Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh?

Chương 46: Chương 46




Chương 90: Đoàn Hiên Lục Trăn – Thượng

Người phía trước thân hình thon dài, cười lên dịu dịu dàng dàng, làm người ta nghĩ đến tiên nhân tặng y bánh bao nóng trong mơ.

“Đoàn Hiên, mười hai tuổi, tầng bốn luyện khí.”

Thanh niên nam tử thon dài kéo tiểu nam hài đang quỳ dưới đất lên, nam hài này tuy nhỏ tuổi, ánh mắt lại lạnh lẽo, thậm chí mang theo chút lệ khí. Vết thương trên mặt và trên cổ nhìn thấy ghê người, chính là dấu vết vừa rồi lúc đoạt cờ nhập phái đánh nhau với đệ tử khác lưu lại.

Trong lòng Lục Trăn có chút bất an, suy nghĩ một lúc lại bình tĩnh nói: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là đệ tử của ta, phải cần cù tu luyện, không thể lười biếng. Từ nay về sau sống chung với đại sư huynh, lục sư huynh của ngươi.”

Tiểu nam hài quỳ xuống dập đầu: “Tạ sư phụ.”

Lục Trăn nhìn thân thể nho nhỏ cúi đầu, lại mặc niệm mấy lần trong lòng. Lúc nhỏ là cô nhi, năm sáu tuổi bị con buôn bắt đi, cả ngày đánh mắng, còn độc câm độc tàn y để đi ăn sinh kiếm sống. Năm Đoàn Hiên tám tuổi đã giết tên đó, trộm số tiền còn lại trên người gã, từ đó màn trời chiếu đất.

Vì sinh tồn, tổng cộng đã giết mười sáu người ức hiếp mình.

Lục Trăn thầm suy xét, nam hài này không nói nhiều, lúc đánh nhau lại âm hàn vô tình, lòng đã sớm lạnh cứng, muốn giáo dục chỉ sợ có chút khó khăn, không biết còn có thể làm tâm y mềm đi không.

Chỉ sợ phải tốn chút tâm tư.

Hiện nay tu vi của hắn là hậu kỳ trúc cơ, không giống người khác truy cầu con đường trường sinh, tâm cảnh điềm tĩnh, chỉ thích đọc sách, là một mọt sách không hơn không kém. Còn về làm sao giáo dục Đoàn Hiên, hắn thật sự không nắm chắc…

Không biết nói mấy đạo lý trong sách cho y có tác dụng không?

“Đã bao lâu không tắm rửa rồi?” Lục Trăn mỉm cười nhìn y.

“Ba tháng.” Tiểu nam hài vẫn cúi đầu.

Lục Trăn suy nghĩ rồi nói: “Đến chỗ ta rửa ráy một chút, thuận tiện trị thương cho ngươi.”

Tiểu nam hài lại dập đầu, không nói gì đứng lên, tùy ý lau vết máu trên mặt, lại thuận tay bôi lên y phục vừa bẩn vừa rách, giống như chưa từng giặt qua.

Lục Trăn thở dài, kéo tay tiểu nam hài: “Trước kia không ai dạy ngươi không ai quản ngươi, từ nay về sau sẽ khác, biết chưa?”

“Vâng.”

Bắt đầu từ hôm nay, chậm rãi giáo dục thôi.

Đoàn Hiên quy củ cởi sạch y phục, ngâm trong thùng gỗ lớn đầy tuyền thủy, lại không dám ngẩng đầu. Lục Trăn bưng ghế ngồi trước mặt y, tỉ mỉ xem xét vết thương cho y. Trên thân thể nhỏ bé phủ từng tầng vết tích và vết máu, xanh tím đang xen, vết sẹo phủ khắp toàn thân, sau lưng còn có hai đường roi cũ từ vai đến thẳng eo, đi sâu vào trong da thịt.

Lục Trăn vẫn luôn nhíu mày, thần sắc ngưng trọng, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Hắn móc một viên đan dược đưa cho Đoàn Hiên: “Ăn đi, ta giúp ngươi hóa giải đan dược này, trong một tháng vết thương cũ có thể biến mất.”

Lông mi dài dài của tiểu nam hài run lên, tiếp theo nuốt xuống, “Tạ sư phụ.”

Lục Trăn vuốt đầu y, linh khí cuồn cuộn không dứt truyền vào thân thể y hóa giải đan dược, ôn giọng nói: “Thiên phú của ngươi cực tốt, không đến mười năm nhất định có thể trúc cơ, học tốt bản lĩnh thì sẽ không cần sợ người khác ức hiếp nữa. Chỉ là phải nhớ, thứ mình không muốn, đừng cưỡng ép người ta, tương lai không thể lấy lớn hiếp nhỏ, nhớ chưa?”

Đoàn Hiên nâng mắt nhìn hắn, cũng không biết nghe vào được bao nhiêu, chỉ cảm thấy giọng nói của thanh niên nam tử thật sự động nhân, tay cũng thon dài ấm áp, trong lòng mơ hồ sinh ra một suy nghĩ kỳ quái, ước gì cả đời luôn được hắn xoa đầu như thế.

Tiếc là, cánh tay này không lâu sau đã ly khai.

Đây chính là ngày đầu tiên y vào Tuệ Thạch phong.

Tối dọn vào phòng đại sư huynh, lục sư huynh nghỉ ngơi một đêm, hôm sau, Lục Trăn lại gọi y đến phòng mình, đưa cho y một bộ đồ mới sạch sẽ chỉnh tề: “Đây là ta suốt đêm làm, hơi lớn so với thân hình hiện tại của ngươi, xem thử có thể mặc được không.”

Đoàn Hiên quỳ xuống dập đầu: “Tạ sư phụ.”

Lục Trăn thấy y nhận y phục đều muốn dập đầu, đau lòng muốn chết, hắn lại không thể không trưng ra vẻ sư phụ, nghiêm túc nói: “Ngươi tuổi nhỏ không biết không ai trách, nhưng dưới đầu gối nam nhi có ngàn vàng, từ nay về sau trừ khi phạm sai lầm lớn, hoặc nhận đại ân, nếu không đừng dập đầu với người khác, biết chưa?”

Đoàn Hiên gật đầu.

“Thay y phục đi.”

Đoàn Hiên cúi đầu đứng lên, cởi bộ y phục dơ bẩn rách nát xuống, thay bộ đồ Lục Trăn mới đưa, đứng yên tại chỗ.

Lục Trăn nhìn một cái, ôn giọng nói: “Độ lớn cũng vừa người, ngươi đi tu hành trước đi, vài ngày nữa ta sẽ kiểm tra công khóa của ngươi.”

Đoàn Hiên ngẩng đầu nhìn nam tử thanh tú một cái, không biết trừ dập đầu ra còn có thể dùng biện pháp nào để biểu đạt cảm xúc trào dâng trong lòng, thấp giọng nói: “Tạ sư phụ.”

Đây chính là ngày thứ hai y ở Tuệ Thạch phong.

Sau khi Đoàn Hiên đã an ổn ở đây, Lục Trăn cảm thấy đồ đệ này tuổi nhỏ, lúc thơ ấu lại chịu rất nhiều khổ sở, nên đương nhiên cũng đặt nhiều sự chú ý lên người y hơn, thỉnh thoảng gọi y đến phòng chỉ dạy. Đoàn Hiên cũng rất ngoan ngoãn, cúi đầu chăm chỉ nghe Lục Trăn chỉ bảo, chưa từng nói bậy một lời, cũng chưa từng thiếu kiên nhẫn.

Lục Trăn càng thêm thích y, nhưng môn hạ đệ tử có mười mấy người, cũng không thể quá mức thiên vị, ngoài mặt thái độ dành cho y không có gì khác biệt. Cho dù là thế, nhưng hắn cũng thỉnh thoảng tự tay may y phục cho Đoàn Hiên.

Cứ thế qua ba bốn năm, bình an vô sự, Lục Trăn âm thầm quan sát, cảm thấy Đoàn Hiên quy củ phấn đấu, chưa từng tranh chấp với ai, chậm rãi cũng yên tâm. Hắn lại thu thêm mấy đệ tử tuổi càng nhỏ, cần hắn tốn chút tâm tư, dần dần ít gặp riêng Đoàn Hiên hơn.

Sáng hôm nay, Lục Trăn đang tu luyện trong phòng, một chuyện tìm tới cửa.

Đại đệ tử môn hạ nói: “Khởi bẩm sư phụ, nửa đêm hôm qua Đoàn Hiên lôi bốn sư đệ ra khỏi phòng, đánh nhau một trận. Bốn người này hiện tại nằm trên giường bất tỉnh, ngoi ngóp một hơi, xin sư phụ định đoạt.”

Lục Trăn giật mình: “Đoàn Hiên thì sao?”

“Đang đợi ngoài cửa.”

Lục Trăn lấy một viên đan dược đưa cho đại đệ tử: “Phân làm bốn phần cho bốn đứa nó ăn, dẫn Đoàn Hiên vào đây.”

Lúc này Đoàn Hiên đã mười sáu tuổi, vóc dáng cao bằng Lục Trăn, sắc mặt lạnh lùng bước vào, trên mặt trái có một vết sẹo kéo dài đến tai, tóc tai rối loạn, trên y phục cũng phủ đầy vết máu.

Lục Trăn không nói được là mình đau lòng hay tức giận, hỏi: “Chuyện gì?”

Đoàn Hiên cúi đầu không nói.

Đại đệ tử nói: “Khởi bẩm sư phụ, bốn sư đệ bỏ trứng của Tứ Phương trùng vào thức ăn của Đoàn sư đệ. Sau khi đệ ấy ăn vào toàn thân ngứa ngáy nổi bong bóng, tối qua liền lôi bốn người đó ra đánh.”

Lục Trăn vừa nghe liền hiểu.

Đoàn Hiên không thích nói chuyện, tính cách cô độc, làm gì cũng không thích giải thích, cũng không thích hòa hợp với mọi người. Các sư huynh đệ rất nhiều, tính cách tốt xấu khác nhau, có vài người cảm thấy y cao ngạo khinh thường người khác, nên rất ngứa mắt y.

Chuyện này, nghĩ chắc là mấy người đó tìm y gây phiền toái.

Người sai trong chuyện này vốn là mấy người kia, nếu Đoàn Hiên không xuất thủ, Lục Trăn tất nhiên sẽ không tha thứ cho chúng dễ dàng. Nhưng Đoàn Hiên lại đánh cho họ ngoi ngóp một hơi, chỉ cần bất cẩn chút nữa là gây ra mạng người. Vả lại, lệ khí của Đoàn Hiên nặng thế này, tương lai gây ra chuyện không thể vãn hồi thì phải làm sao mới tốt?

Lục Trăn tức giận hỏi: “Ngươi có biết sai chưa?”

Đoàn Hiên cúi đầu không nói một lời, cự tuyệt nhận sai.

Lục Trăn tức giận xanh mặt.

Có vài lời không tiện nói nói trước mặt các đệ tử, nếu không quá mất thể diện, Lục Trăn suy nghĩ một chút, bảo các đệ tử khác toàn bộ lui xuống, chỉ để lại mình Đoàn Hiên trong phòng.

Lục Trăn chậm rãi đi vài bước trong hòng.

“Ta biết ngươi đã nhịn rất lâu, tuy bọn họ ức hiếp ngươi trước, nhưng tội không đáng chết. Nếu ngươi không cẩn thận đánh chết họ, chiếu theo môn quy thì phải lấy mạng đền mạng, ngươi biết chưa?”

Đoàn Hiên vẫn cúi đầu.

Lục Trăn quả thật không biết y đang nghĩ gì, nhịn cơn giận dịu giọng đi: “Thế gian vạn vật, từng cành cây ngọn cỏ đều có linh tính, tuy bốn đứa nó không biết chừng mực, nhưng cũng là người có cha có mẹ. Cho dù làm sai chuyện, cũng nên xét tình hình rồi xử phạt, nếu ngươi thật sự đánh chết chúng, lẽ nào có ích lợi gì cho ngươi sao? Sư phụ không lo lắng cho chúng, mà là lo lắng lệ khí của ngươi quá nặng, tương lai lúc tu hành gặp phải bình cảnh…”

Lục Trăn không biết những gì mình nói y rốt cuộc có nghe lọt hay không, chỉ thấy sắc mặt y hơi đỏ, cúi đầu nghiêm túc lắng nghe, ngoan ngoãn đến đáng yêu.

Lục Trăn giáo huấn nửa nén hương, ngừng lại hỏi: “Những gì ta nói ngươi nghe hiểu không, có biết sai chưa?”

Đoàn Hiên lặng lẽ gật đầu, lại đột nhiên lắc đầu.

Lục Trăn hồ nghi nhìn y, trong lòng phiền não: Đây là không nghe hiểu, hay không biết sai? Gật đầu rồi lắc đầu là ý gì?

“Tiểu Hiên, tư chất ngươi hơn người, sư phụ kỳ vọng vào ngươi rất cao, nhưng thương tổn đồng môn là đại tội không thể tha thứ. Năm đó Thanh Hư kiếm tông ta chính vì bất hòa giữa các đệ tử…”

Từ lịch sử kiếm tông kể đến thảm kịch các đại môn phái vì đồng môn tương tàn mà ra, nói dài dằng dặc rất lâu, Lục Trăn cũng không biết Đoàn Hiên rốt cuộc có hiểu hay không, thầm nghĩ may mà mình đọc đủ sách, nếu không lúc này sớm đã không biết nói gì.

Đoàn Hiên vẫn luôn đứng tại chỗ, sắc mặt hơi đỏ không biết đang nghĩ gì. Nói y không nghe, thì y nghe rất nghiêm túc, chính là không ai biết nghe vào được bao nhiêu.

Nói được nửa canh giờ, cơn giận của Lục Trăn đã bị mài mòn, nhíu mày nhìn thiếu niên đứng bất động, càng thêm phiền giận: “Qua đây.”

Đoàn Hiên chậm rãi bước tới, đứng trước mặt Lục Trăn, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu. Bắt đầu từ một năm trước, y đã không còn thân cận với sư phụ như thế nữa, thậm chí không còn đơn độc ở chung một phòng.

Lục Trăn đưa tay sờ vết sẹo trên mặt y, vẫn đang rỉ máu, dịu giọng nói: “Đánh nhau với người khác, tự mình không phải cũng bị thương sao? Đau không?”

Đoàn Hiên gật đầu.

Lúc này Lục Trăn đã nói đến miệng khô lưỡi khát, sớm không còn muốn nói nữa, yên lặng bưng một chậu nước sạch tới, an tĩnh rửa vết thương cho Đoàn Hiên.

Đêm dài dằng dặc, lặng yên vô thanh, Đoàn Hiên ngẩng đầu nhìn Lục Trăn một cái, chỉ hy vọng vết thương của mình vĩnh viễn cũng không khỏi.

Chương 91: Đoàn Hiên Lục Trăn – Trung

Đoàn Hiên đả thương bốn sư huynh đệ, chuyện này không phải nhỏ, Lục Trăn nặng nề nghiêm phạt y trước mặt mọi người, dùng Thanh Nham trường tiên đánh mười roi, thương thế hơn một tháng sau mới khỏi hẳn.

Bốn đệ tử kia cũng vì ức hiếp đồng môn, sau khi lành bị Lục Trăn đánh mỗi người một roi, coi như răn đe, từ sau lần đó trong Tuệ Thạch phong không còn ai dám gây chuyện thị phi nữa.

Đoàn Hiên hành sự quá mức cực đoan lãnh khốc, lại không thích nói chuyện câu thông, Lục Trăn suy nghĩ rất lâu, quyết định mang theo y bên người chăm sóc chỉ dạy.

Thoáng cái đã mấy chục năm.

“Tiểu Hiên, phía trước cách mười trượng.”

Nam tử lam y nhẹ giọng phân phó bên tai thanh niên hắc y, thanh niên hắc y cười nhạt, nhẹ nhảy ra mấy trượng, chỉ nghe một tiếng chim kêu và tiếng vỗ cánh, thanh niên hắc y vòng trở lại, trên tay đã bắt được một con phi cầm ngũ sắc sặc sỡ.

Lục Trăn cười: “Tốc độ quả nhiên nhanh hơn trước kia, rạch ngay vuốt lấy mười giọt máu, rồi thả đi.”

Đoàn Hiên thấp giọng cười nói: “Vâng.”

Máu của con chim nhiều màu này dùng để nấu ăn điều vị là ngon nhất, chẳng qua loại chim này trời sinh cẩn thận nhát gan, trước giờ không gần người lạ, hơn nữa bay cực nhanh, khó bắt được. Đoàn Hiên luyện là thuật pháp hệ phong, không để y làm cái này thật lãng phí.

Lục Trăn bay trên không, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hiên, tháng sau ta bắt đầu bế quan kết đan. Ngươi phải sống chung với đại sư huynh của ngươi, tạm thời giúp ta quản lý sự vụ trong phong, nhớ chuyện gì cũng phải chừa đường lui.”

“Vâng, sư phụ.” Đoàn Hiên nhìn hắn một cái, nhỏ giọng hỏi: “Bế quan, bao lâu?”

“Nhiều thì hai năm, ít thì nửa năm.”

“Ừm.”

“Ngươi đã theo ta mấy chục năm, tâm tính thu liễm không ít. Đại sư huynh ngươi tính cách mềm mại và không quyết đoán, cần có ngươi cân bằng…” Lục Trăn nghiêng đầu nhìn y một cái, lại nói: “Nhưng ngươi cũng đừng quá mức chuyên quyền, có chuyện gì đừng đặt trong lòng, phải thương lượng với người khác.”

“Vâng.”

Lục Trăn lại khó hiểu hỏi: “Sao lại mang vẻ đầy tâm sự thế này?”

Đoàn Hiên không nói gì.

Lục Trăn trầm tư một lúc, mỉm cười nói: “Tiểu Hiên, sau khi ta bế quan ngươi phải cực khổ mệt nhọc… thế này đi, đợi sau khi ta xuất quan sẽ thưởng cho ngươi một thứ, ngươi muốn gì, chỉ cần sư phụ có, thì nhất định cho ngươi.”

Đoàn Hiên nghe thế cúi đầu hồi lâu, hỏi: “Sư phụ nói thật chứ?”

“Đương nhiên.”

“Ừm.”

Một giọt mưa bất chợt nhỏ lên vai, lại một giọt nhỏ lên đầu, dần dần, mưa xuân tí tách rơi, không bao lâu đã trở nên mông lung. Bước chân Lục Trăn không tăng nhanh, ngược lại chậm đi, dường như có cảm xúc cười nói: “Lúc trước vi sư thích du ngoạn trong mưa nhỏ, tuy cảm giác tốt, nhưng lại có cảm giác lạnh lẽo cô độc. Hiện nay có ngươi bên cạnh, mới cảm thấy tất cả đều đã viên mãn. Tiểu Hiên, ngươi rất quan trọng với sư phụ, biết chưa?”

Đoàn Hiên cúi đầu, thấp giọng nói: “Ừm.”

Hai người đáp xuống mặt đất thanh thạch rộng rãi, trầm tĩnh đứng thẳng trong mưa mông lung, chỉ nghe thấy tiếng mưa nhỏ lên lá cây.

Ngày tháng bế quan qua đặc biệt nhanh, nhưng cũng chỉ là đối với người bế quan mà nói. Lục Trăn tu luyện trong sơn động trên linh nguồn, không biết năm tháng. Một ngày, đóa sen trong thức hải chợt nở tung, bạch quang linh khí bùng lên, thân thể thoải mái như ngâm trong linh tuyền. Không biết qua bao lâu, ý thức dần tỉnh táo, khi tỉ mỉ thể hội lại, đóa sen đó đã hóa thành một viên châu tử bạch sắc.

Cuối cùng cũng kết đan rồi.

Lục Trăn vui mừng, lúc đứng lên, thân thể tự nhiên khác ngày xưa, mắt tinh tai thính, lại là một cảnh giới mới.

Hắn chậm rãi ra khỏi sơn động, linh khí theo đó trào lên, cách cửa động mười trượng vây mấy chục đệ tử, ngưng thở không dám phát ra âm thanh, vừa thấy hắn xuất hiện đã hoan hô.

Đại đệ tử cười nói: “Chúc mừng sư phụ, chúc mừng sư phụ! Các đệ tử từ ba ngày trước đã thấy ngoài sơn động có mây tím vây tầng tầng, thỉnh thoảng linh khí trào lên, các đệ tử đoán sư phụ sắp kết đan, đều khẩn cấp muốn chờ đợi ở đây!”

Lục Trăn cười nhìn quanh, quả nhiên thấy Đoàn Hiên một thân hắc y đứng thẳng trong đám đệ tử, sắc mặt hơi đỏ nhìn hắn, không khỏi vui vẻ nói: “Vi sư đi bái kiến Tịch tông chủ trước, tối nay sẽ nói chuyện với các ngươi.”

“Các đệ tử đã chuẩn bị tiệc rượu, hôm nay nhất định phải cho sư phụ uống sảng khoái!”

Tu sĩ kết đan là đại sự của Thanh Hư kiếm tông, Tịch Phóng chiếu theo quy củ ban thưởng xong, cũng chuẩn bị tiệc rượu, để các phong chủ cùng tới chúc mừng. Tửu lượng của Lục Trăn không tốt, mấy ly vào bụng đã có chút hơi men, hết sức miễn cưỡng, cuối cùng thoái thác cáo từ.

Trở về Tuệ Thạch phong, các đệ tử lại luân phiên kính rượu, cho dù mỗi ly Lục Trăn chỉ nhấp một miếng cũng chịu không nổi, sắc mặt hồng nhuận như đóa hoa đào, kéo tay Đoàn Hiên nhỏ giọng nói: “Tiểu Hiên, sư phụ thật sự không được nữa, ngươi giúp sư phụ cản lại, lát nữa sư phụ sẽ cảm tạ ngươi.”

“Vâng.”

Vẻ ngoài lãnh khốc vô tình của Đoàn Hiên, các đệ tử trước giờ không dám chọc, lập tức ngay cả kính rượu cũng ít đi nhiều, Lục Trăn xoa trán, nhắm mắt mỉm cười.

Cuối cùng, một đêm uống say, tiệc rượu tan vào lúc nửa đêm.

Lục Trăn nửa mê nửa tỉnh, không biết mình đang ở chỗ nào, chỉ cảm thấy hình như bị người ôm, xung quanh là gió nhẹ mưa nhỏ, nhưng vẫn không đủ sảng khoái. Hắn kéo y phục của mình, mơ hồ gọi: “Tiểu Hiên?”

Bên cạnh truyền đến giọng nói nam tử: “Ừ?”

Lục Trăn không lên tiếng.

Trong lúc mông lung được người đặt lên chiếc giường mềm mại, Lục Trăn mơ hồ lăn lăn, sắc mặt đỏ bừng, nhắm hai mắt cởi y phục ra. Đoàn Hiên cắn răng nhìn hắn, tay siết chặt, cuối cùng không đưa qua.

Lục Trăn cởi y phục rất lâu cũng không cởi được, nhíu mày nằm ngửa bất động.

Đoàn Hiên thấy hắn cuối cùng cũng yên tĩnh lại, lặng lẽ ngồi bên giường, nhẹ vuốt mặt hắn: “Sư phụ…”

Y chưa từng sờ mặt sư phụ, lòng bàn tay cảm thấy ngưa ngứa, khe khẽ đau, lại không thể khống chế vuốt lên đôi môi vì say mà biến đỏ.

Y chậm rãi cúi đầu xuống, mũi cọ qua gương mặt thanh tú của hắn, hơi thở nghẹt lại.

Cuối cùng nhẹ ngậm môi hắn.

Cánh môi mềm mại, se lạnh, cũng như con người hắn. Trên môi có hơi rượu tàn dư, thanh thanh nhàn nhạt say lòng người.

Đoàn Hiên chậm rãi thè lưỡi ra, dịu dàng cọ qua cánh môi, nhịn không được tách ra hàm răng hơi mở, chui vào đó giao lưu.

Tiếp xúc đến không những là chiếc lưỡi mềm trơn, mà còn là tình cảm thầm lặng giấu trong lòng nhiều năm. Xúc cảm tê dại như mưa rền gió dữ vuốt qua toàn thân y, khiến y run rẩy xúc động từ sâu trong linh hồn.

Y hy vọng thời gian có thể dừng lại vào giờ khắc này, vậy thì tất cả những gì tiếp theo đều không cần phát sinh.

Lục Trăn chỉ cảm thấy dường như có thứ gì chui vào, lớn gan nhẹ mút liếm, chuyển động. Hắn khẽ sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, người đang áp trên hắn có mùi vị quen thuộc, trong miệng ngậm là…

Lục Trăn lập tức đẩy y ra, mông lung không biết phải làm sao.

“Tiểu Hiên, ngươi say rồi?”

Đoàn Hiên bị hắn đẩy nghiêng đi, sắc mặt lập tức trầm xuống, có chút khẩn trương, cũng có chút sợ hãi, cắn răng không nói một chữ.

Lục Trăn cưỡng ép mình trấn định: “Tiểu Hiên, tối nay sư phụ uống say, không hiểu đã phát sinh chuyện gì. Ngươi…”

“Trước khi bế quan sư phụ không phải từng đáp ứng ta sao, cho ta một thứ?” Đoàn Hiên nhìn hắn, đột nhiên mở miệng ngắt lời.

“Ừm… ngươi muốn gì, ngày mai hãy…” Lục Trăn hơi hoảng.

“Ta muốn sư phụ.”

Âm thanh thấp trầm lãnh tĩnh, lại tựa như mang theo không biết bao nhiêu cảm xúc cuồn cuộn, tựa như sợ hãi, lại tựa như liều một phen, làm người ta sợ hãi.

Tim Lục Trăn nghẹn như bị đập một cái, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, hoảng loạn nói: “Muốn, muốn thế nào?”

Đoàn Hiên lại muốn đè lên hôn hắn, bị Lục Trăn giữ vai lại.

Lục Trăn nói: “Tiểu Hiên, ngươi và ta đều là nam nhân, hơn nữa còn là quan hệ sư đồ, chuyện này rất không thỏa đáng. Ngươi bình tĩnh chút, tối nay nhất định là do uống say rồi, ngày mai sẽ tốt thôi.”

Đoàn Hiên nghe thế nhìn hắn, lại tựa như không biết phải làm sao mới tốt, không khống chế được nói: “Đệ tử không say… đệ tử muốn sư phụ.”

Lòng Lục Trăn loạn như tơ vò: “Ngươi ta là sư đồ! Muốn cái gì mà muốn! Ngươi muốn xem sư phụ là nữ nhân phải không!”

Lúc nhỏ không nên may y phục cho y! Hiện tại bị người ta xem thành nữ nhân!

Đoàn Hiên nghe thế ngẩn ngơ nhìn hắn, dường như đã mất đi lý trí. Đột nhiên, y đè Lục Trăn xuống, miệng không chút do dự dán lên, hai tay chẳng hề dừng lại kéo xé y phục của Lục Trăn.

“Tiểu Hiên, tiểu Hiên…”

Ngoại sam của Lục Trăn bị y kéo ra một nửa, lộ ra bờ vai trơn mịn, Đoàn Hiên vội đưa lưỡi vào miệng hắn mút liếm, mãnh liệt hơn vừa rồi gấp bội, bàn tay cũng hỗn loạn len vào trong y phục hắn.

“Tiểu Hiên… ngươi nghe ta nói… Đoàn Hiên!”

Lục Trăn tức giận, một dòng linh khí chợt phát ra từ lòng bàn tay, Đoàn Hiên không chút phòng bị, ngực lập tức trúng chiêu, hừ một tiếng bay ra sau! Y tông lên vách tường của thạch thất, chỉ nghe một tiếng “ầm” thật lớn, giá sách bị ngã, mấy trăm quyển sách cũng lũ lượt rơi xuống đất.

“Tiểu Hiên, hôm nay ngươi nhất thời mê hoặc, ngày mai tỉnh táo lại sẽ tốt. Ngươi nghe ta nói, ngươi và ta vốn là quan hệ sư đồ, chuyện hôm nay cứ coi như chưa từng xảy ra, sau này chúng ta…”

Đoàn Hiên ôm ngực không nói một tiếng, thân hình chợt biến thành một đạo hắc ảnh, vội vã lao ra khỏi cửa.

Lục Trăn la lớn: “Đoàn Hiên! Ngươi đi đâu!”

Đây là muốn người làm sư phụ như hắn lo nát lòng sao!

Chương 92: Đoàn Hiên Lục Trăn – Hạ

Bấm ngón tay tính, đã đi được bốn tháng rồi.

Xa xa có một tiểu nam hài bảy tám tuổi tụ một cụm gió lốc nhỏ trong tay, đang gian khổ ném gió lên tảng đá, tạo ra phong nhận.

Giống lúc tiểu Hiên còn nhỏ.

Tính cách của nam hài này giống hệt tiểu Hiên, chỉ là may mắn hơn y một chút, bốn năm tuổi đã được tiểu Hiên nhặt về từ trong đống người chết nhận làm đồ đệ, nên tâm tính coi như không đến mức lạnh lùng giống tiểu Hiên. Tiểu Hiên chỉ truyền thụ cho nó khẩu quyết rồi không quản nó nữa, nó cũng không để ý, cả ngày phấn đấu tu luyện, không quan tâm đến chuyện gì khác.

Tiểu nam hài quay đầu, dường như đã thấy hắn, suy nghĩ một chút lặng lẽ bay qua, đứng trước mặt Lục Trăn.

Lục Trăn mỉm cười hỏi: “Ngươi tên Hạ Linh?”

“Đệ tử bái kiến sư tổ.”

Tóc rối loạn, y sam hơi rách nát, nhìn sao cũng thấy giống như hài tử không ai lo. Tính cách như tiểu Hiên đương nhiên sẽ không quan tâm những thứ đó… ngay cả bản thân y cũng không lo cho tốt mà.

Lục Trăn cười nói: “Sư phụ ngươi không ở đây, tu luyện có khó khăn không?”

Hạ Linh cúi đầu nói: “Đa tạ sư tổ lo lắng, đệ tử có thể tự học.”

Ngay cả thái độ nói chuyện cũng giống.

Lòng Lục Trăn khựng lại, tư duy giống như ngựa hoang thoát dây cương miễn cưỡng cười nói: “Nếu có gì không biết không hiểu, đi hỏi mấy vị sư bá của ngươi, hoặc trực tiếp tới hỏi ta cũng được.”

“Vâng.”

Lục Trăn quay người chậm rãi đi.

Bốn tháng rồi, sao y còn chưa trở về? Y ở bên ngoài cả nhà cũng không có, có thể đi đâu?

Trước kia hắn không nghĩ rõ, hoảng loạn đẩy y ra, còn đả thương y. Bây giờ ngẫm lại quả thật có chút hối hận, vốn là hài tử mình nuôi lớn, đối với hắn cũng quá tàn nhẫn rồi.

Vốn cho rằng y bình tĩnh mấy ngày thì sẽ trở về, không ngờ vừa đi đã bốn tháng trời. Đừng nói là không muốn trở về nữa đó?

Tối ba ngày sau.

“Sư phụ! Đoàn sư đệ trở về rồi, đang đợi trong đại điện, nói có chuyện muốn gặp sư phụ!”

Lục Trăn đang xem sách trong phòng, chợt nghe thấy đại đệ tử bẩm báo như thế, lập tức cảm thấy hoảng loạn bất an, đặt sách sang một bên: “Biết rồi, ngươi về ăn cơm trước đi.”

“Vâng.”

Cuối cùng trở lại rồi.

Lòng bàn tay Lục Trăn hơi đổ mồ hôi, nhắm mắt lại bình tĩnh một chút, khoác ngoại sam chậm rãi ra khỏi phòng. Hắn không phải người vô tri, hiện tại tiểu Hiên có tình cảm không nên nảy sinh với hắn, chuyện này khó thể xử lý.

Đợi lát nữa phải nói chuyện kỹ càng với y, xem y rốt cuộc nghĩ thế nào. Nếu tiểu Hiên cố chấp muốn…

Cố sức trấn định đi tới đại điện, từ xa đã thấy trên mặt đất trống rỗng đứng một thanh niên hắc y, sắc mặt lạnh lùng, từ lúc hắn vào điện đã mím môi nhìn hắn, trong ánh mắt không hề che giấu oán hận, đâm vào lòng thật khó chịu.

Lục Trăn không nhịn được kích động vô cùng, bình tĩnh ngồi xuống, siết chặt tay, lại không biết nên nói gì.

Đoàn Hiên chậm rãi mở miệng: “Lần này đệ tử trở về là muốn cho sư phụ biết, từ nay về sau đệ tử muốn bắt đầu ma tu, lập tức phải xuất phát đi xa, không trở về nữa.”

Lục Trăn sửng sốt, vạn lần không ngờ y lại có dự định như thế, nghe y nói muốn thoát ly quan hệ sư đồ, lòng hắn càng đau, vội nói: “Tiểu Hiên, thuật ma tu gian nan thâm ảo, hơn nữa phương pháp đều tà ác tàn nhẫn, không phải thứ danh môn chính phái muốn tiếp nhận, ngươi nhất thiết không thể làm như thế…”

“Đệ tử tâm ý đã quyết.”

Lục Trăn vội nói: “Tiểu Hiên, ngươi nghe sư phụ một lời, từ cổ tới nay, không biết bao nhiêu người muốn thử ma tu, có thể thành quả lại chỉ có lác đác vài người, hơn phân nửa là bị giết chết, hoặc bị phản phệ. Thời gian trước sư phụ hơi xúc động, ngươi đừng vì nhất thời tức giận…”

Đoàn Hiên cúi đầu nói: “Đệ tử tu luyện đến bình cảnh, không thể tiến triển nữa. Nếu không có tu sĩ kim đan song tu với ta, đệ tử chỉ có thể ma tu.”

Nói xong thì yên lặng nhìn Lục Trăn.

Lục Trăn lập tức đỏ mặt.

Thằng nhóc tàn ác này, lại có dự tính như thế.

“Nếu sư phụ không tìm được người này song tu với ta, đệ tử tu hành tiếp cũng không có ý nghĩa, không bằng rơi vào ma đạo, trời hủy đất diệt cũng không gì cố kỵ, ngược lại được sống sảng khoái cả đời.”

Lục Trăn không gì để nói, từ mặt tới cổ đều như lửa đốt.

Ngực Đoàn Hiên phập phồng, đột nhiên bay lên đứng trước mặt Lục Trăn, lại không dám chạm bừa, hận không thể quỳ xuống cầu hắn, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Nếu sư phụ không đáp ứng, hiện tại ta sẽ đi, không bao giờ trở về nữa.”

“Ta, ta sẽ suy nghĩ xem có người như thế không…” Lục Trăn lúng túng lui một bước.

Đoàn Hiên vội nói: “Trước mắt đã có một người như thế.”

Nói xong không nhịn được nữa, hai tay giữ mặt Lục Trăn hôn lên, đầu lưỡi vọt thẳng vào, đảo lộn trong miệng hắn.

Lục Trăn lập tức không thể suy nghĩ, trong miệng toàn là hơi thở của Đoàn Hiên.

Nụ hôn này khiến hai người đều cứng đờ.

“Ta muốn đến phòng sư phụ.” Đoàn Hiên nhẫn nại một lát, nhẹ giọng nói bên tai hắn, ôm chặt eo hắn, bụng dưới của hai người tựa vào nhau, nóng hổi.

Trong lòng Lục Trăn tràn đầy hỗn loạn, miễn cưỡng hỏi: “Ngươi còn muốn ma tu?”

“Không ma tu nữa.”

“…”

Lục Trăn nhẹ giọng thở dài, nếu đổi lại là người khác, hắn đương nhiên sẽ không hy sinh như thế, muốn ma tu thì cho ma tu. Nhưng người này là tiểu Hiên, hắn làm sao nỡ để y đi?

Trăng treo trên cao, đôi môi cấp thiết mút liếm trên cổ hắn.

Lục Trăn không biết Đoàn Hiên từ đâu học được những thứ này, chỉ cảm thấy y bình thường băng lãnh vô tình, không ngờ trong xương cốt lại là người nóng cháy như thế, tối nay dường như đã phát tiếc toàn bộ cảm xúc tích lũy mấy chục năm, không thể khống chế.

Lục Trăn mặc y bày bố, không nói một lời. Thứ nóng hôi hổi đó tì vào mình, chậm rãi xâm lược chen vào trong, khiến toàn thân hắn đều trở nên nóng hổi.

Không bao lâu, trong chăn gấm truyền ra tiếng rên rỉ của nam tử, lại biến thành từng chuỗi thở dốc gấp rút.

Đêm khuya, cuối cùng an tĩnh lại.

“Tiếp theo phải làm thế nào?” Lục Trăn nửa ngồi nhìn y, có chút lo lắng.

“Phó Tu hành tung bất định, ta sẽ truyền tin cho gã, nói cho gã biết chuyện ma tu coi như thôi.”

“Chuyện ngươi muốn ma tu tạm thời không thể truyền ra, phá môn quy không nói, nếu bị người ta hiểu lầm đồn sai, chỉ sợ sẽ lại hại tính mạng ngươi.”

“Ừm, đệ tử biết. Bốn tháng trước khó thể khống chế cảm xúc, nếu không phải tên Phó Tu đó điểm hóa, cũng không biết thì ra đệ tử có tư chất ma tu.”

“Ừm…”

Đoàn Hiên nhẹ ôm hắn, muốn nói lại thôi ngừng nửa ngày, cuối cùng nói: “Sư phụ, chúng ta… ngươi gả cho ta được không?”

Lục Trăn bị lời nói bất ngờ của y làm cho đỏ mặt, ấp úng nói: “Chuyện, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn.”

Đoàn Hiên không nói gì.

Lục Trăn cân nhắc nửa ngày mới bình tĩnh lại, khuyên: “Hiện nay thế sự khó ngờ, hôm nay ngươi vẫn nên kết đan là quan trọng nhất. Hôn sự của chúng ta cần phải có Tịch tông chủ gật đầu, nam tử và nam tử thành hôn vốn đã hiếm thấy, nhưng nếu ngươi trở thành tu sĩ kim đan, tông chủ cũng không tiện không đáp ứng.”

Đoàn Hiên kích động: “Đệ tử đã biết, đệ tử tuân mệnh.”

Y ôm chặt Lục Trăn, chỉ cảm thấy mình có trời cao phù hộ, trên đời này không còn chuyện gì không viên mãn nữa. Hai người ôn tồn hôn nhau rất lâu, trong lòng đột nhiên truyền ra giọng nói dịu dàng của sư phụ, mang theo chút xấu hổ như có như không: “Tiểu Hiên, nếu ngươi bế quan trở ra, thành tu sĩ kim đan, chúng ta sẽ đại hôn, thế nào?”

“Vâng!” Đoàn Hiên kích động không thôi, đè hắn hôn: “Ngày mai đệ tử sẽ đi bế quan kết đan!”

Hai người đương nhiên không ngờ, sau tối hôm đó chính là vĩnh biệt.



Ngón tay hao gầy thon dài chậm rãi vuốt lên hôn phục đỏ rực trên giường, năm đó sư phụ đứng ở ngay chỗ này, cũng làm chuyện giống như y.

Trân mắt nhìn làn da mình mục rữa, thối nát từng chút, lại không dám quấy rầy y bế quan kết đan, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có.

Đoàn Hiên cười lạnh.

Cái gì mà ngàn năm linh thảo ảo hóa chân thân, đều là tên Quân Diễn Chi đó lừa gạt mình mà thôi, cũng như năm đó mình lừa gạt hắn chuyện Văn Kinh không chết. Tuy sâu trong lòng đã biết, e rằng đời này kiếp này không còn được gặp lại nam tử có nụ cười dịu dàng đó nữa.

Thời gian không nhất định có thể làm phai nhạt tất cả, người đã ở bên mình mấy chục năm đó, y vĩnh viễn cũng không thể nào quên.

Mấy chậu linh thảo trên bàn khẽ run rẩy.

Tất cả linh thảo ngàn năm ở dãy núi Tuần Dương gần như đã bị y vơ vét đến đây, chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi…

Đoàn Hiên chậm rãi ra khỏi phòng.

Hôm nay là sinh thần của y, trước kia mỗi năm sư phụ đều nấu cho y một chén mì trường thọ, năm nay đương nhiên không ăn được. Y chưa từng nhớ tới sinh thần của mình, chỉ có nam tử dịu dàng đó là nhớ.

Sư phụ không muốn y chết, nhưng y đã chịu không nổi nữa rồi.

Câu nói “không song tu, liền ma tu” năm đó tuy là bức ép sư phụ, cũng là dự định cuối cùng của y. Sư phụ không còn, cuộc sống sẽ giống như ngày đông vô tận vô biên thống khổ khó chịu.

Không biết y còn có thể nhẫn nại được đến lúc nào?

Đoàn Hiên đến bên thanh tuyền múc một gáo nước, đưa mắt nhìn dãy núi vô biên, tịch dương lặng xuống, kim quang phủ khắp.

Hạ Linh đã trưởng thành, Tuệ Thạch phong có người bảo vệ, y cũng không còn gì phải vướng mắc nữa…

Trong phòng, tiên thảo màu lam trước cửa sổ chợt run lên.

Lại run rẩy.

“Bốp” một tiếng, chậu hoa đột nhiên rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

Tiên thảo tỏa ra u quang màu lam nhạt, mờ mờ ảo ảo, lớn dần trong căn phòng hôn ám.

Đây là đâu vậy, đầu choáng váng nặng nề…

Cuối cùng, một nam tử người không tấc vải hiện thân trong phòng, thon dài cân đối, tóc dài xõa tung vẻ mặt hoang mang. Hắn ngơ ngẩn nhìn xung quanh, ánh mắt chạm lên bộ hôn phục đỏ rực trên giường, hai mắt đột nhiên phủ lên một tầng sương mỏng.

Toàn thân hắn lạnh lẽo, lặng lẽ bước chân trần, cầm hôn phục lên muốn mặc vào người.

Đây là… phòng của tiểu Hiên sao? Sao lại loạn thế này?

Hắn vội vàng kéo thắt lưng hôn phục. Sao lại chặt thế này, kéo lên không lên kéo xuống không xuống, lẽ nào muốn trần truồng gặp người sao…

Đột nhiên, két một tiếng cửa mở ra, một nam tử hao gầy tiều tụy bưng gáo nước đi vào.

Ánh mắt hai người mờ mịt chạm nhau.

Từ đó, dâng trào, mãnh liệt.

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.