biết biến hóa yêu thân, trong lúc còn quấn tã đã từng khiến hai hạ nhân trở mặt nhau, gây trọng thương đối phương.”

“Hài tử như thế, lúc ra đời đã nên giết chết rồi, Hằng Dương cung chủ kia sao không đủ nhẫn tâm chứ?”

“Hài tử của mình, làm sao ra tay được?”

Quân Diễn Chi ôn giọng nói: “Các huynh đệ nói chuyện đi, ta cảm thấy đè nén, ra ngoài đi dạo.”

Nói xong thì bỏ ra ngoài.

Văn Kinh ngồi dậy, đuổi theo: “Quân sư huynh, đợi đệ với.”

Quy Tâm Bích bĩu môi nói: “Quân sư huynh, Quân sư huynh, trong mắt trừ Quân sư huynh còn có ai nữa.”

Mạc Thiếu Ngôn chậm rì rì nói: “Quy sư huynh, huynh ghen tỵ đó à?”

Quy Tâm Bích hờn mát: “Ta ghen tỵ? Tiểu tử đó ngốc như thế, ta chỉ đau lòng thay Quân sư huynh.”

Ngoài sơn động.

Hai người một trước một sau, đi được mấy trượng trong mưa nhỏ. Xung quanh tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón. Quân Diễn Chi ôn giọng nói: “Lộ sư đệ, sắc trời quá tối, đệ về sơn động đi, có đôi lúc huynh thích ở một mình.”

Văn Kinh nhỏ giọng đáp: “Đệ không làm phiền huynh, đệ chỉ ngồi cạnh huynh thôi.”

Tối nay cậu không thể không theo ra ngoài.

Vì ngay tối nay, Quân Diễn Chi vì sự cố thất lạc mọi người, tự mình lên đường, mấy ngày sau gặp Quý Khả Tình.

Hiện giờ tình cảm của nữ chính và hắn không được thành lập, khi gặp lại không biết là tình cảnh gì, Văn Kinh cần phải theo sát bên hắn.

Xung quanh rất yên tĩnh, Quân Diễn Chi chậm rãi mà đi, bước chân đột nhiên dừng lại.

Văn Kinh đi theo sau lưng hắn, không kịp đề phòng đụng vào tấm lưng chắc nịch, mũi nhức nhối, cả khóe mắt cũng đỏ lên.

“Sư huynh…”

Quân Diễn Chi khàn giọng nói: “Sư đệ, huynh hơi choáng váng, đệ cho huynh mượn tựa vào một chút được không?” Thanh âm rất nhẹ, lại hơi khác bình thường.

Văn Kinh sửng sốt, vội nói: “Thân thể không khỏe sao? Chúng ta về sơn động nghỉ ngơi đi.”

Người phía trước lặng yên đứng trong mưa, không nói gì.

Văn Kinh nôn nóng, trong tay tụ một lọn linh khí, hơi chiếu sáng xung quanh.

Cậu kéo cánh tay lạnh lẽo của Quân Diễn Chi, vừa dỗ vừa kéo đi chầm chậm: “Chúng ta không về sơn động, chúng ta đi tìm xem có chỗ nào tránh mưa không…”

Quân Diễn Chi nhẹ xoa ngón tay ấm áp của thiếu niên.

“A, phía trước có một sơn động, sư huynh chúng ta vào tránh mưa đi…”

“Được…”

Văn Kinh vừa lay tay Quân Diễn Chi, vừa dắt đi tới: “Chúng ta có sơn động của mình, không cần chen chút với họ. Sư huynh cười một cái coi.”

Quân Diễn Chi bị cậu kéo vào sơn động đó, rất cạn, chỉ đủ cho hai người miễn cưỡng ngồi chen với nhau.

Văn Kinh ngồi sát Quân Diễn Chi, điều chỉnh thế nào cũng cảm thấy kỳ cục. Cậu nhíu mày nói: “Sư huynh có cảm thấy khó chịu không, hay chúng ta tìm sơn động khác?”

“Không cần.”

Sắc mặt Quân Diễn Chi hơi tái, trong ánh mắt nhìn về phía Văn Kinh, có một tia sợ hãi cực nhạt, gần như không nhìn ra được.

Văn Kinh vội nói: “Chúng ta không đổi nữa, tối nay chúng ta ngủ ở đây.” Nói xong lại cảm thấy khó chịu, tự động nhúc nhích cơ thể, tìm tư thế thoải mái nhất.

Quân Diễn Chi cầm tay cậu, để cậu ngồi giữa hai đùi mình, từ sau lưng vòng tay ôm.

Hai người hợp thành một, không gian lập tức rộng rãi lên không ít. Văn Kinh nằm trong vòng tay ấm áp mềm mại, dễ chịu hơn đá xanh lạnh cứng rất nhiều, không khỏi nói: “Ừm ừm, thế này tốt nhất.”

Quân Diễn Chi tựa đầu vào vai Văn Kinh, lặng yên không nói.

“Sư huynh sao vậy? Có tâm sự sao?”

“Không có. Trời mưa, tâm trạng không tốt.” Âm thanh nhẹ nhàng.

“À… thế sao… sư huynh muốn làm gì?”

“Cái gì cũng không muốn làm, muốn yên tĩnh ngồi thế này.”

“À… được…”

Hai người trầm mặc tựa vào nhau, Văn Kinh càng lúc càng thoải mái, nhẹ xoay người, nằm sấp nghiêng trong lòng hắn: “Sư huynh, vốn nói để huynh tựa vào đệ, bây giờ lại trở thành đệ tựa vào huynh rồi.”

“Ai tựa vào ai, đều như nhau.” Đầu Quân Diễn Chi gác lên vai cậu, nhẹ cọ sát.

Văn Kinh cảm thấy hơi buồn ngủ, xoa mắt: “Sư huynh, đệ buồn ngủ rồi.”

“Ngủ đi.”

“Sư huynh đừng mất hứng nha…” Mí mắt trĩu nặng khép lại, đầu tựa vào lòng Quân Diễn Chi.

“Đệ luôn ở bên huynh, huynh sẽ không mất hứng.” Âm thanh vẫn dịu dàng, nhưng xen vào một chút cảm xúc mờ mịt khó hiểu.

Văn Kinh cuối cùng từ từ mất ý thức: “Ừm… đệ luôn ở bên huynh…”

Cuối cùng, trong đầu chỉ còn một mảng tối tăm, chìm vào giấc ngủ.

Thân thể thiếu niên ấm áp dễ chịu, giống như một đốm lửa nhỏ. Quân Diễn Chi siết chặt hai tay ôm cậu, sờ soạng cần cổ thon dài của Văn Kinh, nhẹ phủ môi lên.

Trơn trợt, ấm áp, giống như hắn tưởng tượng.

Hơi thè lưỡi liếm lên, nhẹ mút lấy, để lại một chuỗi dấu vết nóng cháy.

Đầu lưỡi có chút nhoi nhói, như phát nghiện, Quân Diễn Chi chậm rãi dồn sức, hôn, mút, yêu thích không buông tay, ánh mắt dần âm trầm.

Hắn muốn thiếu niên này vĩnh viễn không rời khỏi mình.

Mỗi ngày nhả một ngụm khí vào miệng cậu, một tháng sau, Lộ Kinh sẽ điên cuồng ái luyến hắn, cả đời đều trung tâm như nhất, vĩnh viễn không phản bội.

Quân Diễn Chi nâng đầu Văn Kinh lên, trong bóng tối tìm kiếm môi cậu.

Cái miệng nhỏ ẩm ướt hơi hé mở, không hoàn toàn cự tuyệt. Quân Diễn Chi nhẹ nhàng thè lưỡi mình vào trong, thuận thế lật Văn Kinh lại, hút lấy hơi ấm trong miệng cậu.

Thiếu niên đã ngủ rất say, không chút ý thức.

Dòng khí tức trào lên trong miệng Quân Diễn Chi, ngậm trong miệng không dám nhả ra.

Buổi tối hơn mười năm trước, hắn không nhớ rõ cái gì, chỉ nhớ tiếng thét, tiếng kêu hỗn loạn, máu tươi đầy đất, mẫu thân đẩy hắn, bảo hắn chạy đi. Lúc tỉnh dậy, hắn đã hôn mê trong khu rừng dưới dãy núi Tuần Dương.

Tiếp theo, hắn nghe tin toàn gia bị diệt, hung thủ chính là bản thân hắn.

Hắn sợ hãi đêm không ngủ được, liều mạng suy nghĩ, nhưng không nhớ ra cái gì.

Hắn không biết mình có phải là hung thủ hay không, nhưng thiếu niên trong lòng này tuyệt đối không thể biết.

Quân Diễn Chi mút đôi môi mềm mại của Văn Kinh, chậm rãi đẩy khí tức vào miệng. Mỗi ngày một lần, sau một tháng, Lộ Kinh sẽ vĩnh viễn là của hắn.

Lộ Kinh nhíu mày, hàm hồ nói: “Sư huynh, khó chịu…”

Quân Diễn Chi thình lình thu lại khí tức, giao triền hôn nhau, cuốn lấy đầu lưỡi trơn trợt của cậu.

Nên làm sao đây?

Quân Diễn Chi có chút mê mang.

Không muốn biến cậu thành con rối, nhưng sợ tương lai có một ngày cậu sẽ phản bội mình.

Có phải cậu cũng cảm thấy, người như mình, sinh ra thì nên bị bóp chết?

Cả đời hắn vốn không muốn tiếp xúc với ai, nhưng thiếu niên này liều mạng chen vào trong sinh mạng của cậu, không chút phát giác, như kẻ ngốc dỗ hắn vui vẻ.

Cậu biết hắn là người thế nào không? Tên ngốc này!

“Sư huynh, đau…” Văn Kinh rút đầu ra, bị Quân Diễn Chi đè cổ lại, hung tợn mút.

Hiện tại muốn chạy?

Quân Diễn Chi đè cậu xuống đất, hai tay len vào y phục của cậu, sờ lên làn da non nớt, men theo eo đi thẳng xuống mông.

Văn Kinh khó chịu nhúc nhích, vô thức nhẹ kêu: “Ưm… đau…”

Quân Diễn Chi mím môi, tự động khắc chế, ôm Văn Kinh ngồi lên. Hắn cúi đầu, chậm rãi kéo lại y phục cho Văn Kinh, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, huynh tin đệ lần này, đệ vĩnh viễn đừng phản bội huynh, được không?”

“Ưm…” Thiếu niên ngoan ngoãn nằm sấp vào ngực hắn.

Quân Diễn Chi nhẹ vuốt đầu cậu: “Ngủ đi.”

Văn Kinh ôm eo hắn, nét mặt trở nên hòa hoãn, một chút động tĩnh cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.