CHƯƠNG 1. CHUYỆN MA QUÁI
Trương Úc Giai là bác sĩ thực tập ở bệnh viện nhân dân cấp thành phố của thành phố A, nói chính xác thì qua hôm nay phải đem hai chữ ‘Thực tập’ kia bỏ đi, trở thành một bác sĩ chân chính.
Thực ra thì bác sĩ thực tập thông thường phải theo quy định của bệnh viện, hết thời hạn hai năm mới có thể chuyển thành chính thức, huống hồ Trương Úc Giai còn lôi tha lôi thôi, cẩu thả qua quýt, thi thoảng sai lầm lớn, luôn luôn sai sót nhỏ như vầy, thế nhưng không quá nửa năm cậu đã được chủ nhiệm phê duyệt.
Điều này khiến cho vô số người vào cùng lúc cậu, hoặc vào trước cậu nhưng vẫn giậm chân tại chỗ hâm mộ không thôi, chỉ là bỏ đi một nửa xưng hô nhưng tiền lương lại nhiều gấp đôi, huống hồ cậu từng hai lần để quên bông vải trong dạ dày bệnh nhân, ba lần phối sai thuốc nước, làm cho bệnh nhân chỉ muốn chết chứ chả thiết sống. Nếu không phải chủ nhiệm Lưu giúp cậu che dấu thì cậu đoán chừng đã chết ba lần, sau khi tạ ơn chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm Lưu lại cười nói với cậu: “Tiểu Giai à, biểu hiện của cậu vô cùng tốt, bệnh viện chúng tôi chính là cần nhân tài như cậu, dưới tình huống không xảy ra chết người nhưng lại cố gắng hết sức nâng cao thu nhập căn bản của bệnh viện, đây mới là bác sĩ đủ tư cách được chủ nghĩa xã hội khoa học hun đúc a. “.
May mà Trương Úc Giai là một đứa nhỏ vô tâm vô phế, đối xử với người khác nhiệt tình lại thật lòng thật dạ nên quan hệ rất tốt với các đồng nghiệp trong bệnh viện, tuy họ thường dùng sai lầm của Trương Úc Giai để đùa giỡn cậu nhưng cậu cũng không để bụng mà luôn lấy tư tưởng lớn ‘Người không phải thánh hiền, ai có thể không mắc sai lầm’ chọc cười các đồng nghiệp.
Lúc này, cậu đang cầm một chồng đơn tuyển dụng chính thức thật dầy ngồi trong phòng làm việc của chủ nhiệm, không chút do dự bôi nước miếng lên ngón tay cái để lật giấy, sau đó ký vô số lần tên của mình vào đó, cho đến khi lật tờ cuối cùng thì ai ngờ lại là một tờ giấy ố vàng, hơn nữa chữ đỏ sẫm trên tờ giấy này khiến cho người ta có một cảm giác không thể nói rõ, mà thông tin trên giấy chỉ chừa ra thời gian sinh nhật mà thôi. Sau khi Trương Úc Giai điền xong liền giao cho chủ nhiệm Lưu.
Chủ nhiệm Lưu đem hợp đồng phân thành hai bản, sau đó đóng dấu lên coi như là hoàn thành.
Trương Úc Giai cầm bản hợp đồng, lúc thay chủ nhiệm Lưu đóng cửa lại, cậu nắm chặt tay quát to một tiếng “A——”, sau đó nhảy lên cao ba thước rồi chạy một mạch về phòng làm việc bên khoa tràng vị(khoa tiêu hóa) của mình. Trên đường hễ gặp người nào, kể cả bác gái quét rác đều bị cậu bắt lại hôn cho hai cái, chọc trúng bác gái khó tính, người ta bụm mặt giậm chân nói: “Tiểu lưu manh không biết xấu hổ, mẹ già này kiện cậu quấy rối ***.”
Trương Úc Giai cũng không quan tâm bác gái nói gì mà chỉ muốn trở về phòng làm việc, cậu liền hát to: “Đừng xem tôi chỉ là một con dê, cây cỏ xanh tươi sẽ vì tôi trở nên ngon miệng hơn, phụ nữ sẽ vì tôi trở nên phóng túng hơn, oh yeah…”
Đồng nghiệp Lưu bên cạnh liền cười nói: “Rốt cục cũng ngóc đầu dậy rồi à̀? ! Người xinh đẹp thiệt là khác biệt mà.”
Vương Chinh một đồng nghiệp khác chen miệng nói: “Thời nay đều là dựa vào gương mặt kiếm cơm, dù nam hay nữ đều giống nhau.”
“Các người không có có bản lĩnh thì đừng nói người ta, biết tiểu Trương sẽ không cãi lại nên các ngươi càng đắc ý phải không? ” đây là người phụ nữ lớn tuổi nhất khoa tràng vị, tên Trần Lan. Thật ra cô cũng chỉ mới ba mươi bốn tuổi, nhưng bởi vì cô đối với mọi người săn sóc có thừa nên các đồng nghiệp đều thích gọi cô là mẹ trẻ Trần, cô cũng vui vẻ tiếp nhận. Đối với Trương Úc Giai, tuy cô cảm thấy đứa nhỏ này mặc dù chỉ có chút cân nặng nhưng cũng không đến mức để cho bọn họ bắt nạt như vậy.
Mà thái độ của mấy người phụ nữ khác trong phòng làm việc đối với Trương Úc Giai cũng trái ngược nhau, đầu tiên là bởi vì cậu là nơi trút giận, nói gì cũng chỉ cười ha ha, tiếp theo là vì các cô có muốn nhờ mua hộ điểm tâm gì đó, cậu cũng không từ chối.
Có lẽ cách nhìn đời của Trương Úc Giai và người bình thường có sự chênh lệch tương đối lớn, không phải vì cậu không tích cực, mà là vì cậu cảm thấy không có gì đáng phải tích cực.
Bỏ may mắn và bất hạnh trong công việc sang một bên, sinh hoạt của cậu cũng là điển hình của người đi đường cũng vấp phải ngón tay cái, thường xuyên chân nọ đá chân kia khiến cho toàn thân vết thương nặng không có nhưng vết thương nhỏ có thừa, các đồng nghiệp đều cho rằng cậu có thể lớn như vậy thật sự không dễ dàng, nhưng những thứ này cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình của cậu đối với công việc và cuộc sống, trái lại gặp chút xíu may mắn cũng có thể khiến cậu vui mừng nửa ngày.
Chiều hôm đó, sau khi giải phẫu xong ca viêm ruột thừa, Trương Úc Giai liền chuẩn bị tan tầm, dù sao trời cũng đã bắt đầu tối, người nên tan ca cũng đã đi hết rồi.
Nhưng khi cậu thay quần áo thì bị Dương Vân, một hộ sĩ thực tập thường ngày hay nói chuyện kêu lại. Thấy bộ dạng khó xử của cô, cậu vội vàng hỏi: “Có gì cần giúp đỡ sao?”
Trong lòng Dương Vân biết rõ tính tình Trương Úc Giai nên liền trực tiếp lộ ra bản tính cô em gái yếu đuối, nức nở nói: “Xe cứu thương đưa một người đến phòng cấp cứu của chúng em, lúc tới nơi đã chết, nhưng hết lần này tới lần khác đám gái già đều mang tên kia ra để bắt nạt đám thực tập sinh nhát gan bọn em, ép chúng em đẩy thi thể tới nhà xác, nơi đó lần trước đã xảy ra chuyện ma quái, bây giờ còn ai dám đi cơ chứ? !”
Trương Úc Giai nghe xong liền hiểu rõ, thì ra lại là chuyện mấy hộ sĩ cũ khi dễ người mới, nhớ tới lúc đầu cậu cũng là một bác sĩ thực tập nên có phần hiểu tâm lý các cô, huống hồ trăng sao thưa thớt thế này, để cho mấy cô bé chạy đến nhà xác thì thật đúng là hại người hiền rồi.
Trương Úc Giai đổi lại quần áo, cười nói: “Đi thôi, anh đi cùng các em.”
Cô gái nghe vậy lập tức nín khóc, mỉm cười gật đầu, sau đó một mạch đi theo phía sau Trương Úc Giai.
Phải nói Trương Úc Giai là người theo thuyết vô thần, cậu cho rằng chuyện ma quái gì đó đều là do người rảnh rỗi không có việc gì làm nói nhăng nói cuội, người chết như đèn tắt, con kiến và người giống nhau, đều có đủ ngũ tạng, người bình thường mỗi ngày bình quân giết chết bảy con, chẳng qua là do thể tích người lớn hơn con kiến mà thôi.
Đi tới phòng cấp cứu, từ xa Trương Úc Giai đã nhìn thấy thi thể phủ vải trắng trên xe cứu thương. Các y tá già vẫn giống như bình thường mà đứng bên cạnh phòng trực ban cắn hạt dưa tán gẫu, thậm chí thỉnh thoảng phun ra một hai câu chuyện nhàm chán, mà số ít hộ sĩ thực tập còn lại đều là vẻ mặt hoảng sợ đứng cách xa xa, thậm chí ngay cả nói cũng không dám nói nhiều. cho Đến khi thấy Trương Úc Giai và Dương Vân đi tới, họ mới như trút được gánh nặng mà tiến lên đón, sau đo cùng nhau đẩy thi thể vào thang máy, ấn F1, cũng chính là đi xuống tầng một dưới đất.
Nhà xác không âm u khủng bố như trong tưởng tượng, ánh đèn cũng tương đối sáng, bên trong cũng chỉ đặt hai cỗ thi thể mà thôi. Thực ra thì thường không có nhiều thi thể đặt ở chỗ này như vậy, dù sao người người đều chú trọng việc nhập thổ chôn cất, cho nên nếu không phải dính dáng đến vụ án hình sự hoặc tranh cãi bồi thường thì căn bản trong ngày đã nhận xác về.
Sau khi Trương Úc Giai đẩy thi thể đặt vào chỗ trống bên cạnh một cỗ thi thể khác rồi cách xa hai bước, yên lặng vái một cái. Dù sao cả đời người này cũng coi như kết thúc tại đây, bất kể vinh nhục buồn vui đều phân định bởi một câu nói, chỉ kẻ sống thở dài mà thôi, đây là tổng kết cảm khái nhất của Trương Úc Giai trong nửa năm thời gian vào bệnh viện.
Sau khi thương tiếc hai câu, Trương Úc Giai liền muốn kéo các cô gái rời đi, nhưng vào lúc này, một tiếng hét đâm thủng màng nhĩ bỗng dưng vang dội cả nhà xác, khiến cho các cô gái vốn sợ đến co người đều nép sát vào bên cạnh cậu.
Trương Úc Giai vội vàng hỏi cô gái kia: “Sao thế?”
“Mọi người xem mọi người xem, có một cái tay lộ ra kìa.”
Một câu tóm gọn tất cả, các cô gái đều hít mạnh một hơi.
Trương Úc Giai nhìn theo hướng người kia chỉ, quả nhiên là cỗ thi thể được đặt trước đó rũ xuống một cái tay, xem ra là lúc đẩy vào cậu không cẩn thận đụng phải cỗ thi thể này mà thôi.
Để tỏ lòng tôn kính đối với người chết, Trương Úc Giai lại chạy đến bên cạnh cỗ thi thể, đem tay của người kia bỏ vào trong vải trắng, sau đó cẩn thận giúp cô chỉnh lại kĩ càng, cuối cùng nói vài lời xin lỗi rồi quay trở lại, các cô gái thấy vậy líu cả lưỡi.
Tương đối thuận lợi về tới cửa phòng cấp cứu, đám gái già kia còn đang không ngại cực khổ vừa cắn hạt dưa vừa xoi mói, bình luận người ở các phòng.
Sau khi Trương Úc Giai đưa những hộ sĩ thực tập kia về lại vị trí làm việc liền trở về, cậu thấy Dương Vân vẫn đi theobèn hỏi, “Hôm nay em không phải trực ban à?”
Dương Vân lắc đầu, đứng bên cạnh tủ quần áo của cậu, nói: “Hôm nay làm phiền anh, nếu không trong chúng em khẳng định lại thiếu người rồi.”
Trương Úc Giai buồn cười nói: “Nào có nghiêm trọng như vậy chứ, trước kia đánh giặc từng tấc đất đều có người chết, cảm thấy khó không làm được thì em liền không làm sao?”
Dương Vân lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh có lẽ không biết chuyện ở nhà xác, nghe nói nơi này luôn có một oan hồn không tán, đôi khi chúng em nhìn thấy phó viện trưởng ở bên trong lải nhải cằn nhằn, đoán chừng chính do oan hồn này luôn dọa người, cả thần côn cũng đã tới quá nhiều lần, anh nói có đáng sợ hay không.”
Trương Úc Giai khó tin nhìn Dương Vân hồi lâu, Dương Vân cũng cảm thấy cậu có chút tin tưởng rồi cho nên nói tiếp: “Nghe nói nam quỷ đó bộ dáng rất đẹp, thường xuyên khiến một số phụ nữ âm khí nặng giúp cậu làm việc, những người kia đều say mê cậu.”
Dương Vân dứt lời, thấy Trương Úc Giai vẫn duy trì vẻ mặt kia liền hỏi: “Bây giờ anh tin chưa? !”
Ai ngờ Trương Úc Giai liếc mắt xem thường, đụng đụng lỗ mũi nói: “Phó viện trưởng cũng thật là, không biết làm tấm gương tốt gì hết, sao có thể làm ra những chuyện mê tín tới vậy? Thế này thật sự làm ảnh hưởng không tốt tới người mới đến như các em, nên có người góp ý mới đúng a.”
Dương Vân: “…”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trương Úc Giai và Dương Vân tạm biệt nhau.
Ước chừng qua một ngã rẽ, Trương Úc Giai tìm cửa kính của một shop bán quần áo rồi giơ tay mình lên xem một chút, cậu không dám nói cho Dương Vân hay, thật ra lúc cậu đặt tay của thi thể kia lên xe, cái tay đó đã nhéo chặt vào lòng bàn tay cậu, cậu vốn tưởng là xác chết vùng dậy, dù sao người sau khi chết ba mươi sáu giờ vẫn có tiềm thức, vì vậy cậu hoảng sợ, cả người đổ mồ hôi, nhưng còn chưa kịp há mồm thì cái tay kia đã tự thả vào bên trong vải trắng.
Vì không để cho các cô gái sợ hãi nên cậu đành phải nhịn đau rời đi, mà hiện tại hai cái dấu móng tay trong lòng bàn tay rõ ràng đã biến thành màu đen, xung quanh cũng đổi thành màu xanh đen và phồng lên một vòng, giống như da lòng bàn tay đều bị căng vỡ, khá dọa người.
Trương Úc Giai chưa bao giờ gặp bệnh trạng như vậy, cho dù là rắn hổ mang độc cũng không đến mức kinh người như thế, hơn nữa thứ này không ngứa không đau chỉ có chút trướng, nghĩ đến thi độc trên ti vi thường nói cả người cậu đều run lên, rồi lại lập tức lại nghĩ tới hộp cấp cứu để ở dưới giường, vì vậy cậu liền từ ba bước biến thành hai bước mà chạy về nhà, may mà phòng cậu thuê cách bệnh viện không xa, chỉ mười phút đồng hồ đã đến trước cửa.
Cậu mở cửa, quăng giầy, lấy ra hộp cứu thương để ở dưới giường lúc còn thực tập, sau đó thoa thuốc tiêu độc một lớp rồi lại một lớp cho đến khi bôi màu xanh đen kia thành màu trắng, nhưng chỗ sưng vẫn như cũ không thấy xẹp xuống. Hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cậu dùng ngón tay xoa xoa nhưng vẫn chẳng giải quyết được gì, hoạt động ngón tay thấy có thể động cho nên cậu đứng dậy làm hai bài tập thể dục theo đài, hết thảy đều bình thường…
Cuối cùng…
Một bàn cơm còn dư lại của trưa hôm qua và trưa hôm nay, hai chén canh gà, ba quả trứng gà chín, bánh rán nhân chân giòn hun khói đã sớm teo lại, cùng với ba miếng gà trong hộp mà X ngày trước còn dư lại đều bị cậu ăn hết, sau đó cậu vừa liếm đầu ngón tay vừa nằm trên ghế sô pha chuyển kênh, đổi qua đổi lại chợt đi vào giấc mộng.
Trong mộng, Trương Úc Giai vẫn nằm trên ghế sa lon chuyển kênh, chẳng qua là cậu lạnh đến mức phải co chân lên, sau đó một luồng sương mù màu trắng từ rèm cửa sổ bằng lụa mỏng xuyên qua, sương rất dày, giống như từ trong lỗ nhỏ của rèm cửa sổ bằng lụa tỏa ra, che phủ dầy đặc, cuối cùng dung hợp một chỗ, sau đó từ từ bao phủ cả gian phòng, bóng người trên ti vi cũng dần mơ hồ cho đến khi tất cả đều không còn nhìn thấy.
Nhưng Trương Úc Giai cũng không có cảm thấy kỳ lạ, bởi vì … đây chính là cảnh mơ mà cậu đã mơ thấy vô số lần, chẳng qua là cảm thấy sương mù hôm nay nhiều hơn ngày thường, hơn nữa càng thêm âm u lạnh lẽo, cho nên cậu liền tiện tay đem cái chăn mỏng đã chuẩn bị bên cạnh ghế trùm lên người, cảm thấy tốt hơn nhiều, cho nên lại tiếp tục ngủ say trong mộng.
Cùng lúc đó, trong màn sương trắng dày đặc kia bất ngờ xuất hiện một bóng người thon dài, làn da trắng nõn mịn màng, đường nét tuấn mỹ mà tinh sảo khiến cho kẻ sống không khỏi thở dài.
Mà khi bóng người trong đám sương trắng hoàn toàn rõ ràng, sương trắng liền dần dần phai nhạt.
Lúc đó, ngoài cửa sổ, ánh trăng bát ngát xuyên vào, chiếu lên thân người trong mộng rồi chợt hư ảo.
Trên mặt bóng trắng lộ ra nụ cười như có như không, trong đôi mắt màu lam là vô hạn cưng chiều, hồi lâu, hắn lấy tay của người trong chăn ra, nhìn toàn bộ cánh tay kia đều sưng lên thành màu xanh đen thì khẽ cau lông mày, đau lòng cậu vì sao luôn như thế.
Hôm nay, thi độc này đã ăn mòn về phía trái tim của cậu, mà một khi ăn mòn trái tim rồi, cậu sẽ biến thành một {hoạt thi}, cũng chính là người sống đời sống thực vật.
Bóng trắng cẩn thận đem cậu từ trên ghế sô pha ôm ngồi trong lòng của mình, thấy cậu khẽ co rúc liền đem mình và cậu bọc vào trong chăn, sau đó nhẹ nhàng đưa tay vào trong cổ áo của cậu, thản nhiên phong kín mười hai kinh mạch và bát đại kỳ kinh, lại theo tâm âm kinh và tam dương kinh trong tay đem thi độc ăn mòn máu của cậu bức vào trong dạ dày, cuối cùng, hắn cúi người đặt môi mình lên môi cậu, sau nhẹ nhàng cạy mở răng trắng và lưỡi, từng ngụm hút thi độc kia vào trong cơ thể của mình, cho đến khi đã hút xong toàn bộ, hắn vẫn lưu luyến khẽ liếm đôi mềm mại tinh tế kia, cho đến khi liếm sạch sẽ toàn bộ mùi trong miệng cậu mới chịu bỏ qua.
“Hôm nay tha cho em! ” bóng trắng tủi thân tự nói, gương mặt thỉnh thoảng tụ lại thỉnh thoảng hư ảo nhìn không ra biểu cảm, vẫn là tiếng nói trong trẻo như chuông bạc sáng sớm quấy nhiễu người trong mộng kia, không tự chủ được giương lên khóe miệng.