Chương 17: Văn Nhân sư huynh đích thân đến thăm
Hai mươi chín tháng chạp, tuyết lớn.
Bạch y như tuyết, ngàn dặm lưu hương.
Thanh niên thân hình thẳng tắp, phong thái tuấn nhã, từ không trung đáp xuống, gương mặt tươi cười, cung kính đứng chờ.
Hai nữ đệ tử trông coi đại điện xấu hổ ra đón, sắc mặt hồng hào: “Văn Nhân sư huynh lại đến tặng lễ à, năm nay lại mang đến cái gì cho sư phụ chúng ta?”
Một trong đó bạo gan hơn, kéo tay áo hắn: “Giấu ở đây sao?”
Văn Nhân Mộ cười nhạt lùi ra: “Hai vị sư muội tha cho huynh đi.”
Giao thừa mỗi năm, hắn đều phái người đi một chuyến, tặng lễ mọn cho chư vị phong chủ. Vọng Nguyệt phong, Bát Trảm phong, thì thường đích thân đưa tới, các phong khác sẽ giao cho đệ tử khác xử lý.
Trong mười sáu đỉnh Tuần Dương, Vọng Nguyệt, Hoàng Hoa và Tế Trúc chỉ thu nữ đệ tử. Nữ tử Hoàng Hoa và Tế Trúc gặp hắn chỉ xấu hổ né tránh, hoặc tụ lại nhìn hắn cười duyên.
Nhưng còn Vọng Nguyệt phong này, tác phong của nữ đệ tử lớn gan hơn nhiều.
Văn Nhân Mộ cười lấy ra một hộp ngọc: “Đây là hồi hoang thảo ba trăm năm, có ích cho tu vi, xin hai vị sư muội thay huynh chuyển cho sư thúc.”
Nữ tử lớn gan mày mắt như tơ, nói: “Nếu hai muội không chuyển giao, huynh sẽ làm sao?”
Văn Nhân Mộ nhìn nàng một cái: “… Muội muốn huynh làm thế nào?”
Nữ tử lớn gan đỏ mặt, bầu không khí lập tức trở nên mờ ám, người gan nhỏ thì không chen vào, chỉ cắn môi.
Văn Nhân Mộ nhẹ ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Còn mấy phong chưa đi nữa, làm phiền hai vị sư muội.”
Nói xong, một thân bạch y bay lên cao, gật đầu mỉm cười với các nàng. Trước khi đi, còn vô thức nhìn quanh một chút, không thấy bóng dáng tím nhạt được cất giấu trong lòng kia, một chút phiền muộn cứ thế trào lên.
Đến Bát Trảm phong, chỉ thấy điện đường hùng vĩ tráng lệ, còn khí phách hơn cả Ngọc Dung phong, quả nhiên là phong có tiền nhất Thanh Hư kiếm tông.
Hắn chào hỏi với mấy đệ tử trước điện, trò chuyện: “Ba sư huynh hôn mê đã tỉnh chưa?”
Người dẫn đầu cười nói: “Đa tạ Văn Nhân sư huynh quan tâm, đều tỉnh rồi… nhưng đã bị sư phụ đuổi xuống núi.”
Văn Nhân Mộ lúng túng nói: “… Mục Chi Thu che giấu Thiên Hoành phong của ta, chúng ta cũng…”
Mục Chi Thu xếp thứ chín trong Thiên Hoành phong, là một trong những trợ thủ đắc lực của Văn Nhân Mộ, thường ngày cậy thế, rất được lòng người. Đả kích này, khiến Thiên Hoành phong gần như không ngẩng đầu lên nổi.
Vừa nghĩ đến Quân Diễn Chi, liền có chút bực bội…
Người đó vội cười nói: “Mục Chi Thu cố tình che giấu, đương nhiên không thể tra được, chuyện này không thể trách Văn Nhân sư huynh. Huống chi, chuyện hình như còn có chút kỳ quặc…”
Văn Nhân Mộ nhíu mày: “Có chút kỳ quặc? Có ý gì?”
Người đó hơi hối hận do đã buột miệng, kéo Văn Nhân Mộ sang một bên, nhẹ giọng nói: “Các sư huynh nói, sau khi họ bị rút sạch linh khí, phế bỏ tu vu, bị ném trong hầm băng của Mục Chi Thu, từ từ hôn mê. Nhưng lúc bị người phát hiện, họ lại nằm ở nơi giao giới của Ngọc Dung phong và Hồng Tú phong…”
Văn Nhân Mộ nhìn hắn: “Ngươi là nói…”
“Tại sao Mục Chi Thu lại dời thân thể của họ, để bị người phát hiện?”
“… Quả thật có chút kỳ lạ.”
Lẽ nào có người dời thân thể ra?
“Ta chỉ có chút kỳ lạ, nên suy đoán mà thôi, Văn Nhân sư huynh đừng nghĩ quá nhiều…” Người đó cười nói.
Văn Nhân Mộ hoàn hồn, lập tức đáp: “Ngươi nói có lý, tại sao không bẩm báo với sư phụ ngươi?”
“… Ba vị sư huynh nửa đêm lang thang trong núi không về, nguyên nhân là gì ngươi cũng biết đó, không phải là chuyện vẻ vang gì. Sư phụ vừa nghe đến chuyện này đã tức giận, chúng ta không ai dám nói nhiều.”
Văn Nhân Mộ cười nói: “Nhà nhà đều có chuyện khó nói.”
“Còn không phải sao…”
Rời khỏi Bát Trảm phong, Văn Nhân Mộ có chút ngẩn ngơ.
Quân Diễn Chi tuần đêm, đúng lúc đụng phải Mục Chi Thu, trong lúc vội vàng lại vừa hay đánh trúng chỗ yếu hại của gã, giết chết gã… chuyện này cũng quá trùng hợp rồi…
Hắn lại liên tưởng đến lời Dương Đông Dạ nói, châm độc bắn trúng Quân Diễn Chi ngâm độc của huyền mặc thanh xà, chỉ có thể làm người tê dại, không thể chí mạng, tại sao thương thế của Quân Diễn Chi lại đột nhiên nặng thêm, thổ huyết không ngừng?
Quân Diễn Chi này hình như không đơn giản…
Hay là do hắn nghĩ quá nhiều?
Mấy tháng nay, Thiên Hoành và Tuệ Thạch va chạm không ngừng, lần đầu tiên trong đời Văn Nhân Mộ nhìn thẳng vào họ. Năm nay hắn vốn không muốn chuẩn bị lễ vật cho Tuệ Thạch phong, nhưng chuyện của Mục Chi Thu là Thiên Hoành đuối lý, ngoài mặt vẫn phải làm cho thích đáng, nếu không ngược lại sẽ trở nên nhỏ nhen…
Hắn đích thân tặng lễ, như vậy đã đủ nể mặt rồi chứ?
Cuối cùng đến đại điện Tuệ Thạch phong, Văn Nhân Mộ ngửa đầu nhìn kiến trúc to lớn không một bóng người, lấy hộp ngọc trong lòng ra.
Đại điện phong khác đều có người trông coi, chỉ có Tuệ Thạch phong này, trống rỗng không người, hơi nghèo bức người, thật mất mặt…
Hắn sờ hộp ngọc ngẫm nghĩ, bay về chỗ của Quân Diễn Chi.
Nếu đã đến, nhân cơ hội gặp mặt thì có ngại gì?
Bay rất lâu trong núi, chỉ thấy có một thiếu niên ngồi trong vườn rau, ôm một con rùa, đang đút nó ăn cải thảo. Nghe trong không trung có người bay qua, thiếu niên đó ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt thanh tú vui lòng người, dường như có hơi kinh ngạc.
Thiếu niên đó mới đến, cùng Quân Diễn Chi giải quyết chuyện của Mục Chi Thu… hình như họ Lộ?
Văn Nhân Mộ phi thân đáp xuống, rũ mắt cúi nhìn, nói với thiếu niên: “Lộ sư đệ.”
Văn Kinh chậm rãi đứng lên: “Văn Nhân sư huynh.”
Không phải Văn Nhân Mộ có xích mích với Tuệ Thạch phong sao, đến làm gì? Phá quán? Khiêu khích? Thị uy? Cảm giác cao cao tại thượng này…
“… Ta muốn đến thăm Quân sư đệ, không biết chỗ ở của hắn ở đâu?”
Văn Kinh do dự một chút, ôm rùa nói: “… Ta dẫn ngươi đi. Theo ta.”
“Đa tạ.”
Sóng vai bay trên không, Văn Nhân Mộ nhìn con rùa nói: “Rùa của ngươi đã bao nhiêu tuổi?”
Con rùa nhìn Văn Nhân Mộ, yên lặng tì lên ngực Văn Kinh.
“… Không biết.”
“Nhìn tuổi tác thì cũng không nhỏ nữa, còn chưa mở linh trí?”
Văn Kinh lặng lẽ sờ đầu rùa đen: “… Đây là linh thú của Quân sư huynh.” Chỉ là hoàn toàn do cậu nuôi mà thôi.
Văn Nhân Mộ không để ý nói: “… Quân sư đệ không tìm người xem thử sao? Đã thành niên rồi, lại chưa mở linh trí, ngây ngây ngốc ngốc, làm sao giúp hắn tu hành, tác chiến?”
Trong lòng Văn Kinh đã hơi không vui: “Con rùa này ngây ngây ngốc ngốc mới đáng yêu __ cũng không phải tất cả yêu thú đều phải hữu dụng mới nuôi.”
Chẳng hạn con mãng xà kia, đến nay thái độ vẫn không tốt, động chút là nhe răng nanh, cậu vẫn cứ nồng nhiệt sáp tới…
Văn Nhân Mộ hơi nhíu mày.
Trong Thiên Hoành phong, không ai dám nói chuyện với hắn như thế.
Đến trước một thạch thất, tuyết trước cửa đã được quét dọn sạch, trước sân có mấy cây thanh tùng, tuyết đọng trĩu cành, cùng một con suối nhỏ, còn đang chảy.
Trong phòng truyền ra giọng nói nam tử: “Sao hôm nay lại đến nữa? Không phải bận đến vườn sao?”
Trong lúc nói, một nam tử thanh sam bước ra cửa, khoảng hai mươi, ở eo thắt dây màu xám đậm, toàn thân màu tím. Cổ áo trung y của hắn vô tình mở ra, mơ hồ thấy được thân hình chắc nịch, lộ ra vài tia yêu mỹ.
Văn Kinh hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào hắn.
Quân Diễn Chi ngẩng đầu thấy hai người, chân mày nhíu lại. Hắn bình thản kéo cổ áo lại, khí yêu mỹ lập tức biến mất, khí chất ôn hòa mà xa xôi, lại hồi phục dáng vẻ như thiên tiên ngày thường.
Văn Nhân Mộ chỉ cảm thấy vừa rồi có gì đó chớp mắt vụt qua, không nắm giữ được. Hắn nhíu mày bỏ qua sự khó chịu trong lòng, khách khí nói: “Quân sư đệ đã khỏe hơn chưa?”
Quân Diễn Chi nhàn nhạt cười: “Khỏe nhiều rồi… Văn Nhân sư huynh đích thân đến thăm, làm lòng người hổ thẹn, xin mời vào trò chuyện.” Nói rồi nghiêng người.
Văn Nhân Mộ cười bước vào phòng, đánh giá xung quanh.
Trước cửa, Quân Diễn Chi nhìn Văn Kinh nói: “Đệ còn muốn quay lại vườn rau?”
“Phải, còn chưa làm việc xong.”
“Đi đi.”
Văn Kinh nhìn Văn Nhân Mộ trong phòng, duỗi hai ngón tay ra, vẻ mặt âm trầm.
Đây là ám hiệu Quy Tâm Bích dạy cậu: Có cần gọi nhị sư huynh đến không?
Nhị sư huynh mà xuất hiện, thì chính là cục diện liều chết liều sống.
Quân Diễn Chi lắc đầu: “Đệ đi đi.”
Văn Kinh ôm rùa đen quay người định đi, Quân Diễn Chi lại cúi đầu nói: “… Lát nữa có quay lại?”
Âm lượng hắn không cao, tu vi Văn Kinh lại thấp, nên không nghe thấy, phi thân đi mất.
Môi Quân Diễn Chi mím lại thành một đường thẳng.
Hắn đóng cửa lại, ôn giọng nói với nam tử bạch y trong phòng: “Văn Nhân sư huynh mời ngồi.”
Văn Nhân Mộ lặng lẽ nhìn. Trong phòng bài trí đơn giản, sạch sẽ chỉnh tề, bên cửa sổ là mấy gốc linh thảo, trên giá sách đặt một bình hoa và mấy quyển sách… thật khó coi…
Quân Diễn Chi pha trà cho hắn: “Trà bạch cập, hơi đắng, Văn Nhân sư huynh uống tạm đi.”
Văn Nhân Mộ bưng chén trà lên, lập tức nghẹn một họng, chua chát nói: “… Cũng được.” Nhưng lại đặt chén trà xuống, không uống nữa.
Hắn lấy một hộp ngọc ra: “Trong đây là hồi hoang thảo, có ích cho tu vi, thay ta giao cho đại sư huynh của các ngươi.”
“Được.” Quân Diễn Chi cất hộp ngọc đi, ngồi xuống, “Văn Nhân sư huynh hôm nay đến thăm, còn có chuyện gì khác không?”
Văn Nhân Mộ cân nhắc một chút, nói: “Quả thật có một chuyện khó hiểu, không bằng thử hỏi cách nhìn của Quân sư đệ.”
“Mời Vân Nhân sư huynh nói.”
“Theo đệ tử Bát Trảm phong nói, sau khi linh khí của họ bị hút mất, phế toàn bộ tu vi, thì bị bỏ trong động tuyết dưới đất, hôn mê bất tỉnh. Nhưng sau đó khi được người phát hiện, lại là ở giữa Ngọc Dung phong và Hồng Tú phong, ngươi cảm thấy chuyện này ra sao?”
Động tác của Quân Diễn Chi khựng lại.
Hắn bình tĩnh nói: “Văn Nhân sư huynh có suy đoán gì?”
Văn Nhân Mộ nhìn hắn: “Ngươi nói, có phải đã có người biết chuyện của Mục Chi Thu từ trước không?”
Quân Diễn Chi thờ ơ nhìn Văn Nhân Mộ một cái.
Văn Nhân Mộ này hoài nghi hắn đây mà.
Tuy hắn biết chuyện, nhưng không lo chuyện bao đồng. Ba người kia bị phát hiện, khiến Thanh Hư kiếm tông tuần sơn, đối với hắn là có hại không lợi.
Lẽ nào có người âm thầm mượn đao giết người?
Quân Diễn Chi khẽ cắn răng.
Chuyện này hắn không nghĩ nhiều, lẽ nào đã trúng mưu tính của người nào?
Văn Nhân Mộ gọi: “Quân sư đệ?”
Quân Diễn Chi cân nhắc một lát, nói: “Nói không chừng có người phát hiện chuyện Mục Chi Thu ma tu, nhưng không dám lộ mặt, nên mới đào ba người đó ra, hy vọng có người giải quyết?”
Văn Nhân Mộ nhẹ gật đầu: “Người đó là ai đây?”
“Trong Thanh Hư kiếm tông, đệ tử nhát gan sợ chuyện, bị người ức hiếp đếm không xuể, cũng khó thể nói là ai làm.”
“… Quân sư đệ nói cũng có lý, chỉ là hôm mười tám tháng chạp, luôn cảm thấy chuyện quá trùng hợp, giống như… được sắp xếp trước.”
“Cái này… không khéo không thành sách thôi.”
Văn Nhân Mộ trầm tư rất lâu, đứng lên nói: “Hôm nay nói chuyện với Quân sư đệ, quả nhiên thu hoạch không cạn. Chỉ là có hơi gấp gáp, hôm khác có thời gian chúng ta tiếp tục.”
Quân Diễn Chi mỉm cười nói: “Tùy thời phụng bồi.”
Cuối cùng tiễn Văn Nhân Mộ đi, Quân Diễn Chi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đi ra sau núi, chậm rãi cởi y phục.
Chương 18: Gây họa nhân gian, nên tiêu trừ
Trăng sáng như nước, Văn Kinh bay giữa núi, đường núi sáng tỏ rõ ràng.
Cự mãng không có hành tung nhất định, hôm không trăng không thấy bóng dáng, ngược lại trong đêm ánh trăng phủ khắp, thỉnh thoảng có thể thấy nó.
Đến gần cự thạch, Văn Kinh lén bay qua, chỉ thấy một thân thể to lớn chiếm cứ, đầu rắn thè lưỡi. Thân thể không còn run run rẩy rẩy, an tĩnh nhìn ánh trăng, vô cùng nhàm chán.
Cậu lặng lẽ ném một quả hồng phiền qua.
Đầu rắn ngẩng phắt lên, cắn lấy quả hồng phiền, lại nhìn Văn Kinh một cái, lập tức nhả ra, quả hồng phiền lăn lốc dưới đất.
Văn Kinh nhặt quả hồng phiền lên lau chùi: “Rõ ràng thích ăn, tại sao không chịu nhận…”
Cậu không dám tùy ý hành động, lại lấy ra một quả hồng phiền, lặng lẽ ngồi lên tảng đá gần đó.
Tay thăm dò dán lên người cự mãng, chậm rãi vuốt ve, rất dịu dàng.
Cự mãng không kháng cự, Văn Kinh âm thầm cao hứng, vì thế lại được một tấc lấn một thước sờ đầu nó.
Tính cách con rắn này khó dỗ, cậu lại cứ thích nó như thế.
Cuối cùng sờ đến đỉnh đầu, đầu rắn động động, dường như có chút bất mãn, nhưng không có hành động kịch liệt nào.
Văn Kinh ngứa ngáy khó nhịn, không hất tay cậu ra?
Sờ một lát, cự mãng cúi đầu nằm sấp xuống, lặng lẽ thè lưỡi. Văn Kinh thấy tốt liền thu, xếp hai quả hồng phiền trước mặt nó: “Ăn đi.”
Cự mãng cúi đầu không để ý đến cậu.
Văn Kinh nhẫn nhịn rất lâu, tim đập thình thịch, cuối cùng nhịn không được lặng lẽ nói: “Ngươi làm yêu thú của ta, được không?”
Vừa dứt lời, đầu rắn đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt lạnh lẽo, thân thể đang co cũng duỗi ra, che mất ánh trăng.
Văn Kinh bị bao trong bóng đổ của cự mãng, ngây ra run rẩy nói: “Ngươi không thích làm yêu thú của người khác sao? A, ta biết rồi… không dám nữa đâu, không dám hỏi nữa đâu…”
Đột nhiên, không xa vang lên một tiếng động lớn, một đường sáng vụt lên trời, chiếu sáng rõ trời đêm.
Một đạo hàn quang bắn thẳng tới cự mãng!
Ánh mắt cự mãng rét lạnh, bay lên không, lam quang xung quanh lập tức hình thành một màn chắn.
Hàn quang đánh lên màn chắn, linh khí tan ra, như mũi đao phân mảnh, bắn lên đá xung quanh.
Văn Kinh ôm đầu, tay và đùi bị linh khí như lưỡi dao đả thương, lập tức trào máu tươi, trong lòng kinh hãi.
Kẻ đột kích là một tu sĩ kim đan, hơn nữa chỉ sợ đã là tu vi hậu kỳ! Là ai?
Lúc này Văn Kinh chỉ cảm thấy mình quá mức nhỏ bé, không biết làm sao chạy thoát, nhưng đột nhiên lại bị cự mãng dùng đuôi quấn eo, bảo vệ sau lưng nó.
Một đạo thanh quang nhanh chóng bắn tới, đáp lên tảng đá, hóa thành một tu sĩ thân hình cao ngất.
Tuổi tác khoảng chừng ba mươi, đạo bào xám tối, tóc mai rối loạn, không tu sửa.
Y đứng thẳng, ánh mắt lãnh khốc khiếp người.
Văn Kinh ôm chặt đuôi rắn, thấp thỏm bất an. Tu vi đạo sĩ này quá đáng sợ, cự mãng bên cạnh cậu có phải là đối thủ hay không?
Một thanh trường kiếm, phía trên có cự long thanh quang chiếm giữ, không biết thoát ra từ lúc nào, đột nhiên quấn lên tay đạo sĩ, sát khí đại tăng.
Đầu Văn Kinh kêu ầm một cái.
Thanh Long kiếm.
Đạo sĩ này là ___ Đoàn Hiên!
Cũng chính vị sư phụ – người mà từ lúc cậu nhập phái đến nay, đáng lý nên xuất hiện nhưng vẫn chưa từng xuất hiện, không chịu trách nhiệm, làm lòng người nguội lạnh, tội đáng vạn chết!
Đoàn Hiên chậm rãi giơ thanh long kiếm lên, ánh mắt như đao, không nói một chữ.
Sát khí trong mắt cự mãng lập tức tăng mạnh, thân rắn nhấc cao, lộ ra răng nanh mảnh dài đáng sợ.
Cái lạnh của thanh hư (bầu trời), không lạnh bằng thanh long.
Thanh Long kiếm là bảo kiếm chí hàn, cự mãng này lại sợ lạnh, chỉ sợ nó không phải là đối thủ của y…
Đột nhiên, một đạo thanh quang bay ra như gió xoáy chớp giật, chỉ nghe một tiếng vang lớn, màn chắn màu lam bị đâm xuyên. Cự mãng tránh sang một bên, thanh quang thuận thế mà qua, rạch một vết thương sâu trên thân rắn, máu tươi trào ra.
Cự mãng phát ra tiếng “xì xì”, miệng tụ lại một lọn sáng màu lam nhạt.
Văn Kinh thấy thân rắn bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, trong lòng hoảng hốt nóng nảy. Đoàn Hiên muốn giết nó, nên làm sao?
Đoàn Hiên hừ lạnh một tiếng, thanh long kiếm đã thu về tay, trong chớp mắt lại sắp phát ra sát chiêu__
Văn Kinh hoảng hốt la lên: “Sư phụ thủ hạ lưu tình!”
Chân mày đạo nhân hơi chau lại, lạnh giọng hỏi: “Người nào?”
Văn Kinh giãy khỏi đuôi rắn, lăn lê ra, đứng trước tảng đá mà đạo sĩ đứng, gọi: “Sư phụ! Con là Lộ Kinh! Cự mãng này bản tính không xấu, sư phụ thủ hạ lưu tình!”
Đạo sĩ càng nhíu chặt mày, dường như đang nhớ lại trong đám đệ tử của mình, đứa nào tên là Lộ Kinh.
Văn Kinh kêu lớn: “Sư phụ! Con cự mãng này tuy chiếm cứ trong núi, nhưng chưa từng hại người, sư phụ đừng đả thương nó!”
Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn cậu: “Tránh ra.”
Âm thanh lãnh khốc, không mang chút tình cảm nào.
Trước nay y không thích giải thích. Con cự mãng này toàn thân có ma khí nhàn nhạt, chỉ sợ cũng có lai lịch, không giết sẽ trở thành đại họa.
Vừa dứt lời, thanh quang lại ra, lập tức bắn trúng lam quang cự mãng phun ra, trên không bùng lên một vòng sáng cực mạnh, ánh lên vẻ mặt tái nhợt của Văn Kinh.
Thanh quang lam quang giằng co chưa dứt, máu trên người cự mãng chảy càng thêm hung hãn.
Ánh mắt Đoàn Hiên lạnh lùng, miệng niệm khẩu quyết, thanh long kiếm đột nhiên bùng sáng, bao phủ rồi bức lui linh quang lam sắc đó.
“Thiên Diễn quyết! Phá!”
Y thấp giọng kêu lên, chỉ nghe trong không trung vang lên một âm thanh lớn, Thanh Long kiếm đột nhiên phá hủy linh quang màu lam, bắn thẳng vào thân rắn.
Văn Kinh thảm thiết nhìn cự mãng: “Không…”
Nó đã tránh không kịp, bị kiếm chém lên người, máu trào ra cuồn cuộn từ hai miệng vết thương, thân rắn bị nhuộm thành màu đỏ, co thành một cục, trông thảm thiết vạn phần.
Thanh Long kiếm trở về tay Đoàn Hiên, cự mãng ngoan cường ưỡn thẳng cơ thể, ánh mắt mang đầy thù hận, nhưng đã suy yếu đến mức không thể xuất chiêu.
Đoàn Hiên nâng thanh long kiếm lên, muốn một chiêu giết chết cự mãng này__
Chỉ thấy một con người nhỏ bé nhào lên người cự mãng, bi hận kêu lên: “Sư phụ, ngài quên rồi sao? Tổ sư Thanh Hư Tử của phái ta, từng bảy lần bắt bảy lần thả thanh sắc đại mãng, lẽ nào sư phụ lại muốn một lần giết chết? Cự mãng này tuy chiếm cứ núi Tuần Dương, nhưng sư phụ có từng nghe qua ai bị mãng xà này đả thương chưa?”
Lòng Đoàn Hiên chấn động, lạnh lùng trừng Văn Kinh, mím chặt hai môi.
Lời nói đó, toàn bộ được cải biên không thêm bớt từ lời giáo huấn của Lục Trăn, sư phụ Đoàn Hiên.
Nguyên văn là thế này.
“Lục Trăn từng nói: ‘Tổ sư Thanh Hư Tử phái ta, từng bảy lần bắt bảy lần thả thanh sắc cự mãng, ngươi hà tất đối với yêu quái này đuổi tận giết tuyệt? Nó cũng chưa từng hại người, chỉ là cách tu hành khác nhau mà thôi.’”
____ Trích từ chương một trăm bốn mươi hai [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Vốn là, lúc trẻ tuổi Đoàn Hiên sát nghiệt quá nặng, tẩu hỏa nhập ma, may mà được Lục Trăn xả thân chỉ dạy, mới kìm được cương bên bờ vực thẳm. Đoàn Hiên không thích biểu đạt, nhưng đã khắc cốt ghi tâm lời nói đó.
Trong chương một trăm bốn mươi hai, Đoàn Hiên muốn giết một đệ tử vì phạm phải sai lầm lớn, Liễu Thiên Mạch nóng ruột khẩn cầu y đừng giết người, ngữ khí khá tương tự Lục Trăn năm đó. Lòng Đoàn Hiên chấn động, dưới ánh mắt mọi người phế bỏ tu vi đệ tử kia, thả xuống núi, làm mọi người vô cùng kinh ngạc.
Từ đó về sau, chuyện khuyên Đoàn Hiên, các đệ tử giao phó hết cho Liễu Thiên Mạch phụ trách.
Lúc này Văn Kinh la xong câu đó, toàn thân căng chặt, sợ hãi nhìn y. Rốt cuộc có tác dụng hay không, hay phải do Liễu Thiên Mạch nói ra mới có tác dụng? Đoàn Hiên là muốn giết hay muốn thả?
Sắc mặt Đoàn Hiên bất định, tâm tư hơi loạn, có chút dao động.
Ngữ khí tương tự như thế. Cự mãng có chút ma khí, nhưng cũng chưa từng hại người.
… Có phải sư tôn trên trời linh thiên, mượn thiếu niên này tiếp tục dẫn đường y?
Trong lòng nổi lên chút khổ sở, đầu óc Đoàn Hiên rối loạn như tơ vò. Y vô tâm tham chiến, lạnh lùng nhìn Văn Kinh một cái, rồi thu Thanh Long kiếm lại.
Ánh sáng trên không lập tức tắt đi.
Một đạo thanh quang vọt lên trời, cuốn bụi mà đi.
Văn Kinh ngây ngẩn nhìn chân trời, tim đập muốn vọt ra.
Đoàn Hiên đi rồi, cứ bay đi như thế…
Đang ngẩn người, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang lặng lẽ cọ lên lưng cậu.
Văn Kinh xoay người, chỉ thấy cái đầu to lớn của cự mạng nhẹ húc cậu, chậm rãi cọ cọ, lưỡi rắn thè ra, quấn lên eo cậu.
Lòng Văn Kinh ấm áp, ôm đầu cự mãng kêu lên: “Dọa chết ta rồi… ta cứ tưởng y muốn giết hết cả hai chúng ta…”
Không phải khoác lác, vừa rồi thật sự có chút cảm giác sắp tiểu tiện mất khống chế, đúng là không tiền đồ.
Cự mãng yên tĩnh nằm đó, máu tươi chảy lan, lưỡi rắn liếm đi nước mắt trên mặt Văn Kinh.
“A… đừng liếm… đừng liếm… dính dính… ta không khóc nữa không phải được rồi sao?” Túm cái lưỡi rắn trên mặt ra, lại bị nó trơn trợt rút đi.
Văn Kinh sờ đầu cự mãng, lại lo lắng hỏi nó: “Vết thương của ngươi phải làm sao đây? Cứ chảy máu như vậy có chết không?”
Cự mãng nghe thế, quay đầu dùng lưỡi liếm vết thương.
Lát sau, máu đã chảy chậm lại.
“A… lưỡi của ngươi có thể cầm máu? Đúng là thần kỳ…” Ngây ngẩn nói xong, chỉ thấy cự mãng dán lưỡi lên vết thương ở tay cậu, liếm qua.
Cảm giác tê dại truyền đến từ vết thương, cả đau đớn cũng tan đi hơn nửa.
Văn Kinh lặng lẽ nhìn nó.
Mình yếu như thế, khó trách cự mãng không xem trọng mình.
Rồi sẽ có một ngày, cậu sẽ trở nên cường đại, không sợ mất mặt nữa.
Sắc trăng dịu hòa, Văn Kinh tựa lưng vào cự mãng, lại lặng lẽ đặt hai quả hồng phiền ở cạnh nó.
===== Đường phân cách =====.
Sáng hôm sau.
Nam tử trong kính vẻ mặt hàn lạnh, ung dung thản nhiên, chậm rãi xử lý vết thương trên lưng và chân. Máu đã ngừng chảy, nhưng lực phá hoại của Thanh Long kiếm thì không thể chỉ một chốc đã tiêu trừ được.
Những năm trước, chỉ có vào ngày đông không trăng, hắn mới không khống chế được biến thân, đến dưới nguyệt quang thạch. Trong những đêm đó tối thui lại lạnh lẽo, không ai ra ngoài, chỉ có một mình hắn bên tảng đá, trải qua đêm dài đằng đẵng, vì thế vẫn không bị ai phát hiện.
Nếu không phải tiểu tử kia mỗi ngày đi khắp núi tìm hắn, hắn cũng sẽ không biến thân vào lúc có trăng, lại đúng lúc đụng phải Đoàn Hiên xuất quan.
Văn Kinh tỉnh lại trong thạch thất của mình, xoa xoa mắt. Tối qua sau trận kịch chiến, Văn Kinh lo lắng Liễu Thiên Mạch nương theo âm thanh tìm đến, không dám ở lâu, cùng cự mãng phân đường, và xua nó đi.
Đúng là nguy hiểm, không biết có dọa cự mãng không dám xuất hiện nữa không…
Đang mặc y phục, đá truyền âm trên bàn đột nhiên lóe sáng. Văn Kinh vội cầm lấy: “Đại sư huynh!”
“Lộ Kinh, lập tức đến Tuệ Thạch đại điện!” Âm thanh có chút nôn nóng.
Văn Kinh không dám chậm trễ, hỏa tốc mặc xong y phục, cưỡi gió đến đại điện.
Xảy ra chuyện gì?
Vừa đến cửa điện, chỉ thấy chín người khác đứng thẳng tắp, một chút âm thanh cũng không nghe được. Mà trên chính tọa trong điện, có một đạo nhân hơn ba mươi đang ngồi, đạo bào màu xám đậm, ánh mắt sắc bén.
Văn Kinh lập tức run lên, chạy vào, yên lặng đứng cạnh Quân Diễn Chi, ý đồ biến mình thành trong suốt.
Nhưng chuyện không như nguyện, Liễu Thiên Mạch kéo Văn Kinh ra khỏi hàng: “Sư phụ, đây chính là tiểu sư đệ vừa rồi con đã nhắc tới, là do Tịch tông chủ phân cho chúng ta.”
Văn Kinh lệ rơi đầy mặt: Chúng tôi đã sớm gặp qua rồi gặp qua rồi gặp qua rồi!
Đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Liễu Thiên Mạch thầm nuốt nước miếng. Nếu sư phụ không muốn thu đệ ấy làm đồ đệ, mình liền thu đệ ấy làm đồ đệ!
Rất lâu sau, chỉ nghe âm thanh không chút tình cảm của Đoàn Hiên truyền tới: “Ngày mai thu đồ.”
Liễu Thiên Mạch vui mừng, thả lỏng nói: “Đa tạ sư phụ.”
Âm thanh lạnh lẽo đó lại vang lên: “Hôm nay nghiên cứu độ dẻo dai của nó, ngâm trong băng tuyền trên núi một đêm, không cho nó ăn cơm giao thừa.”
Liễu Thiên Mạch sửng sốt một chút, rồi nó: “… Dạ.”
Văn Kinh hận ngứa răng: Một năm chỉ có một bữa cơm giao thừa, còn không cho cậu ăn! Căn bản chính là vì chuyện tối qua, công báo tư thù!
Cậu lặng lẽ mở giá trị nhân phẩm của Đoàn Hiên.
[Giá trị nhân phẩm: -243. Gây họa nhân gian, nên tiêu trừ.]
Quả nhiên là một kẻ xấu xa!