ta ngẩng đầu nhìn là hắn? Tập nhã? Tới thật đúng lúc lúc, ta đang muốn mai mối cho ngươi, hì hì“Tiểu Linh, mau pha một tách trà ngon để ta tiếp đãi Phong thái y. Phong thái y mời ngồi.” Ta lễ phép nói.
“Lục tiểu thư, xin đừng trách ta quấy rầy tiểu thư, ta chỉ là đến chữa bệnh cho tiểu thư.” Hắn chậm rãi ngồi xuống đối diện
“Mặc Hân có việc gấp phải vào triều trước khi đi hắn phân phó ta đếnxem bệnh cho ngươi. Trước tiên để ta xem những vết bầm trên mặt tanchưa?”
Có chuyện thần kỳ như vậy sao? Vết bầm mới làm sao có thể tan nhanh như vậy?
Hắn bước tới một mùi hương thơm thoang thoảng bay vào mũi rất dễchịu, bàn tay hắn không giống như bàn tay thô ráp của ca ca, cũng khônggiống bàn tay của nam tử, có nam tử nào trên đời lại có bàn tay trắngnõn thon dài, sau tấm khăn che mặt ta chăm chú nhìn bàn tay hắn khôngnhìn thấy đáy mắt hắn gợn sóng.
Trên đầu truyền đến hắn vui cười
“Lục tiểu thư quả thực giống thiên tiên hạ phàm. Xinh đẹp tuyệttrần.” vết bầm đã tan hết? nhìn biểu hiện của hắn tuyệt đối không phảilời nói dối ta bán tín bán nghi.
Bước tới gương đồng, trời ạ, thật sự tiêu sưng, y thuật thật đúngsiêu phàm. Sau lưng tiếng cười của hắn càng đậm, ta xoay người tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn cười càng sâu râu trên khuônmặt hắn dựng hết lên
“Từ xưa đến nay nữ tử đều thích chưng diện, xem ra lục tiểu thư cũng không phải là ngoại lệ a.” Hắn tiếp tục trêu trọc nói.
“không đúng, không đúng, ta không phải tục nhân a.” Ta tức giận phản bác
“Tiểu thư, trà đến đây.” Ta thấy Tiểu Linh si ngốc nhìn Phong thái y, hắn có gì đẹp , khuôn mặt giống tiểu lão đầu.
Tập nhã cười tiếp nhận trà, xuyết nữa vì tức giận mà ta quên mất việc chính làm mai mối.
“Nga, không biết Phong thái y tháy Thất muội của ta như thế nào a? Nếu gả cho ngươi liệu có được không?” Ta nghiêng đầu cười nói
Khụ khụ hắn đang uống trà nghe ta nói liền bị sặc, ho mãnh liệt. Tiểu Linh nhìn ta lắc đầu, ta vẫn giữ nụ cười nồng đậm trên khuôn mặt.
Hắn hướng Tiểu Linh khoát tay ra hiệu đi ra, Tiểu Linh bước đi , ta gọi lớn
“Tiểu Linh, đừng đi. Uy, nàng là nha hoàn của ta, ngươi dựa vào cáigì mà ra lệnh nàng?” Tiểu Linh không để ý bước ra ngoài, tức chết ta .
Không biết hắn bước tới sau lưng ta khi nào, ở bên tai ta nhẹ nhàng nói
“Bằng ta là của ngươi thầy thuốc.” hơi tở nóng hổi thổi vào tai talàm ta rất nhột không thích ứng được chạy nhanh tránh xa hắn. Hắn cóđiểm nguy hiểm.
“Đến, cầm lấy dược ăn vào.” Hắn nghiêm mặt nói tay cầm một viên thuốc đưa tới cho ta
“Đó là cái gì?”
“Đây là huyết hoàn, dùng máu để luyện đối với ngươi có lợi.” Hắn ônhòa giải thíchđây không phải là máu mà ca ca lấy của tì nữ kia chứ?
“Ta không ăn.” Ta lắc đầu.
“Lục tiểu thư, uống thuốc này vào độc trong người ngươi mới giải được hết. máu này ta đã nghiệm qua không có độc, hơn nữa đích thật là loạidược ta thiếu.” Hắn kiên nhẫn iải thích.
Ta tiếp nhận viên thuốc trong tay hắn, viên thuốc còn lưu lại độ ấmtrên tay hắn. Ai, liều mạng uống đi. Ta một tay cầm viên thuốc bỏ vàomiệng một tay cầm cốc nước đứa lên miệng uống. A, uống xong rồi.
Ai, không đúng, tại sao cổ họng lại khó chịu như vậy, ta không ngừng lắc đầu
“Làm sao vậy? Dược có vấn đề a.” Hắn quan tâm hỏi, ta lấy tay chỉchỉ vào cổ, nói.”Dược dính vào trong cổ họng , thật là khó chịu.” Tabuồn rầu nói.
“Đến, uống nước thêm nước.” Ta một uống một hơi hết một chén nước,viên thuốc vẫn dích trong cổ họng không hết. Ta khó chịu trừng mắt nhìn hắn giận dữ ngươi nói dược dính ở cổ họng có thể thoải mái sao?
“Lục tiểu thư, mạo muội.” Ta chưa kịp phản ứng hắn đã đứng trước mặt ta.