CHƯƠNG 60. HUYỄN THUẬT
Sau khi bò qua đám cầu sỉ kia, tín hiệu trên điện thoại lập tức có lại, Trương Úc Giai chẳng quan tâm gì khác, trực tiếp bấm số Trương Úc Lê, sau đó chỉ chờ hắn nghe máy liền một hơi kể lại mọi chuyện.
“Làm sao em ra được? ” trọng điểm của hắn tựa hồ có chút nhầm lẫn.
Trương Úc Giai còn tưởng rằng hắn không nghe hiểu, liền nói tiếp: “thi thể Hứa Thanh vẫn còn, nhưng hình như bị người khác khống chế, nếu không giúp cô ấy…”
“Hiện tại em lập tức trở về phòng, sau đó ai gõ cửa cũng không được mở. ” người trong điện thoại vừa nói vừa thở hổn hển, giống như đang chạy như điên, tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng ồn ào chối tai do lốp xe điên cuồng ma sát với mặt đường.
Trương Úc Giai lúc này mới nhận thấy không ổn, vội vàng xoay người nhìn lại, đám cầu sỉ xếp hàng chỉnh tề kia đã không thấy, chỉ còn lại tiếng gào thét phát ra từ cửa, u ám lạnh lẽo đến cực điểm.
“Ba ba, chúng ta mau vào đi thôi, có người xấu sắp tới. ” Cầu Cầu sợ hãi nói, tay lôi đầu của cậu, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như rất sợ.
Trương Úc Giai vốn không muốn vào phòng này nữa, luôn cảm thấy nó là lạ ở đâu đó, làm cho trong lòng người ta sợ hãi, nhưng e ngại Trương Úc Lê đã căn dặn như vậy, cậu đành phải kiên trì đi về phía căn phòng kia.
Vào phòng đóng cửa lại, cậu vốn định ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một chút, nhưng lại phát hiện căn phòng không giống lúc trước, căn phòng vốn sạch sẽ thì hiện tại khắp nơi đều là thứ gì đó mờ mờ, bọn chúng không ngừng lơ lửng, thấy không rõ hình dáng, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, thỉnh thoảng xuyên qua thân thể Trương Úc Giai, mỗi lần như thế một luồng lạnh giá khiến người ta run rẩy đều làm cậu lảo đảo mấy cái, vì thế cậu cho rằng sau khi đám cầu sỉ đi rồi thì thứ này được thả vào.
“Con nói người xấu chính là những thứ này? ” Trương Úc Giai đột nhiên rất mệt mỏi, sau đó tìm một góc ít thứ kia đi qua, muốn ngủ, lại vì Hứa Thanh biến mất mà hoảng loạn.
Trời dần dần tối đen, ánh sáng trong phòng càng ngày càng mờ, cho nên những thứ màu bạc mờ mờ kia càng ngày càng rõ ràng.
Trương Úc Giai muốn đi mở đèn, nhưng tiểu quỷ lại ngăn cản cậu, nói là như vậy sẽ làm người xấu dễ dàng tìm thấy cậu hơn, Trương Úc Giai có thể tưởng tượng người xấu chính là đám người ở bệnh viện kia, nhưng người đầu tiên gõ cửa làm tim cậu lập tức võ tan.
Chỉ thấy Trương Văn Cường đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong, vẻ mặt kia tương đối nôn nóng, giống như có chuyện khẩn cấp gì đó, nếu là trước đây, Trương Úc Giai nhất định mở cửa không chút do dự , nhưng Trương Văn Cường thật sự căn bản không biết tình huống của cậu, vậy tại sao lại biết cậu đang ở đâu. Nghĩ tới đây, Trương Úc Giai đột nhiên nhớ tới chuyện ma quái ở chỗ Trương Văn Cường lúc trước, sau lại thấy ông chủ Chung có nốt ruồi đen trên trán xuất hiện, người nọ vốn rất kỳ lạ, lại cùng một bọn với đám người ở bệnh viện, xem ra Trương Văn Cường khó thoát một kiếp.
Đang suy nghĩ, Trương Văn Cường đột nhiên một khuôn mặt đầy hung ác dán lên mắt mèo, bởi vì gương mặt trong nháy mắt lớn hơn, Trương Úc Giai hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau hai bước, Cầu Cầu thấy gã trợn mắt kinh khủng như vậy, nó cũng sợ theo, liên tục bò qua bò lại trên vai cậu, cho đến khi gương mặt ở mắt mèo tuột xuống mới yên tĩnh lại.
“Vậy có phải Trương Văn Cường không? “Trương Úc Giai có chút luống cuống hỏi, cậu không dám mở cửa, nhưng mắt thấy Trương Văn Cường biến mất, trong lòng cậu lại bắt đầu khó chịu, dù sao hai người bọn họ là anh em tốt, nếu gã thật sự gặp chuyện không may, làm anh em như cậu sẽ đau lòng muốn chết.
Nhưng tiểu quỷ lại nói: “Cái này là huyễn thuật, chỉ có quỷ mới biết, nó sẽ không có biểu cảm với lời người thật nói.”
“Vậy tại sao lại có quỷ tới ? Không phải là người tới sao!”
“Bởi vì mùi của ba quá lớn, Linh Thú đi, mùi vị không giấu được.”
“Trên người của ta có mùi ?”
Tiểu quỷ rất chắc chắn gật đầu nói: “Bởi vì cục cưng rất thơm, cho nên ba ba càng thơm.”
Trương Úc Giai hung dữ nhìn nó một cái, tóm lấy nó quát lên: “Thơm cái lông mày, nếu không phải vì mày, tao phải chịu tội vậy sao? Hai cha con mày đều chẳng tốt lành gì.”
Dứt lời, tiểu quỷ nhất thời nước mắt lưng tròng nhìn cậu, cũng không biết là cố ý hay là gì, dù sao trong không gian tối om đã nhìn thấy hai con mắt to đen nhánh và một vũng nước mắt của nó, làm Trương Úc Giai áy náy đến rối tinh rối mù, dù sao nó vẫn còn con nít, bèn hoảng hốt giữ nó vào trong lòng, nói xin lỗi, “Là ba ba không tốt, ba ba không nên dữ với cục cưng.”
“Ô ô ô… ” bởi vì đang sụt sịt, người nào đó khóc càng nhiều, nước mắt kia giống như vòi nước chảy ra, khiến Trương Úc Giai cảm thấy gan phổi lạnh lẽo, rất có xúc động muốn liều mình.
Đúng lúc này, điện thoại của Trương Úc Giai lại vang lên, vừa nhìn là Trương Úc Lê gọi đến, cho nên cậu không chút lựa chọn nghe, nhưng cũng không biết do tín hiệu không tốt hay là thế nào, trong đó chỉ truyền tới tiếng nức nở đứt quãng, một lát sau phát ra tiếng tạp âm cờ rắc cờ rắc, giống như TV đen trắng không cài đặt kênh, nghe đến mức xương cốt toàn thân mềm nhũn, đành phải cúp máy.
Cúp rồi định nhấn gọi lại, không ngờ điện thoại trực tiếp báo hỏng, hoàn toàn thành một cục gạch.
Trương Úc Giai tức giận đập tan thứ đồ chơi này, sau cùng lại thấy từ chỗ mắt mèo chiếu vào một vệt sáng loáng thoáng, nhất thời nhìn về phía ngoài, lúc này đổi một người khác, nếu như lời Cầu Cầu vừa nói là thật, vậy người này cũng coi như người thật, chỉ là hồn của cô bị câu đi mà thôi.
Vì vậy, Trương Úc Giai không khỏi nhói một cái, nhắc tới người này coi như là quen biết, cô chính là người đối tốt với cậu đủ kiểu, ban đầu cô còn mạnh mẽ chống đỡ, an ủi cậu, hôm nay cô đã chết, cuối cùng không chống đỡ được, một bông hoa như thế bất giác có chút đáng tiếc.
Tô Văn lẳng lặng đứng trong ngọn đèn lờ mờ, vẻ mặt lạnh như băng, không chút dính dáng gì đến sự hoạt bát nhiệt tình ngày thường, cảm giác như cái xác bị rút mất linh hồn, khiến người ta cảm thấy đau thương lạnh lẽo đến cực điểm.
Lúc đó ‘Tô Văn’ đến gần, sau đó khá hiền lành lộc cộc gõ cửa, tiếp theo làm ra dáng vẻ đợi mở cửa, cúi đầu ra vẻ biết điều, nếu như không tính đến vẻ mặt cứng ngắc kia.
Trương Úc Giai cho rằng cô sẽ giống như ‘Trương Văn Cường’, nếu không có người mở cửa sẽ làm vẻ mặt dọa người rồi bỏ đi, cho nên theo bản năng lui về sau hai bước, nhưng đợi rất lâu chỉ nghe thấy phía ngoài phát ra tiếng rít, nếu không phải là tiếng nước chảy ồ ồ, vậy muốn đi lại nhìn, không ngờ khi cậu đến gần cửa thì người bên ngoài đã bị người ta mổ bụng, cảnh tượng máu thịt lẫn lộn kia lập tức khiêu chiến dạ dày của Trương Úc Giai, gần như vừa nhìn thấy thì cậu đã ói ra, tiếp theo dựa vào tường đi vào bên trong, cuối cùng vì bên trong quá nhiều thứ bẩn nên vòng trở lại.
Trương Úc Giai ói rất lâu, lúc cảm thấy ruột mình cũng sắp ói ra mới miễn cưỡng bóp cổ để ép dừng lại, cuối cùng muốn lại nhìn Tô Văn ở ngoài cửa, chỉ thấy đôi mắt lộ ra tuyệt vọng kia đang nhìn về phía Trương Úc Giai, giống như oán trách cậu lúc trước không dốc hết sức, điều này làm Trương Úc Giai không đành lòng nhìn lại cô, cho nên chỉ tựa vào cửa ngồi xuống, sau đó hai tay ôm lấy mình, vùi đầu vào giữa hai chân, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Cầu Cầu còn đang khóc, nói chính xác thì khi Trương Úc Giai không để ý đến nó nữa, nó lại tiếp tục khóc, nhưng qua một lúc lâu thấy Trương Úc Giai không có phản ứng, nó giả vờ như đã khóc đủ, làm âm thanh nhỏ dần đi, sau đó lặng lẽ ngồi trên đầu cậu, cùng cậu trải qua đêm dài đằng đẵng này.
Kế tiếp người xuất hiện càng lúc càng thái quá, dáng vẻ, thủ đoạn mỗi người đều không giống nhau, có khi là ra lệnh, có khi là lên án, có khi là cầu khẩn, kết quả đều là người này thê thảm hơn người kia, từ phó viện trưởng Nhậm Quốc Phong đến mẹ nhỏ Trần, thậm chí Hứa Thanh đã mất tích, mỗi một người đều chết rất dọa người.
Cho đến khi qua một giờ đồng hồ, cả người Trương Úc Giai đã căng thẳng run rẩy muốn ngã xuống, mà khi người phía ngoài xuất hiện, tinh thần căng như dây đàn của cậu hoàn toàn bị đứt, người này chính là Trương Ngọc, người mẹ nuôi dưỡng cậu hơn hai mươi năm
Giờ phút này Trương Ngọc không hề im lặng giống những người và quỷ kia, bà dường như rất vội, vừa nhìn phía sau vừa gõ cửa nói: “Giai Giai, con có ở bên trong không Giai Giai?”
Âm thanh của Trương Ngọc rất vội vàng, âm thanh này rất giống tiếng của bà như đúc, vẻ mặt cũng rất thật, Trương Úc Giai trong nháy mắt đã muốn tin rồi, người ở phía ngoài lại tiếp tục nói: “Có người đuổi theo mẹ, mau mở cửa cho mẹ a!”
Có nên mở hay không? Có nên mở hay không? Trương Úc Giai vừa thở hổn hển vừa bấm chặt ngón giữa vào lòng bàn tay, đau đớn kịch liệt khiến cậu tỉnh táo một chút, cậu đột nhiên nhớ tới Trương Văn Cường nói nhà Hoa Hướng Dương có quỷ, chẳng lẽ Trương Ngọc cũng bị khống chế? Nếu như vậy, như vậy Trương Ngọc bên ngoài có thể thật, chẳng qua bị khống chế mà thôi.
Đúng lúc ấy ở mắt mèo lại thêm một người, chính là tên đạo sĩ áo vàng kia, hắn ta đến làm Trương Ngọc hoảng sợ đập cửa, tiếng kêu gào sợ hãi khiến Trương Úc Giai gần như muốn khóc.
Đúng lúc Trương Úc Giai do dự đặt tay lên nắm cửa, tiểu quỷ đột nhiên xuất hiện trên cánh tay cậu, sau đó nguy cấp nói với cậu: “Ba ba, không thể mở cửa, bên ngoài đều là giả, lừa gạt ba.”
“Nhưng đó là Trương Ngọc nha, nếu bà thật sự bị người khác khống chế, nói không chừng sau này ta sẽ không còn gặp lại bà nữa.”
“Nếu ba ba mở cửa cũng không thể hỗ trợ, A Lê rất sốt ruột đó. ” tiểu quỷ vừa nói vừa bò bò lên cánh tay cậu.
“Vậy con nói cho ta biết, bên ngoài có phải bản thân bà hay không? ” Trương Úc Giai âm thầm chịu đựng, gần như sắp bùng nổ, tiếc rằng tiểu quỷ tuổi còn nhỏ, căn bản sẽ không nói dối, ấm ức muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy hốc mắt đỏ lên của cậu thì nó lại cúi đầu.
“A —— Giai Giai, mở cửa nhanh a, có người muốn giết mẹ a, mở cửa nhanh a, con muốn ta chết ở trước mặt của con sao? Mau… ” phía ngoài liên tiếp hối thúc khiến cậu hoàn toàn mất đi lý trí, ấn xuống tay nắm cửa.
Chỉ nghe ‘két’ một tiếng, cửa mở ra…