Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh?

Chương 15: Chương 15




Chương 29

Năm sau, tháng tư.

Xuân ấm hoa nở, khắp núi rừng sắc xanh mơn mởn, sinh cơ bừng bừng.

Một ngàn ba trăm đệ tử chen chúc ngoài Thanh Hư điện, xếp hàng theo mười sáu phong.

Đại đệ tử của Tịch Phóng Chu Cẩn bước lên bậc: “Các phong Thanh Hư kiếm tông thi đấu, chính thức bắt đầu vào tháng sau. Các phong chọn ra mười đệ tử tiến hành tỷ võ, hai mươi đệ tử trúc cơ đứng đầu và hai mươi đệ tử luyện khí đứng đầu, vào đầu thu năm nay sẽ theo các phong chủ tham gia cuộc đấu liên hợp của năm đại môn phái…”

Dứt lời, Chu Cẩn phân phó đại đệ tử các phong bước lên nhận mười thẻ bài.

Văn Kinh nhìn lên bục, khóe môi cong lên.

Quân Diễn Chi ngồi bên cạnh cậu, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Sư đệ có chuyện gì mà cao hứng vậy?”

Văn Kinh vội cười nói: “Không có gì, chỉ là có người tặng đệ một trò vui.”

Tối qua đang tu luyện trong phòng, ngoài cửa sổ mờ ảo xuất hiện một cái đầu lớn, không bao lâu, đại xà trườn vào từ cửa sổ, mang cho cậu một cái ghế gỗ.

Toàn thân ghế gỗ do một loại gỗ làm thành, thủ công tinh xảo. Văn Kinh nhìn kỹ, chỉ thấy trên ghế gỗ có khắc một tiểu đạo sĩ thanh tú cùng một con đại xà, trêu đùa vui vẻ, cực kỳ khả ái.

Linh khí trên ghế gỗ vẫn còn dấu tích, rõ ràng là cự mãng dùng linh khí làm dao, chậm rãi điêu khắc thành, tâm tư tỉ mỉ.

Văn Kinh chua sót, ôm cự mãng ngủ một đêm.

Nếu không phải có nguy cơ đang tiềm tàng, cuộc sống của cậu có thể nói là viên mãn.

Rùa đen xuẩn manh đáng yêu, chưa từng sinh sự. Rắn thì hiểu chuyện khéo léo, tuy thỉnh thoảng làm nũng giở tính, nhưng lại khiến người ta đau lòng, đã thế còn yên tĩnh và thân thiết nhất. Quân sư huynh thì yêu mến cậu, thường xuyên lui tới.

Nếu có thể cứu được Tuệ Thạch phong khỏi nước lửa, thì coi như đã thực hiện được tất cả tâm nguyện. Đời này có thể vui vẻ trôi qua, bất luận có thể thành tiên đắc đạo hay không, đều đã không còn tiếc nuối.

Gợi ý “Trường Tôn Thiếu Nghi” mà hệ thống cung cấp, tra mấy tháng, vẫn chưa có kết quả gì, đầu năm nay, hệ thống đưa ra một phần hiệp nghị, nội dung cụ thể như sau.

“Ký chủ, chuyện tra tìm ma đầu cực kỳ hỏa tốc, có muốn xóa bỏ hệ thống “chuyện ác”, lưu trữ lại, để tôi tìm kiếm ma đầu?”

Văn Kinh suy nghĩ một chút, cảm thấy hệ thống ‘chuyện ác’ cơ bản vô dụng, không bằng tra tìm ma đầu cho kịp lúc, nên trả lời: “Có thể.”

Từ đó về sau, hệ thống liền yên lặng.

Khóe môi Quân Diễn Chi nhếch lên, lấy một quả đỏ nhỏ trong túi bên eo, bỏ vào miệng.

“Đệ muốn không?” Quân Diễn Chi cầm một quả đỏ lên.

“Không cần đâu… ưm…” Nói được một nửa, một quả đỏ được nhét vào miệng cậu, trong lúc gấp gáp Văn Kinh đã liếm lên ngón tay Quân Diễn Chi.

… Chính là kiểu thỉnh thoảng thân cận này, khiến cậu không thích ứng lắm.

Thi đấu các phong năm năm một lần, trong đệ tử các phong, là một trong mười người được chọn tham gia thi đấu đã cực kỳ khó khăn, thông thường còn phải tỷ võ trong phong trước, giành quyền thắng lợi.

Đương nhiên, Tuệ Thạch phong không cần làm thế.

Bọn họ có thể gom đủ số người ra đấu đã là vạn hạnh.

Gần mười năm, cũng không ai có thể vào đến vòng đấu thứ hai.

Mỗi kỳ trong bốn mươi đệ tử đứng dầu, Thiên Hoành phong, Ngọc Dung phong và Vọng Nguyệt phong đã chiếm hai mươi người, còn lại thì phân cho các phong khác, không phân trên dưới.

Chu Cẩn lại lớn giọng nói rõ nguyên tắc thi đấu, đụng đến là thôi, không được nặng tay vân vân.

Mọi người tản ra, trở về đại điện Tuệ Thạch phong, Liễu Thiên Mạch phân phó: “Từ hôm nay, mỗi ngày tập trung ở đây tu luyện tám canh giờ, nghiên cứu thuật pháp, không được chậm trễ.”

Liễu Thiên Mạch hiếm khi phát uy, ngay cả Hạ Linh cũng không dám không nghe, chúng đệ tử ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

Một năm nay Văn Kinh tiến bộ thần tốc, lại có [Thiếu Dương Quyết] phụ trợ, đã tăng lên cấp mười luyện khí. Nhưng trong Thanh Hư kiếm tông nhân tài vô số, nếu muốn lọt vào hai mươi hạng đầu, ít nhất cũng phải là tu vi cấp mười một luyện khí.

Ban ngày cần luyện công, ban đêm đương nhiên ngã đầu là ngủ. Gần một tháng, Văn Kinh mơ hồ có dấu hiệu đột phá tầng mười một luyện khí, nhưng vấp phải bình cảnh, không thể đột phá.

Trước ngày bắt đầu thi đấu, Quân Diễn Chi và Hạ Linh đều muốn tu luyện trong phòng, buổi chiều đã đi trước một bước. Liễu Thiên Mạch thấy ít người, bảo mọi người tản sớm, về phòng nghỉ ngơi. Sắc trăng trong vắt, Văn Kinh không ngự phong, chậm rãi đi trong núi, bất giác đã đến sau núi, chỗ tảng đá đã gặp cự mãng lần đầu.

Trống rỗng, chỉ có cự thạch được ánh trăng chiếu rọi, phiếm ánh sáng dịu hòa.

Ngày mai sẽ là thi đấu giữa các phong, chỉ không biết phần thắng của cậu thế nào? Năm đại môn phái thi đấu là chuyện lớn cả đời khó gặp, thật sự cũng muốn đi xem thử.

Ngây ngốc ngồi một lát, trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh hệ thống.

“Ký chủ xin chú ý: Kiểm tra được dấu vết hiềm nghi là ma đầu, địa điểm là nơi ở của Quân Diễn Chi, ký chủ có muốn hành động?”

Văn Kinh lập tức lật người dậy, nhíu mày.

Hệ thống này lần đầu tiên đưa ra tin tức về “ma đầu”.

Quân sư huynh có nguy hiểm?

Không kịp nghĩ kỹ, Văn Kinh lập tức ngự phong đi, đến nơi ở của Quân Diễn Chi, chỉ thấy thạch thất tối đen, không chút âm thanh, dường như căn bản không có người ở.

Văn Kinh bình tĩnh gọi: “Quân sư huynh có đó không?”

Đại xà trên vách núi đột ngột khựng động tác, nhanh chóng bò lên.

Gọi mấy tiếng cũng không được trả lời, Văn Kinh càng nôn nóng. Cậu cẩn thận đi tới đi lui quanh căn phòng, bước chân nhẹ nhàng, lại chợt nghe trong rừng có giọng nam ôn hòa nói: “Huynh ở đây.”

Văn Kinh vội lao vào, thấy ở chỗ thanh tuyền trong rừng có tiếng vang nhẹ, một nam tử đưa lưng về phía cậu ngâm trong nước, nhẹ thở dốc.

Văn Kinh nhìn bóng lưng đó là biết Quân Diễn Chi, cậu nhảy vào nước, tạo một đóng bọt. Nhìn Quân Diễn Chi sắc mặt tái nhợt, Văn Kinh hỏi: “Sư huynh sao vậy?”

Vừa dứt lời, Văn Kinh đã phát hiện, Quân Diễn Chi chỉ mặt tiết y ngồi trong đầm, thân hình cân đối lộ rõ, cơ bắp săn chắc, cách cậu không đến một trượng.

Văn Kinh mím môi, chậm rãi quay đầu đi.

Cái hệ thống rách nát gì thế này, mỗi lần toàn tạo ra chuyện này.

Lúc thiếu niên luôn không hiểu cách che giấu biểu cảm, như hoa si nhìn Quân sư huynh, hiện tại đã bắt đầu hiểu phi lễ chớ nhìn.

Dáng vẻ bạch si của mình trước kia, nhất định khiến Quân sư huynh khó thể tách ra.

“Huynh… luyện công bị sốc hông, đến đây hạ hỏa, sao đệ lại đến?” Biểu cảm và âm thanh đều bình tĩnh không dao động.

Nước trong vắt, lại rất cạn, cho dù dưới nước tối tăm, cũng thoáng thấy được vài thứ.

“Đệ…” Nói không ra lời.

“… Tìm ta có việc?”

Văn Kinh chỉ cảm thấy mặt nóng khó nén, ấp úng đáp: “Vốn muốn hỏi huynh vài chuyện, thấy huynh ngâm trong nước, cho là huynh xảy ra chuyện gì… sư huynh không sao chứ?”

“… Không sao.” Quân Diễn Chi nhìn cậu, như cười như không: “Huynh còn tưởng đệ muốn lấy thân tương hứa.”

Văn Kinh mím môi, khóc không ra nước mắt: “Sư huynh đừng đùa mà.”

Dù sao hắn cũng là nam chính của văn cho nam, dù thanh khiết tự giữ, cũng tuyệt đối không có khả năng thay đổi tính hướng. Nữ một không có rồi, còn có nữ hai nữ ba nữ bốn nữ năm đang đợi, đừng nói lời dọa người vậy chứ…

Quân Diễn Chi thu lại nụ cười, trầm trọng nói: “Y phục của đệ đã ướt rồi, nên làm thế nào đây?”

Văn Kinh rũ đầu, đứng lên nói: “… Không ngại, đệ về thay là được.”

Quân Diễn Chi nói: “Đến phòng huynh thay đi.”

“… Được.”

Quân Diễn Chi đứng lên, khoác một kiện y phục chậm rãi về phòng, Văn Kinh có chút không yên lòng, tìm kiếm xung quanh một lượt, xác định không có ai, lúc này mới nghi hoặc bỏ qua.

Trong phòng đốt nến, Quân Diễn Chi lấy y phục của mình đưa cho cậu: “… Tối nay tìm huynh, rốt cuộc là chuyện gì?”

Văn Kinh cởi y phục ướt trên người xuống: “… Đệ gặp bình cảnh, không thăng lên cấp mười một được, nên hơi nóng ruột.”

Trong câu này, có mấy phần là thật.

Quân Diễn Chi rũ mắt, nhìn thân thể thon dài ẩm ướt của thiếu niên, hạt nước men theo gò má rơi xuống cằm, lại chảy vào hõm cổ mảnh mai.

Đã sắp mười bảy rồi đúng không…

“Tối nay ngủ ở đây đi.” Quân Diễn Chi nhẹ giọng mở miệng: “Huynh có vài tâm đắc đột phá bình cảnh, có thể dạy đệ.”

Văn Kinh dại ra, kéo quần lên: “… Đa tạ sư huynh!”

Quân Diễn Chi cắn môi: “Không cần cảm ơn.”

Văn Kinh vội leo lên giường ngồi: “Tâm đắc đột phá bình cảnh của sư huynh là gì?”

Quân Diễn Chi lau khô tóc, nửa nằm xuống giường: “Hôm nay tâm đắc muốn dạy đệ, chỉ có hiểu ý, không thể truyền lời, huynh muốn giúp đệ vận hành linh khí toàn thân, động tác này khá thân mật, đệ chịu được không?”

“Chịu được!”

Quân Diễn Chi mím môi: “Vậy thì tốt… qua đây.”

Văn Kinh cong người dậy, bị hắn ôm từ phía sau, chỉ cảm thấy cánh tay lạnh lẽo cách một tầng y sam mỏng vuốt ve phần bụng. Giọng nói nhẹ nhàng của Quân Diễn Chi truyền đến sau lưng: “Cảm giác được không?”

“Dường như… ừm, khí hải có chút khác thường…” Văn Kinh vô cùng chuyên tâm.

“Có dòng khí lưu nho nhỏ, phải không?”

“Ừm.”

Văn Kinh được hắn truyền thụ rất lâu, cuối cùng hơi nắm được bí quyết. Quân Diễn Chi đổ đầy mồ hôi, thả cậu ra, nghiêm túc nói: “Chiếu theo phương pháp này vận công một đêm, giữ yên tâm thần, bảo nguyên hợp nhất, có thể sẽ có chút đột phát. Sư đệ, tối nay nếu muốn lên tầng mười một luyện khí, chỉ sợ không thể ngủ.”

Văn Kinh kích động nhìn hắn: “Đa tạ sư huynh…”

Quân Diễn Chi cắn môi, xuống giường ngồi lên ghế nói: “Đệ luyện đi, huynh ở bên cạnh xem chừng.”

“Vâng.”

Văn Kinh bình tĩnh lại, ngưng thần xông phá.

Quân sư huynh tận tâm với mình như thế, cậu chỉ có khắc khổ nỗ lực, đại triển hùng phong trong cuộc đấu các phong, mới có thể báo đáp dụng tâm khổ cực đó.

Trong truyện đề cập đến Quân Diễn Chi, từng nói hắn “chí thanh cao, hành vi đoan chính, yêu thương đồng môn sư huynh đệ, lại tôn trọng hữu lễ, rất được lòng các đồng môn, không ai không tán thưởng, nhưng dù là thế, cũng chưa từng nghe hắn đích thân truyền thụ tâm đắc cho sư đệ như thế.

Mình có đức hạnh tài năng gì, có thể được người xem trọng như thế?

Chương 30

Theo sự chỉ dẫn của Quân Diễn Chi, Văn Kinh lặng lẽ đả tọa một đêm, không kiêu ngạo không nóng vội. Mãi đến sáng, trong khí hải đột nhiên có một luồng linh khí, cuồn cuộn như sóng, tầng tầng đẩy ra, tràn đầy trong thân thể, lại đột nhiên ngừng lại. Đợi mở mắt ra, chỉ cảm thấy ánh mắt sáng rõ, thân thể nhẹ nhàng, như đến một cảnh giới mới.

Văn Kinh bước xuống giường, hồng quang đầy mặt: “Đa tạ sư huynh, đã tiến vào tầng mười một rồi.”

“Tốt lắm.” Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn cậu.

Hắn đã thay quần áo từ sớm, thanh sam bình thường, thon dài thẳng tắp, tóc đen như mực, một sợi dây màu xanh cột hai lọn tóc dài ra sau đầu, rõ ràng là cách ăn mặc mộc mạc trang nhã, nhưng lại thanh lãnh tuyệt trần, làm người ta chỉ nhìn đã cảm thán.

Văn Kinh buột miệng thốt ra: “Sư huynh thật là khí chất tự nhiên…”

“… Đệ thích là được.” Quân Diễn Chi ôn giọng nói, lại nhẹ rũ đầu: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi.”

Văn Kinh vội vàng thay y phục, dẫn đường cho hắn.

Nơi thi đấu của các phong là quảng trường trước Thanh Hư đại điện, mấy tháng trước đã xây dựng xong tám võ đài, xung quanh dùng linh thạch hạ kết giới.

Một trăm sáu mươi đệ tử tham gia thi đấu, có tám mươi đệ tử luyện khí, tám mươi đệ tử trúc cơ, mỗi bên có võ đài riêng.

Liễu Thiên Mạch đã đợi ở đó từ lâu, phân thẻ bài trong tay ra.

Trên thẻ bài có một con số, thi đấu các phong áp dụng cách rút thăm, dựa vào bài vào đấu.

Cách này cũng coi như là công bằng.

Mỗi trận tỷ thí giới hạn trong năm nén hương, người chiến thắng trong một nén hương, sẽ được năm viên thạch tử nhỏ, người chiến thắng trong hai nén hương, thì được bốn viên thạch tử nhỏ, cứ thế mà suy, người chiến thắng trong năm nén hương, chỉ được một viên.

Nếu trong năm nén hương không phân thắng bại, thì hai người không được gì cả.

Sau mười trận đấu, vòng tỷ thí thứ nhất kết thúc, theo số lượng thạch tử giành được mà xếp hạng, đệ tử xếp sau tám mươi hạng đầu sẽ bị loại ra, chỉ còn tám mươi người tiếp tục tỷ thí vòng thứ hai.

Tỷ thí vòng thứ hai, đã có chút gay gắt.

Trong tám mươi người còn lại, đệ tử luyện khí và đệ tử trúc cơ nửa nọ nửa kia, không thể hỗn tạp. Thanh Hư kiếm tông từ đời đạo nhân Khô Mộc đã truyền xuống một quy củ, kéo dài đến nay, đệ tử luyện khí áp dụng hình thức hỗn chiến đào thải, mà đệ tử trúc cơ, sẽ do các phong chủ quá chiêu mà quyết định.

Vòng tỷ thí thứ hai, thực sự có chút bất công.

Kiểu hỗn chiến đào thải, là chỉ mười đệ tử luyện khí cùng lên võ đài đánh nhau, bốn người bị đá xuống trước sẽ bị loại, còn lại sáu người chiến thắng, được nhận mười viên thạch tử nhỏ.

Giành thắng lợi trong loại thí luyện này, toàn dựa vào năng lực nhanh chóng tìm bạn chiến đấu. Loại năng lực này trong tu chân giới là vô cùng quan trọng, nhưng đối với Tuệ Thạch phong không có nhân mạch và quan hệ, thì có chút khó khăn, dễ bị bài xích.

Một vài phong mạch lớn, như Thiên Hoành phong, đa phần đệ tử luyện khí đều có thể vào vòng tỷ thí thứ hai, vì thế trước khi thi đấu đã thương nghị sách lược, giao thiệp với phong mạch khác để tạm thời tổ đội, có thể giành được tiên cơ.

Mà tu sĩ trúc cơ bị các phong chủ quá chiêu khảo nghiệm, thì càng dễ dàng gian dối thiên vị.

Tình trạng này, cho đến tận mấy năm gần đây Tịch Phóng chủ trì Thanh Hư kiếm tông mới hơi cải biến.

Thi đấu các phong năm năm một lần, lần trước khi thi đấu, đúng dịp Hạ Linh vừa trúc cơ, so sánh với tu sĩ đã trúc cơ từ lâu khác, đương nhiên thua kém không ít, chưa thể qua được vòng một.

Vì thế, thi đấu năm nay vô cùng quan trọng.

Càng không cần nói, người thắng lợi còn nhận được lượng lớn linh thạch, linh đan, pháp bảo…

Trong điện vang lên một tiếng rồng gầm kéo dài, chỉ nghe Chu Cẩn đứng trên bục nói: “Vòng tỷ thí đầu tiên, chính thức bắt dầu. Bị thương không thể xuất chiêu, hoặc rớt xuống võ đài sẽ thua.”

Liễu Thiên Mạch phân phó mọi người vài câu, rồi tự tản ra.

Văn Kinh đi phân phát bài tử, ngồi bên cạnh đợi kết quả rút thăm, lúc vô cùng nhàm chán, cậu lại mở hệ thống xem giá trị nhân phẩm. Mấy chục cái khung nhỏ mở ra trong đầu, không ngoài dự liệu, vẫn là một vùng màu xanh.

Tiếp theo, cậu nhìn Văn Nhân Mộ mặc bạch y gần đó, trong lòng hơi kinh ngạc.

Mấy năm không gặp, tại sao giá trị nhân phẩm từ 800 giảm xuống khoảng 600? Hai năm nay hắn đã làm gì?

Tuy hệ thống giá trị nhân phẩm vốn đã khiến người ta không hiểu nổi, nhưng chuyển biến đột ngột như vậy cũng kỳ quái.

“Tuệ Thạch phong ‘chín mươi hai’ bước lên!” Đệ tử chấp sự chưởng quản võ đài “Cấn” gọi.

Văn Kinh vội leo lên bục chờ đợi.

Đang muốn tắt hệ thống giá trị nhân phẩm, trong tầm mắt lại xuất hiện một cái khung màu đỏ. Văn Kinh nhìn qua, chỉ cảm thấy thiếu niên leo lên võ đài y phục mộc mạc, tướng mạo thanh tú, khá quen mắt.

Thoáng chốc, khung màu đỏ biến mất, trở thành màu xanh.

Không bao lâu, lại biến thành màu đỏ.

Giá trị nhân phẩm không ngừng thay đổi khiến cậu nhớ tới một người, vừa chính vừa tà, nhưng không nhớ rõ tên.

“Ngươi còn nhớ ta?” Thiếu niên cười một cái.

Văn Kinh nhíu mày: “Ngươi là Bắc Nhạn phong…” Thiếu niên này chính là một trong những người mới cùng đoạt cờ nhập tông với cậu năm đó, nhưng nhất thời nghĩ không ra tên.

Thiếu niên cười nói: “Không nhớ sao? Đánh bại ngươi, ngươi liền nhớ.”

“Bắt đầu!” Đệ tử chấp sự quát.

Thiếu niên đó đột nhiên sầm mặt, một đạo linh quang mãnh liệt bay tới Văn Kinh, hình dạng như đao, tránh khỏi chỗ yếu hại của thân thể, nhắm vào vai cậu.

Văn Kinh lật tay phải lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một linh thuẫn màu lam. Hai cỗ linh quang va nhau, phóng ra ánh sáng rực rỡ, Văn Kinh cũng bị linh khí của đối phương đẩy lùi vài bước, trên mặt lộ ra hàn quang.

Đệ tử xem họ tỷ thí vốn không nhiều, nhưng lại bị một kích một cản này thu hút, ồn ào nghị luận.

Hai người tuổi chẳng qua mười sáu mười bảy, nhưng tu vi đã trên dưới tầng mười luyện khí, nhưng chưa từng nghe tới, yên ắng vô thanh, chắc không phải là đệ tử tư chất cao.

Đặc biệt là đệ tử xuất chiêu đó, rất thành thục trong việc nắm vững linh quang, người bình thường ít nhất phải luyện mười năm tám năm mới có thể hình thành đao quang như thế, ngộ tính trời sinh này làm người khác phải tặc lưỡi.

Văn Kinh run tay phải, hơi chống đỡ không nổi, thông qua cường quang nhìn vào, lại thấy đối phương vẫn đang cười nhạt.

Cậu cắn chặt răng, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.

Cậu là tam dương chi thể, vì thế trong ba năm từ tầng năm luyện khí tăng lên tầng mười một, thiếu niên này không phải là tứ linh căn thì là ngũ linh căn, thiên phú cực kém, gã có lai lịch gì?

Thiếu niên niệm khẩu quyết, linh quang trên linh thuẫn lại mạnh lên mấy phần, Văn Kinh lại lùi vài bước, bị bức đến mép lôi đài, cố gắng chống đỡ.

Chỉ nghe một tiếng nứt vỡ, linh thuẫn màu lam bị đánh vỡ, Văn Kinh phi thân lên không, hai tay nhanh chóng phóng ra bốn đạo linh quang.

Trên không đồng thời phát ra hai tiếng rên trầm.

Văn Kinh trúng chiêu trên vai phải, máu chảy không ngừng, không nâng tay lên được.

Mắt và mũi của thiếu niên kia cũng trúng chiêu, sưng đỏ.

Vốn là Văn Kinh thấy gã chỉ lo tấn công, không thèm phòng ngự, cậu lại không thể hình thành lưỡi dao có lực sát thương mạnh, vì thế đã phóng cả bốn đạo linh quang lên mặt gã, thiếu niên đó không kịp né tranh, trúng hai đường, ngay cả mắt cũng nhất thời không mở ra được.

Văn Kinh không kịp hoàn hồn, tay trái vội phóng ra hai đường linh quang, nhắm thẳng vào vai thiếu niên.

Thiếu niên tuy không mở được mắt, nhưng tai lại nhẹ động, lật người ra sau tránh hai đường linh quang, còn chưa đứng vững, trước mặt lại chợt có cường phong nổi lên, lập tức đứng không vững, lùi liền vài bước.

Gã không biết bản thân đã lui đến mép võ đài. Đột nhiên, chân thiếu niên hẫng vào không, nhẹ kêu một tiếng, rớt xuống võ đài.

“Tuệ Thạch phong ‘chín mươi hai’ thắng! Hai nén hương!” Đệ tử chấp sự nhìn hai người một cái, kêu lên.

Dưới võ đài sớm đã tụ tập không ít người, xôn xao nghị luận thiếu niên thắng lợi là ai.

Văn Kinh từ cao nhìn xuống đệ tử kia, khóe môi nhếch cao. Đây là lần đầu tiên thắng lợi trong đời cậu, không tránh khỏi có chút khoa trương đắc ý, lúc vô ý quay đầu, chợt thấy một bóng người thon dài xa xa đang nhìn mình. Văn Kinh giật mình, thầm nghĩ Quân sư huynh sao lại đứng bên cạnh nhìn.

Cậu chợt nghĩ, Quân sư huynh là quân tử khiêm nhường, dáng vẻ của mình nhất định khiến hắn không thích, thế là vội vàng nhảy xuống, đỡ thiếu niên kia lên trong ánh mắt mọi người, thân thiết hỏi: “Ngươi có bị thương không?”

Cho dù nói thế, ánh mắt lại thấp thỏm bay về phía Quân Diễn Chi đằng kia.

Quân Diễn Chi cười nhạt, bỏ đi.

Thiếu niên được cậu dìu lên, chỉ cười nhạt: “Không cần đạo đức giả.”

Văn Kinh mím môi không nói, buông tay gã ra.

Lực tấn công của cậu thấp, không thể chọi cứng, tác chiến phải khéo léo. Dưới tình thế cấp bách không nghĩ ra cái gì, ngược lại đánh ra mấy chiêu mà Đoàn Hiên năm đó đã đánh cậu. Quả nhiên đau lâu, thì nhớ sâu, lúc nguy cấp trong đầu chỉ còn lại những thứ đó.

Văn Kinh khiêm tốn nói: “Ta thắng được là may mắn.”

Thiếu niên hơi mở mắt ra, cười nói: “Ta cũng cảm thấy vậy.”

Văn Kinh không còn gì để nói, gật đầu quay người đi.

Hôm nay, sau khi nghe ngóng xong Văn Kinh mới nhớ ra tên thiếu niên đó. Gã tên Du Tự, bình thường lặng lẽ không danh tiếng ở Bắc Nhạn phong, không ngờ trước khi thi đấu các phong, Bắc Nhạn phong chọn đệ tử, phát hiện gã đã lặng lẽ có tu vi tầng mười một luyện khí, ngay cả các sư huynh và bạn tốt cũng không biết, cực kỳ kinh ngạc.

… Thì ra cũng là một kẻ giả heo ăn hổ.

Sau trận đấu với Du Tự, khi Văn Kinh thi đấu dần có người quan sát, liên tiếp thắng hai trận, có một chút danh tiếng. Tiếc là sau đó gặp mấy sư huynh tầng mười hai tầng mười ba luyện khí, bị đánh mặt mũi xanh tím. Đặc biệt là đệ tử Thiên Hoành phong, cậu lại xui xẻo đụng trúng hai người, bị võ lực đè bẹp không đứng lên nổi.

Mấy ngày sau, thành tích vòng đầu được tuyên bố, Văn Kinh miễn cưỡng được chọn vào tám mươi hạng đầu. Tuy cậu chỉ rơi ở cuối, nhưng vẫn khiến trên dưới Tuệ Thạch phong cao hứng vang trời.

Quân Diễn Chi và Hạ Linh cũng vào tám mươi hạng đầu, cùng tiến vào vòng tỷ thí thứ hai.

Trong lòng Liễu Thiên Mạch hơi nổi nghi ngờ.

Tu vi của Hạ Linh cao, lại có sư phụ truyền thụ Tứ Minh Phong, vào vòng hai không lạ. Tuy Văn Kinh trẻ tuổi, nhưng sư phụ đối với cậu cực kỳ nghiêm khắc, mấy năm nay lại tiếng bộ cực lớn, có thể nhìn ra tư chất không bình thường.

Nhưng Quân Diễn Chi luôn làm theo con đường trung dung, bình thường cũng không nhìn ra chỗ nào đặc biệt, sao lần này lại lợi hại như thế?

Phải biết trận đấu của tu sĩ trúc cơ, thảm liệt hơn đệ tử luyện khí, có thể vào tám mươi hạng đầu đều là người thiên phú siêu nhiên, hoặc có gia học uyên thâm.

Chẳng qua, chút hoài nghi này chỉ duy trì một lát, đã bị niềm vui thay thế.

Có câu thiệt cùng chịu, vinh cùng hưởng, các sư đệ trong phong mạch có bản lĩnh đó, cuộc sống ở Tuệ Thạch phong tự nhiên sẽ tốt hơn rất nhiều. Liễu Thiên Mạch tuyệt đối sẽ không nhỏ nhen, âm thầm ghen tỵ.

Còn sự kinh ngạc của những đệ tử phong khác, càng không cần phải nói.

Trên đời phàm là thế lực trẻ tuổi, sắp lớn mạnh, những thế lực đã thành hình khác thông thường sẽ có phản ứng như sau: Bước đầu tiên, hoài nghi, đàn áp, bóp chết thế lực mới nổi ngay từ trong nôi. Nếu không thành công, thế lực mới nổi kiên cường sống tiếp ngẩng đầu, phát triển lớn mạnh, thế lực thành hình biết không thể đè ép, liền bắt đầu giao hảo, kéo quan hệ, lợi dụng lẫn nhau.

Vì thế, Tuệ Thạch phong ngẩng đầu, chắc sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định đối với Thanh Hư kiếm tông.

Sau vòng tỷ thí đầu tiên, Văn Kinh còn được nghỉ ngơi vài ngày, còn Quân Diễn Chi và Hạ Linh phải lập tức tiến vào vòng chiến đấu, cùng các vị phong chủ Thanh Hư kiếm tông quá chiêu.

Tại sao vòng tỷ thí thứ hai của tu sĩ trúc cơ không giống như vòng một, dùng võ lực định thắng bại?

Thật ra ban đầu, cái này cũng là hảo ý. Thi đấu các phong năm năm một lần, tiến vào tám mươi hạng đầu đều là nhân tài của Thanh Hư kiếm tông. Đặc biệt là đệ tử trúc cơ, càng là trụ cột của Thanh Hư kiếm tông, có thể nhân cơ hội này cùng các phong chủ quá chiêu, làm quen một chút, để liên lạc tình cảm.

Tiếc rằng sau đó, kết quả phán định lại không chủ quan công bằng, tạo nên tranh cãi, có vài lần còn đánh nhau, tạo ra cảnh vô cùng lúng túng.

Để công bằng, Tịch Phóng mời tám vị phong chủ tọa trấn.

Bốn mươi tu sĩ trúc cơ tuần tự lên bục, trừ sư phụ của bổn phong, bất cứ phong chủ nào cũng có thể quá chiêu. Người có thể tiếp một chiêu, được nhận năm viên thạch tử. Người hai chiêu thì được mười viên, cứ thế mà luận.

Có tám vị phong chủ giám sát lẫn nhau, quá trình cũng quy phạm hơn trước kia nhiều, miễn cưỡng được xem là công bằng.

Danh tiếng của Hạ Linh vốn đã cao, lại có Tứ Minh Phong chân truyền, lúc ra trận chịu được bốn chiêu, một trong đó còn là tu sĩ kim đan của Thiên Hoành phong, Lục Trường Khanh.

Hạ Linh bị một chiêu của Lục Trường Khanh đánh cho thổ huyết, nhưng vẫn miễn cưỡng đứng lên, lạnh lùng nhìn. Lúc Lục Trường Khanh bước xuống, miệng mím chặt, không nói một lời, nhưng tán thưởng trong mắt lại không thể giấu được.

Hắn có hai mươi viên thạch tử, vị trí trong bốn mươi hạng đầu chắc đã giữ được.

Hôm nay, người dưới bục chen chúc, Văn Kinh khổ sở chờ đợi, cuối cùng đến ngày Quân Diễn Chi lên đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.