CHƯƠNG 57. NÓI THẬT
“Sau khi ta rời nhà Hoa Hướng Dương liền theo ba mẹ đi Anh, ba ba Pitt Dufress là một điền chủ rất có tiếng tăm, hơn mẹ ta mười một tuổi, ta theo nguyện vọng của mẹ thi vào khoa y của trường Harvard Mỹ, định sau này đến bệnh viện của hai cậu làm việc, nhưng không lâu sau hai cậu của ta bị truy nã vì liên quan đến tội danh mua bán bộ phận cơ thể, bệnh viện của hai người liền đóng cửa, sau đó bọn họ đến nhờ cậy mẹ ta, nhưng sau khi cha chấp nhận không lâu thì họ giết cả nhà chúng ta.
Lúc ấy ta ở trong xe được mẹ ta ôm vào lòng nên chưa chết, nhưng người của bọn họ lại kéo ta ra khỏi xe, sau đó móc toàn bộ nội tạng chưa bị tổn hại của ta, rồi móc mắt của ta ra vất xuống sông, ta chỉ dựa vào hai con mắt còn sót lại mà tồn tại khuyết thiếu ở thế gian, cho nên bò qua sông âm đi tới bên cạnh em, tặng một nửa quan trọng nhất cho em. ” Lúc Trương Úc Lê nói điều này trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng Trương Úc Giai lại có thể cảm nhận được hắn lúc đó có bao nhiêu bàng hoàng và bất lực, cậu đã từng trải qua cuộc sống như vậy, thế giới hư vô không phân rõ đâu là thực đâu là mơ, làm cho người ta hoảng sợ chỉ muốn dùng cái chết để kết thúc. Vì thế đối với một nửa của hắn, cậu càng nắm chặt.
Cùng lúc đó, cậu càng thêm căm hận hai tên cầm thú đã giết Trương Úc Lê, bọn chúng lại có thể làm ra chuyện khiến người ta phẫn nộ như thế, cho nên cậu hỏi tiếp: “Vậy anh tìm được hai tên cậu kia của anh không?”
Trương Úc Lê gật đầu, nhưng không tức giận như trong tưởng tượng, chỉ ôm cậu chặt hơn, sau đó vùi ở cổ cậu, cúi đầu nói: “Tìm được rồi, tìm rất vất vả đấy.”
“Là ai? Nói cho tôi biết. ” Trương Úc Giai khá kích động, cậu muốn làm chút chuyện cho Trương Úc Lê, ít nhất để hắn chết không oan khuất, cậu không trông cậy có thể làm cho hung thủ quy án, cũng không ngu như vậy, chỉ là muốn làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Trương Úc Lê thấy dáng vẻ nhe răng trợn mắt của cậu, liền cười, một tay kéo cậu ngồi xuống ghê sô pha, sau đó để cậu ngồi trên đùi của mình, vừa xoa xoa mái tóc đen mềm của cậu, vừa nói: “Ngoan, ta không muốn tốn tâm trí cho việc này, em chỉ cần sống khỏe mạnh ở bên cạnh ta là đủ rồi, còn lại ta đã sắp xếp xong xuôi.”
“Anh nói cho tôi biết bọn họ rốt cuộc là ai, tôi biết không? ” Trương Úc Giai mặc kệ, cho dù đầu óc cậu không được tốt như người khác, cậu cũng muốn âm thầm phun cho đám kia vài ngụm nước miếng, dù sao bọn chúng là cùng một giuộc.
“Biết, hơn nữa bọn họ còn lượm được nghề cũ, nhưng đã chết một tên, một tên khác coi như có chuẩn bị.”
Trương Úc Giai vừa nghe nghề cũ, lập tức nhớ tới cái trụ sở lớn mình nhìn thấy ở túc hồn thai, tìm tòi một chút người mình nhìn thấy ở bên trong, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới hai anh em kia, sau đột nhiên nhớ tới Trương Úc Lê sau đó đổi tên theo họ mẹ, tên là Nhậm Phong Lê, cho nên cậu của hắn cũng họ Nhậm, nhưng cả bệnh viện họ Nhậm chỉ có viện trưởng Nhậm Quốc Khải và phó viện trưởng Nhậm Quốc Phong.
Nghĩ tới đây, Trương Úc Giai quyết đoán nhớ tới ngày 15 tháng 7 đó nhìn thấy phó viện trưởng Nhậm Quốc Phong bên bờ sông âm, bộ dạng tuyệt vọng nhưng giải thoát khiến cậu đột nhiên hiểu ra, cậu coi như Nhậm Quốc Khải hai lần, nhưng cho dù nghĩ lại thế nào, cũng chỉ nhớ được dáng vẻ trừu tượng của lão ta, người này hình như cũng không muốn để người khác nhìn thấy mặt, hoặc là đeo khẩu trang, hoặc là đội mũ, càng không ngờ tới lão ta lại vì ích lợi mà trực tiếp giết người anh em ‘Vào sinh ra tử’ của mình, hơn nữa thi thể của em lão đến nay còn đang lang thang trong bệnh viện, hồn bay trên đầu lão cũng không biết là của ai, muốn bao nhiêu dọa người thì có bấy nhiêu dọa người.
Chẳng trách được một cái bệnh viện lớn như vậy nhiều năm liền không ngừng có gia đình người bệnh tới ầm ĩ, bên dưới phòng nằm viện rộng như vậy phải lợi dụng chứ, cần gì tùy ý bỏ hoang, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là cố ý sắp đặt , làm nhiều trận như vậy, chỉ để giữ vững trụ sở dưới đất, những lần này lão ta tàn nhẫn hơn, trực tiếp khiến cho toàn bộ bệnh viện chướng khí mù mịt, có lẽ lão ta muốn kiếm một khoản lớn, nghĩ bác sĩ và bệnh nhân ở cái bệnh viện này cũng mấy ngàn người đi, nội tạng những người này cộng lại cũng được một khoản kếch xù.
Nghĩ tới đây, Trương Úc Giai không dám nghĩ thêm nữa, cho nên cậu đành phải nuốt nước bọt hỏi: “Vậy anh đối phó với lão ta thế nào? Lão có biết anh là A Lê không?”
“Trước mắt lão ta còn chưa biết, nhưng bọn họ đã nói chuyện dưới đất cho ta, bởi vì ta không có ý muốn với cơ sở dưới đất của bọn họ, ta chịu trách nhiệm tạo tiếng tăm cho bệnh viện.”
“Nói như vậy anh cũng thành một thành viên của bọn họ? Vậy đeến lúc đó điều tra nhất định sẽ tra đến anh”
“Trước mắt nghiêm trọng nhất chính là em và Cầu Cầu đã làm bọn họ chú ý.”
Trương Úc Giai kinh hãi, “Bọn họ nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
“Bởi vì đôi mắt của ta ở trên tay của em, Nhậm Quốc Khải không còn mấy hơi thở, nếu không lão cũng không sát hại Nhậm Quốc Phong, mạng lão nhất định phải có người quan hệ huyết thông đến thay, hút dương khí của Nhậm Quốc Phong, cũng chỉ có thể kéo dài cho lão mấy ngày, hiện tại duy nhất có thể làm cho lão sống sót con của chúng ta, lão biết ta còn ở dương gian, cho nên lão vẫn luôn tìm ta.”
“Chẳng trách lão mời tôi đi ăn cơm, tối nay xem ra là không được đi.”
“Khuya hôm nay bọn họ đã chờ em ở cửa, nếu không phải ta nhanh, tối nay em không muốn đi cũng phải đi.”
Trương Úc Lê u ám nói, khiến Trương Úc Giai bỗng dưng nhớ tới khuôn mặt quỷ dán lên cửa kính, thật sự rất người, cho nên quyết đoán nói: “Vậy tôi có cần đi làm không? Bọn họ đã phát hiện tôi, tôi nghĩ tôi phải trốn.”
Trương Úc Lê gật gật đầu nói: “Mấy ngày tới em không cần đi, nhưng ta vẫn phải đi, chỗ này ta chọn cho em là an toàn nhất, nhưng trong thời gian ta đi ra ngoài, em không thể mở cửa, bất kể kẻ nào gõ cửa cũng không được mở.”
Trương Úc Giai gật đầu, nhưng ngay sau đó nhìn về phía ngôi biệt thự hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Trương Úc Lê, khắp nơi đều là màu sắc rực rỡ, đẹp mắt mà khoa trương, nơi nơi tràn đầy sức sống, cho nên Trương Úc Giai không nhịn được hỏi: “Chẳng phải anh không nhìn thấy màu sắc sao, tại sao lại để màu sắc tươi sáng như vậy?”
Trương Úc Lê nghe xong cũng không bất ngờ, chỉ đầy thâm tình nhìn Trương Úc Giai nói: “Bởi vì em còn sống, em thấy được.”
Lời này làm Trương Úc Lê đau lòng vô cùng, nghĩ người này, phải trả giá bao nhiêu mới có thể đến bên cạnh cậu a, nghĩ đến hắn sống không dễ, chết càng không dễ, nghĩ một người phải làm bao nhiêu chuyện sai lầm mới có thể khiến kiếp sau lận đận như vậy, nhưn trong mắt Trương Úc Giai, nếu nói chuyện sai lầm Trương Úc Lê từng làm thì đó chính là đã yêu cậu, chẳng lẽ bọn họ ở chung một chỗ khó chấp nhận vậy sao, càng làm cậu đau lòng hơn chính là, người trước mắt này rốt cuộc muốn bỏ ra bao nhiêu mới xem như chứng minh tình cảm của hắn, bản thân cậu chưa từng giao ra một chút yêu thương nào, cũng chưa từng lấy gì để báo đáp tất cả những gì hắn đã làm .
Nghĩ tới đây, Trương Úc Giai đã khóc không thành tiếng, giơ tay lên che lại con ngươi tăm tối của hắn, vuốt ve chậm rãi, giống như chỉ có như vậy mới khiến áy náy mấy ngày qua của cậu bớt đi một chút.
Mà Trương Úc Lê lại không muốn cậu thương cảm, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, sau đó nói: “Gắng gượng qua trận này là tốt rồi, đến lúc đó chúng ta liền vĩnh viễn ở cùng một chỗ, đợi thêm mấy ngày nữa là được.”
Trương Úc Giai nghe hắn nói như vậy, chỉ cho rằng chờ tên viện trưởng kia chết đi thì sẽ ổn, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngừng nức nở.
Mà nói tới chỗ này, cậu lại nghĩ tới chủ nhân thân thể này, vì vậy nhớ tới nữ quỷ đứng bên cạnh Trang Minh Thần, cho nên vội hỏi: “Vậy tại sao anh ở trong cơ thể Trang Minh Thần?”
Trương Úc Lê nói: “Ta và cậu ấy là bạn học, cậu ấy có một đôi mắt thông linh, cậu ấy cầu xin ta tìm về bạn gái đã mất của cậu ấy, cũng lấy thân thể ra trao đổi, ta vốn không muốn đồng ý, nhưng em cũng không biết ta nhớ em đến thế nào đâu, ta tìm em đã lâu, nhưng ta không có thân thể, căn bản không đi được, ta không thấy được em, chỉ có thể mỗi ngày trôi dạt ở thế giới trắng đen này, không sờ tới thực tế cũng không cảm nhận được cảnh mơ, cứ như vậy chỉ gặp được Trang Minh Thần, cho nên ta đồng ý bởi vì chỉ như vậy mới có thể tìm được em, từ đó ta và cậu ấy dùng chung một thân thể, nhưng trong vòng 24h hồn cậu ta phải trở về một lần, nếu không sẽ vĩnh viễn không về được.”
“Vậy là làm sao anh tìm được đến bạn gái gã? ” Lúc Trương Úc Giai hỏi lời này, nước mắt đã đã thấm ướt cổ áo.
Trương Úc Lê cân nhắc lời lẽ để trả lời cậu, trong mắt có loại khí thế của người đã trải qua ‘tuyệt vọng đời này không muốn nếm trải lần hai’, sau đó hờ hững nói: “Trang Minh Thần mỗi ngày dùng máu gà sống cúng bài vị cô ấy, kết hợp với một chút cố chấp cô ấy để lại ở dương gian, nhưng thân thể của cô ấy đã bị người nhà hỏa táng, hồn phách không có thân thể cũng không tránh được ngày tết Trung nguyên, tục xưng Tạm Hành, lúc ấy cô ta đã vào âm phủ, ta phải lội qua âm sông mới tìm được cô ta trở về, ở giữa sông âm ta mất đi một con mắt, nhưng may mắn còn lại một con, nếu không cũng không thấy được em.”
Hóa ra, cái anh ta gọi là một nửa quan trọng nhất lại chính là tất cả của anh ta, con ngươi ảm đạm kia, Trương Úc Giai vốn tưởng rằng một con làm nhẫn cho cậu, không ngờ lại vứt ở giữa sông âm, cậu đã nhìn thấy những quỷ hồn không thể ra khỏi sông âm, cuối cùng chết ở bên trong, nghĩ hắn chỉ dựa vào một con mắt để sống sót đi vào thế giới này, tình cảm đối với cậu phải sâu nặng đến cỡ nào a!
“Tại sao anh không nói cho tôi? ! ” Trương Úc Giai dùng giọng điệu trách mong nhưng trong lòng thì nghẹn ngào, giờ phút này lần đầu tiên cậu tỏ ra yếu thế trước mặt hắn, có lẽ con người chính là như vậy, luôn cảm thán cuộc sống và vận mệnh bình thường, mà đến một ngày ra khỏi sự bình thường đó, mới đột nhiên phát hiện thì ra bình thường là một từ không dễ có như vậy, mà người luôn cùng cậu trải qua cuộc sống bình thường đó, thứ hắn bỏ ra còn nhiều hơn cậu cảm nhận rất nhiều.
“Ta chỉ muốn cho em cuộc sống yên bình, nhưng dỏ chúng ta vốn xa cách âm dương, cố chấp ở chung như thế đã làm trái quy luật tự nhiên của hai giới âm dương, tất cả báo ứng, ta muốn một mình gánh chịu, nhưng hôm nay vẫn liên lụy tới em. “Trang Minh Thần nói xong, ánh mắtu ám đi, giờ phút này Trương Úc Giai có thể nhìn ra sự khác biệt trong mắt hắn, vẫn là một bên sáng một bên tối, không hề nghi ngờ chút chính là con mắt bên tối kia đang ở trên tay cậu.
Vì vậy cậu nhẹ nhàng giơ tay lên trước mắt, sau đó cẩn thận nhìn viên kim cương xanh thẳm kia, lần đầu tiên cảm thấy nó vô cùng xinh đẹp, giống như lần đầu tiên cậu nhìn thấy đôi mắt của hắn, lúc ấy cậu cảm thấy, dường như cả biển rộng cũng không nổi nét xanh thẳm của hắn, sâu không thể lường.
Cho nên Trương Úc Giai nhớ lại lần đầu tiên gặp Trang Minh Thần trong thang máy thì có loại cảm giác quen thuộc đến vậy, sau gã mấy lần ở trong phòng giải phẫu cứu cậu, thậm chí phân nhân vật không chút thu hút nào như cậu đến bên người làm trợ mổ một, sau đó tình cờ nhìn thấy nhẫn hoa mạn đà la màu máu của gã, cùng với lời nói thâm tình chân thành của gã “Đây là tâm của vợ tôi a! Cho nên phải bảo vệ cẩn thận. ” “Tôi không tốt với người ta thì tốt với ai! ” những lời này, cậu đều muốn coi gã như Trương Úc Lê , thậm chí không sợ gã, thường có suy nghĩ ức hiếp gã. Mãi đến sau này nhìn thấy gã và người phụ nữ khác đi trên đường, lúc xác định gã không phải là Trương Úc Lê, cậu lại có một loại mất mát không giải thích được, nghĩ tới tại sao gã không thời thời khắc khắc bầu bạn bên cạnh mình, bắt đầu từ ngày đó, cậu đã nhận rõ tình cảm của mình đối với hắn.
Trương Úc Giai vòng tay qua cổ hắn, ngửa đầu với lên môi hắn.
Đây là lần đầu tiên cậu cam tâm tình nguyện giao mình cho hắn, không mang theo bất kỳ dụ hoặc hay áp bức lên sinh lý, cũng bắt đầu từ giờ phút này, cậu quyết định mở lòng, cất tất cả của hắn vào trong lòng mình.
Trương Úc Lê cũng vì điều này mà cảm thấy vui vẻ, lập tức cạy mở răng cậu, sau đó bổ sung những thứ đã thiếu cậu nhiều ngày qua, phía sau đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan của phụ nữ, lập tức nói: “Đây cũng là thân thể chồng tôi a.”
Hai người nhất thời hóa đá…