CHƯƠNG 9. THỜI THƠ ẤU
Trương Úc Giai không nhớ được mình ngồi xuống ăn cơm thế nào, chỉ biết mình giống như thành khách, người ta một bên gắp thức cho cậu một bên xoa xoa đầu cậu, thậm chí đối phương còn nói: “Há mồm. ” cậu liền biết điều một chút mở miệng ra, sau đó chỉ ngây ngốc nhìn người ta đưa từng muỗng thức ăn vào trong miệng cậu, cuối cùng nhai, nuốt vào.
“Anh rốt cuộc muốn quấn tôi bao lâu. ” Trương Úc Giai phục hồi tinh thần hỏi lại, cậu không dám nhìn ánh mắt của hắn, sợ mình lại bị hắn câu mất hồn.
Người đàn ông chỉ thản nhiên, đưa một thìa cháo gà đưa đến khóe miệng Trương Úc Giai sau đó nhìn cậu nuốt xuống rồi mới nói: “Ta cũng không phải thường xuyên rảnh rỗi, nhưng chúng ta rất nhanh có thể ngày ngày bên nhau.”
Trương Úc Giai kinh ngạc, cảm thấy tình trạng của cậu giống như mời hắn tới, mặc dù có người nấu cơm cảm giác rất tốt, nhưng ai nguyện ý ăn cơm quỷ làm, ai biết bên trong bỏ gia vị gì, thậm chí ngay cả chén dĩa này cậu cũng không biết hắn từ nơi nào đưa đến, nói không chừng chính là sọ người biến thành, nghĩ tới đây cậu lại nghĩ tới những con giòi bọ dính trên người mình tối qua, không khỏi một trận buồn nôn, ngay cả miếng trứng gà cũng ói ra đĩa.
“Không thể ăn sao? ” người đàn ông dịu dàng nói, lại dùng khăn giấy giúp cậu lau chùi khóe miệng dầu nước.
Trương Úc Giai không dám phí công hắn, lập tức nhận lấy nhận lấy, sau đó cưỡng ép nhếch khóe miệng nói: “Ăn thật ngon, là tôi một ngụm nhét nhiều.”
“Em không cần lo lắng, những thức ăn này là ta vội vã mua từ chợ, chén dĩa tất cả đều là thanh toán ở siêu thị, không tin em có thể nhìn xem ví tiền em!”
“A? ” Trương Úc Giai kinh hãi thét một tiếng, lập tức lại thu hồi ánh mắt của mình đang nhìn chằm chằm hắn, sau đó chua xót lảo đảo, nhìn xem một bàn thức ăn và một chén cháo, phải mất bao nhiêu tiền a! Đoán chừng một tháng tiền lương của cậu cũng không đủ, cho nên đau lòng ngay cả dạ dày cũng co rút theo, trong bụng thầm mắng tên quỷ phá sản này, thu hắn là chuyện nghĩa không thể thoái thác, nếu không cậu không phải bị hù chết thì cũng nghèo chết, cậu còn muốn tiết kiệm tiền cưới vợ đấy.
Nhưng hắn lại tương đối trấn định nói: “Nếu em thiếu tiền, cứ nói cho ta biết, sau này chúng ta không cần phân biệt người này người kia nữa.”
Trương Úc Giai nghe một câu nhẹ tênh này thì tức giận, lập tức đập chiếc đũa lên bàn đứng dậy nói: “Ngươi một con quỷ có thể có tiền gì? Tiền âm phủ sao? Vậy còn cần ta đốt cho ngươi đấy! Ta biết quỷ các ngươi đều là oán khí tạo thành, nhưng đã chết chính là đã chết, mau mau trở lại âm phủ đầu thai luân hồi, hai mươi năm sau lại là một hảo hán, ngươi như vậy cùng ta sống chung một chỗ rốt cuộc là muốn gì ? Nếu ngươi có nguyện vọng gì vẫn chưa xong, hoặc là chết không rõ ràng, ngươi cứ nói với ta, dù thế nào đi chăng nữa ta cũng sẽ giúp ngươi làm.”
Sau khi Trương Úc Giai xả xong cơn tức, tâm tình cũng không tốt hơn là mấy, nhìn hắn vẫn lẳng lặng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, mà giờ khắc này, Trương Úc Giai mới phát hiện, trước mặt hắn không có chén, hoặc là nói hắn là quỷ, căn bản không cần ăn cơm, làm một bàn này tử món ăn chẳng qua là vì cậu mà thôi.
Trương Úc Giai là người biết cảm ơn, kì thực cậu cũng muốn có một người mặc tạp dề giặt quần áo nấu cơm cho cậu, cảnh kia là giấc mộng của cậu, nhưng một con quỷ dối xửa với cậu như thế, cậu vẫn cảm giác sợ hãi.
Một hồi lâu, hắn hình như nghĩ kỹ rồi, cho nên ngẩng đầu nhìn về phía cậu nói: “Ta vì em mà đến, em chính là nguyện vọng duy nhất của ta.”
Trương Úc Giai hoàn tạn bị chọc giận, một tay đẩy cái ghế ra nói: “Vậy ngươi cứ đợi đi!”
Dứt lời, cậu liền đi tớicạnh cửa, nhưng một luồng lạnh lẽo xuất hiện ở phía sau, đợi khi cậu xoay người, bên cạnh bàn phía sau lưng đã không còn nửa bóng dáng, một bàn thức ăn cũng biến mất hoàn toàn, tựa như chưa bao giờ có, tiếp theo nhìn vách tường trong phòng đều kết một tầng băng sương, đi kèm với một âm thanh rung động giống như nguyền rủa : “Ngươi sẽ phải hối hận, ngươi sẽ phải hối hận, ngươi sẽ phải hối hận…”
Nhìn tình cảnh biến đổi còn nhanh hơn lật sách, Trương Úc Giai sợ lại sẽ giống như tối qua ngồi trong nước tản ra mùi hôi thối, liền lập tức mở cửa chạy trối chết, trước khi đi ngay cửa cũng không khóa, mà âm thanh rung động kia cứ như vậy từ trong cửa một mạch theo Trương Úc Giai đến lầu một, tiếng kêu gào giống như ở ngay bên cổ cậu, làm Trương Úc Giai một đường gần như là lăn xuống, người trên đường bị đụng vào không ai là không khẽ rủa một câu ‘Chạy đi đầu thai a!’
Nhưng sự việc luôn là trùng hợp thêm tình cờ, hết lần này tới lần khác di động Dương Vân có người tiếp mà không người nói chuyện, làm cậu cho rằng tín hiệu quán trà không tốt, cho nên lại vừa nhấn số vừa chạy ra ngoài, nhưng kết quả ra ngoài vẫn vậy, chỉ là nhìn di động nhắc nhở cuộc gọi chuyển đi mà không có người nói chuyện, chẳng lẽ bên Dương Vân tín hiệu không tốt?
Sau khi nhấn hai lần không có kết quả, Trương Úc Giai liền chuẩn bị chờ một chút lại gọi, dù sao hiện tại trời còn sớm, huống chi là mùa hè, người đều có thói quen ngủ trưa , nếu lúc này giận đại sư, sợ rằng để lại ấn tượng xấu cho đại sư, không bằng hiện tại ở trong quán trà nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Trương Úc Giai nghĩ như vậy, liền chuẩn bị xoay người lại, nhưng đột nhiên phát hiện trên đường lớn sương mù mưa bụi lất phất, ngay cả đường phố đối diện cũng không nhìn thấy, nhưng hôm nay người nhiều hơn trước, thậm chí giữa đường lớn cũng đứng đầy, có người thậm chí còn ngồi dưới đất và đứng hai bên đường, bọn họ mặt không chút thay đổi, thậm chí xe cộ không ngừng thổi còi cũng không để tâm, Trương Úc Giai có chút lơ đãng, nhìn lại đỉnh đầu vẫn là mặt trời tháng tám, chỉ là không nóng rang như vậy, ngược lại từng trận gió lạnh thổi.
Cho rằng đây là việc của đại đội giao thông, cậu cũng không nhìn nhiều, cho nên đi tới quán trà.
Lúc cậu đi tới bàn kia, phát hiện người phục vụ đã bày nước trà ra, thậm chí còn rất hiểu chuyện để thêm ba cái chén, Trương Úc Giai không khỏi cười cười, nghĩ cậu cũng không nói cho người phục vụ biết có mấy người đến, rất kỳ quái.
Nhưng kỳ quái thì kỳ quái, cạu vẫn nhấc lên một cái chén rót trà, sau đó vừa uống vừa nhìn di động, hi vọng Dương Vân tỉnh lại có thể chủ động gọi cho cậu, nhưng chờ cậu uống xong hai chén trà, di động vẫn không có động tĩnh, cho nên cậu liền gục ở trên bàn, chuẩn bị ngủ một giấc, lúc này từ trong radio của người Hẹ * truyền ra một đoạn bài hát du dương, không giống tiếng huýt gió cũng không giống tiếng địch, nhưng làm cho người ta một loại yên tĩnh thẩm thấu tâm hồn, Trương Úc Giai cứ như vậy lắc lư tiến vào mộng đẹp.
* người Hẹ (chỉ người Hán từ lưu vực sông Hoàng Hà dần dần di chuyển đến phương Nam từ thế kỷ thứ 4 (cuối đời Tây Tấn), thế kỷ thứ 9 (cuối đời Đường), thế kỷ thứ 13 (cuối đời Nam Tống), nay phân bố ở các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, Quảng tây,Giang Tây, Hồ Nam, Đài loan. .)
Trong mộng trời cũng là sương mù mưa phùn lất phất, không thấy rõ đường phía trước cũng không thấy rõ đường phía sau, nhưng trong mờ mịt dường như có người dẫn dẫn đường cho cậu, một chiếc lông vũ màu lam không ngừng bay trước mặt cậu, một trận gió thổi qua, nó liền ấm ức xẹt qua vài vòng trên không trung, gió dừng lại, nó liền rơi xuống đất, như thế vòng đi vòng lại, lông vũ làm lam cuối cùng bay xa, sau đó ẩn mình chạy trốn vào trong sương mù, nhưng trước mặt của cậu lại xuất hiện một ngôi nhà nhỏ có hàng rào màu vàng bao quanh.
Trương Úc Giai rất quen thuộc chỗ này, đây chính là nhà Hoa Hướng Dương trước kia của cậu, cậu từng có thời thơ ấu đẹp đẽ nhất ở đây, sau đó nơi này bị phá bỏ và dời đi nơi khác rồi thành nhà cao tầng, mà nhà Hoa Hướng Dương buộc phải di dời đến nơi khác, mặc dù môi trường thanh nhã, khu vực không tồi, nhưng Trương Úc Giai vẫn nhớ cảnh vật này, mặc dù một năm lại một năm trôi qua, nhưng trong lòng cậu nhà Hoa Hướng Dương vẫn rõ nét như cũ, mỗi lần nhớ tới, khóe miệng của cậu luôn là muốn nở một nụ cười ngọt ngào.
Trương Úc Giai biết đây là trong mộng của mình, mà giấc mộng thế này cũng không là lần đầu tiên, cho nên cậu như bình thường cửa nhỏ bằng gỗ ra, sau đó đi trên đoạn đường đá có rất nhiều hình vẽ, giống như khi còn bé, luôn muốn giẫm lên những hình vẽ này, khi toàn bộ hình vẽ đều bị giẫm lên,cậu đi tới trước căn nhà nhỏ màu vàng kia, căn nhà có cửa màu trắng, trên cửa có một cửa thông gió bán nguyệt, bởi vì trên cửa có một tay cầm hoa mai vàng, cho nên khi đó mỗi lần cậu làm chuyện xấu đều treo một ái chuông gió nhỏ trên tay cầm kia, như vậy chỉ cần Trương Ngọc đến, chuông gió trên cửa sẽ vang, rồi sau đó cậu sẽ giả vờ như không làm chuyện gì hết, nhưng Trương Ngọc luôn là có thể đoán được cậu làm cái gì, điều này làm cho cậu một dạo rất bội phục bà.
Hôm nay trước cửa không có chuông gió, cậu cũng không cần cố chấp, cho nên đẩy cửa đi vào.
Trong phòng khách có rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa, những anh chị em thưở nhỏ cùng nhau lớn lên đều giống như từ trong ký ức của cậu nhảy ra, cười đùa truy đuổi vô cùng sống động, trong đó tinh nghịch nhất chính là Trương Văn Cường và Trương Gia Vĩ, hai người giống như cái máy nói bị chập, ở chỗ nào cũng có thể phát ra tiếng ồn ở mức độ khác nhau, giờ phút này hai người bọn họ đang không hùa nhau trêu cợt một cô bé bề ngoài khá đen, tiểu Trương Úc Giai cũng ở bên cạnh hỗ trợ, làm người ta oa oa kêu gào, bọn họ vẫn không dừng tay.
Nhưng Trương Úc Giai phát hiện, trong lúc này thiếu một người, đó chính là Trương Úc Lê.
Trương Úc Lê là cậu bé từ nhỏ đã thích bám dính cậu, cậu ta đó bề ngoài rất trắng, có khuôn mặt còn đáng yêu hơn cả hoa, điểm khác biệt nhất là cậu ta có một đôi con ngươi màu lam không giống người Trung Quốc, bên khóe mắt của cậu ta cũng có nốt ruồi son, Trương Úc Giai mỗi lần đều nói đó là nốt ruồi lệ, lại giễu cợt cậu ta là cô bé, như thế cậu ta khóc đến nhiều, nhưng vẫn là giống như kẹo cao su bám dính lấy cậu.
Cơ hội bạn bè trêu chọc nhau như vậy không được mấy năm đã vĩnh viễn mất đi, năm Trương Úc Lê mười ba tuổi, bà mẹ người Trung Quốc và ông bố người Anh của cậu ta đã mang cậu ta về Anh quốc, trước khi rời đi, cậu ta ôm Trương Úc Giai khóc một buổi tối, Trương Úc Giai không ngừng giúp cậu lau nước mắt, chung quy vẫn cảm thấy ánh mắt màu lam kia chính là một đại dương nhỏ, cho nên nước chảy không hết, trước khi rời đi cậu ta luôn một lần lại một lần nói với Trương Úc Giai ‘Cậu nhất định phải chờ tớ trở lại’, Trương Úc Giai cười đáp ứng, sau đó hai người bọn họ hai đại dương hai bờ sông phân chia biên giới, nhưng cũng chưa bao giờ ngừng thư từ liên hệ với nhau, cho đến năm nay, cậu ta nói muốn trở về Trung Quốc gặp cậu, hơn nữa cho cậu một niềm vui lớn, Trương Úc Giai vẫn luôn chờ đợi cậu ta, chỉ tiếc đến hiện tại cũng không nhận được điện thoại của cậu ta, cho nên dẫn đến các anh chị em trong ngôi nhà Hoa Hướng Dương đều nói cậu ta đã nằm thẳng cẳng rồi.
Trương Úc Giai đi tới phía sau, vốn định tìm bóng dáng cậu ta trong phòng, nhưng tại khe cửa căn phòng có cửa sổ thủy tinh kia, một đôi mắt màu lam đang nhìn cậu, cậu ta giờ phút này dường như rất đau thương, nước mắt không ngừng chảy ra, theo tầm mắt của cậu ta, Trương Úc Giai nhìn thấy mình đang cùng bọn Trương Gia Vĩ chơi đùa đến quên trời quên đất, như thế tim của cậu đột nhiên co thắt, chưa bao giờ nghĩ tới tiểu Trương Úc Lê không muốn xa rời mình như vậy, chỉ trách cậu lúc ấy còn bé ham chơi.
Sau đó Trương Úc Lê một mình lau nước mắt rời đi, Trương Úc Giai vào cửa đi theo, nơi này là phòng ngủ bọn họ, bởi vì điều kiện đơn sơ, cho nên đều là hai đứa nhỏ một cái giường, Trương Úc Giai vòng qua mấy khúc quanh mới tìm được giường của mình, những đồ đạc trong trí nhớ đều ở đây, chỉ là giờ phút này tiểu Trương Úc Lê đang co rúc khóc ở trong chăn mền của cậu ta, mà cầm trên tay chính là tấm ảnh duy nhất cậu ta chụp chung với Trương Úc Giai, trong tấm ảnh hai đứa bé mỗi đứa cầm một cái thuyền nhỏ bằng cỏ lau ở ven sông đóng vai gia đình, mà vừa nghe nói có chụp hình liền vội vàng ngẩng đầu lên, nét ngây thơ chất phác không thể nào che đậy kia làm Trương Úc Giai tương đối hoài niệm, cậu nhớ đến lúc ấy tìm tấm hình này rất lâu, nhưng vẫn không tìm được.
Đang suy nghĩ, một trận sương mù dày đặc lại ùa tới, che mất Trương Úc Lê ở trên giường, sau đó ngay cả phòng ngủ cũng bị che mất, Trương Úc Giai theo bản năng gọi tên Trương Úc Lê, nhưng trong lúc cậu mở miệng, đã vội vàng chuyển sang hình ảnh khác.
Giờ phút này cậu đang đứng bên cạnh một đường cái, kiến trúc hai bên cũ nát giống như lâu năm không tu sửa, mặc dù như thế, cậu vẫn có thể nhận biết đây chính là nơi cách không xa ngôi nhà Hoa Hướng Dương mười mấy năm trước, giờ phút này đang có một chiếc Santana cũ kỹ chạy tới nơi này, nhưng xe không nhanh, hơn nữa đi một chút lại dừng, cuối cùng dừng lại ở chỗ Trương Úc Giai đang đứng, sau liền thấy cửa xe mở ra, bên trong bước ra chính là Trương Úc Lê ôm bức ảnh thút thít.
Lúc này Trương Úc Lê đã mười ba tuổi, nhưng cũng khí khái bức người, cằm hơi nhọn, rất có khí thế hoàng thất quý tộc, trên mặt đã không còn nét ngây thơ, thêm vào đó là sự từng trải không phù hợp với tuổi, mà hình ảnh này chính là tình cảnh cha mẹ cậu ta đón cậu ta đi, mặc cho người trong xe khuyên như thế nào, cậu ta vẫn đứng nghiêm ở bên cạnh xe lẳng lặng nhìn về phía ngôi nhà Hoa Hướng Dương, sau đó vuốt ve tấm ảnh chụp Trương Úc Giai khuôn mặt dính bùn cười vui vẻ, cuối cùng mở miệng nói: “Cậu nhất định phải chờ tớ, không được có người khác.”
Dứt lời, cậu ta liền lên xe.
Tâm Trương Úc Giai đột nhiên co thắt.