“máu, rất nhiều máu, cứu mạng, cứu mạng.” Ta lại một lần nữa bị cơnác mộng làm cho tỉnh giấc, đúng vậy, gần đây ta luôn nằm mơ, trong mơ ta đến một nơi bao quanh bởi sương mù ở trắng xoá trong đó ta nhìn thấy một vị nam tử, gương mặt mơ hồ không nhìn thấy rõ, nhưng hắn rất caolớn, hắn cầm chặt hai tay của ta không cho ta rời đi.
Thanh âm hắn gọi nghe rất thê thảm, làmlòng ta sợ hãi, ta chạy không ngừng, nhưng dù có chạy trốn đến đâu khixoay người đều chỉ thấy một đôi tay đầy máu tươi cầm lấy tay ta, ta lalên nhưng không ai có thể nghe được thanh âm của ta, trong mộng chỉ cóta và hắn hai người, thê thảm một mảnh huyết vụ.
“Tiểu Phàm, ngươi làm sao vậy?” Mĩ Tử nghe thấy tiếng kêu thất thanhliền bước tới giường gọi ta, gương mặt ta tái nhợt, ta nhẹ nhàng lắcđầu,”Mĩ Tử, không biết tại sao mà dạo này ta thường hay mơ thấy ácmộng.” Mĩ Tử trêu ghẹo nói”Khẳng định trước đây ngươi nợ người ta, bâygiờ người ta mới tới tìm ngươi để đòi nợ.” Vừa nói vừa giương nanh múavuốt trêu ta, ta dở khóc dở cười.
“Tiểu Phàm, bạn trai ngươi đến tìm, như thế nào còn không chịu xuốnggặp.” Diệp Thảo nói , ta ngay lập tức xoay người bước xuống giường, bằng tốc độ nhanh nhất xuống lầu.”Đỗ Binh, ngươi đã đến rồi.” Ta hưng phấngọi to, Đỗ Binh ấp úng né tránh .
“Làm sao vậy, Đỗ Binh?” Ta nghi hoặc hỏi.”Chúng ta chia tay đi, TiểuPhàm, ta sớm đã muốn nói với ngươi điều này.” Hắn lớn tiếng nói.
“Vì cái gì?”
” Chúng ta không hợp, ta yêu Lâm Thiến.” “Nên, hai ta chia tay đi.”Chỉ một câu ngắn gọn đã cắt đứt hai tháng tình cảm mặn nồng, thương tâmsao? Thương tâm. Thống khổ sao? Rất thống khổ.
Ban đêm cơn ác mộng lại cuốn lấy ta, ta không biết cái gì nên tin cái gì không nên tin, trong mộng máu vẫn lưu lại trên đôi tay gắt gao bắtlấy ta, ta ra sức chạy trốn nhưng trốn cũng không thoát.
Tâm phiền ý loạn cẩn thận xuống giường. Sân thể dục thượng không mộtbóng người, bên trong truyền ra thanh âm kì quái, hình như là tiếng đàn, tiếng đàn nghe rất bi thương, ta đắm chìm trong nỗi bi thương của khúcnhạc, trong lòng oán hận không khỏi dâng lên, ta thật sự không thể tìmthấy hạnh phúc của chính mình sao?
Nhớ tới Đỗ Binh, trong lòng một trận chua xót, ta bước đi theo tiếngđàn, tuyệt nhiên không biết chính mình càng ngày chạy càng nhanh, tựa hồ đi được rất lâu trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Giương mắt nhìn lên, một con sông nhỏ nước chảy ào ào, nước sôngtrong suốt, cúi đầu vọc nước sông, trong nước hiện ra hình ảnh của ta hé ra khuôn mặt bình thản.
Ta thật sâu thở dài lấy hai tay cúi xuống nâng một ít nước lên rửasạch mồ hôi trên trán, tiếng đàn đã không còn, chung quanh chỉ có tiếngchim kêu thanh thúy, líu ríu , tâm tình của ta cũng vui lên rất nhiều.
Di, đây là đâu? Sao ta lại không biết trong trường học có một nơituyệt đẹp như thế này. Thật đẹp , ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít mấyhơi thở thật sâu, tinh tế hưởng thụ không khí thiên nhiên tuyệt vờinày.
Hai má hiện lên nụ cười ngọt ngào, chậm rãi mở to mắt, trong lòngkinh hãi, không đúng, ta dùng sức nhéo cánh tay mình, ta không phải đang nằm mơ? Vừa mới rõ ràng không phải phong cảnh này.
Sông nhỏ đã không còn, ở vị trí củacon sông nhỏ đã được thay thế bởimột chòi nghỉ mát, tựa hồ như nơi này chưa từng xuất hiện một con sông,nếu không phải đã dùng sông để rửa mặt, ta cũng sẽ hoài nghi như vậy .
Quên đi, trước tiên cứ bước vô chòi nghỉ ngơi, đình này mang phong cách giả cổ, bên trong bài trí cũng có hương vị cổ nhân, trong lòng đang tự hỏi, ai, coi như là đang nằm mơ đi.
Bên trong không có người, trống rỗng, ngay cả một tiếng động cũngkhông có , thực im lặng, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của ta, đột nhiên ta có cảm giác có người vỗ nhẹ bả vai của ta, ta buồn bựcxoay người, không có ai, trong lòng rung động, thật sự là gặp quỷ .
“Tiểu hài tử, ta ở trong này.” Thanh âm bên tai nhác nhở ta xoayngười, một bà lão tóc trắng xóa tay cầm tích trượng, thản nhiên hướngta cười, mặt bộ hiện lên rất nhiều nếp nhăn, khiến cho ta cảm thấy nụcười này thật kinh khủng.
“Ngươi xuất hiện khi nào? Ngươi rõ ràng vừa nãy không có mặt ở nơinày.” Bởi vì hoảng sợ thanh âm của cũng biến đổi, nàng cười, tiếng cườilàm cho toàn bộ xương cốt ta chấn động, nàng dùng ngón tay gầy khô héođầy những nếp nhăn chạm đến đỉnh đầu ta.
“Tiểu hài tử, không cần sợ hãi. Thế giới này không thích hợp vớingươi.” Nghe thanh âm tang thương của nàng, lòng không khỏi tự mắng hậnchính mình tại sao lại bước đến địa phương quỷ quái này,”Ngươi, ngươi,ngươi muốn hại ta sao?” Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, động tác rất nhỏ này làm cho mớ tóc bạc bay loạn, càng thêm chói mắt, làm cho ta càng thêmsợ hãi.
“Tiểu hài tử, ta như thế nào sẽ hại ngươi? Tiểu hài tử, cầm lấy thứnày, ngươi sẽ hiểu .” Ta cúi đầu xem cái tứ cứng rắn được nhét trongtay.
“Đây là cái gì?” không một bóng người, trời ạ, thật là gặp quỷ da gànổi lên đầy người, liều mạng chạy, chạy nhanh rời khỏi địa phương quỷquái này. Không biết chạy bao lâu mới thoát khỏi địa phương kia, trở lại ký túc xá, tất cả mọi người đều đang ngủ trưa, mọi việc vẫn bình thường như chưa có chuyện gì sảy ra
Nhưng ta biết rõ, nhìn vật trong tay ta biết chuyện vừa rồi không phải là ảo giác.