Ai Đem Ai Là Thật

Chương 24: Chương 24: Chương 22




Lê Sóc đang cúi đầu xem hợp đồng, nghe được cái họ ít gặp này (họ Thiệu), theo bản năng ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Triệu Cẩm Tân thần sắc như thường: "Chắc là có, để tôi về hỏi lại một chút."

Trần luật sư còn muốn nói gì thêm, trùng hợp cửa phòng làm việc bị gõ vang, ông nói: "Mời vào."

Thư ký bưng trà cùng mấy thứ điểm tâm đi đến. Lê Sóc cũng không để ý nữa, hướng về phía mấy món đồ thư ký đem tới đặt trên bàn.

Triệu Cẩm Tân vụng trộm liếc mắt nhìn Lê Sóc, đôi mắt lóe lên, trên mặt mang ý cười: "Món điểm tâm ngọt này là mua tại tiệm bánh ngọt ở dưới lầu công ty, món pudding mâm xôi này là loại tôi thích nhất". Hắn cầm lấy một miếng đưa cho Lê Sóc, "Nếm thử."

"Ừ, ăn ngon, hình dáng cũng rất tinh xảo." Lê Sóc cười nói "Xung quanh công ty mọi người không thiếu món ăn ngon nha, đi làm ở chỗ như vậy rất dễ mập đây."

"Cũng không phải, trong công ty có phòng tập thể thao nhưng lại không có nhiều người tập."

Bọn họ tán gẫu về đề tài tập dưỡng sinh và tập thể hình. Nghỉ ngơi trong chốc lát, bọn họ bàn xong các điều khoản còn lại của hợp đồng, trong đó có vài điểm cần xin chỉ thị của Triệu Vinh Thiên, thế nhưng vấn đề không lớn lắm. Lê Sóc ước tính thời gian, nội trong cuối tuần này là có thể ký xong.

Bàn bạc xong, Triệu Cẩm Tân đưa Lê Sóc mang về văn phòng của mình.

Lê Sóc lung lay bả vai, trêu đùa: "Triệu tổng, hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Triệu Cẩm Tân lộ ra một nụ cười tà khí, vươn ra tay phải về phía Lê Sóc.

Lê Sóc nâng tay định nắm, vừa đụng tới lòng bàn tay Triệu Cẩm Tân, liền bị mượn lực kéo vào trong lòng hắn, Lê Sóc mờ ám hỏi: "Công tác bận rộn xong rồi, muốn đi chỗ nào hẹn hò?"

"Đi chỗ mà anh thích." Triệu Cẩm Tân ôm eo anh, dùng mũi cọ hai má anh, kéo theo anh lui về phía sau, lui đến cạnh cửa.

"Chỗ tôi thích? Chỗ nào?"

"Văn phòng đó..." Triệu Cẩm Tân hôn môi anh đồng thời cạch một tiếng khóa trái cửa lại.

Lê Sóc nhớ tới chuyện hai người nói với nhau tại quán rượu, rõ ràng là cái gì cũng chưa làm, nhưng anh đã cảm giác được thân thể mình nóng lên, trong lúc nhiệt tình hôn môi, anh mơ hồ nói: "Lá gan cậu không nhỏ..."

Triệu Cẩm Tân cười nhẹ: "Chỗ nào của tôi cũng đều không nhỏ." Hắn ôm lấy Lê Sóc, hai bước thành ba bước đi đến trước bàn làm việc, thả người anh lên bàn.

Lê Sóc định trở mình dậy, lại bị Triệu Cẩm Tân dùng một thân sức mạnh bá đạo áp trở về, không cho anh có đường chạy thoát. Văn phòng làm việc là nơi đặc biệt kích thích "thú tính" của đàn ông, khiến nhiệt tình của hai người đều tăng vọt.

Triệu Cẩm Tân hiển nhiên là sớm đã có chuẩn bị, chờ Lê Sóc hoàn toàn có thể tiếp nhận, nhất cử xâm nhập. Hai người triền miên nhiệt tình, khiến bàn làm việc cỡ lớn cũng cùng đung đưa.

Triệu Cẩm Tân sau lại ôm Lê Sóc đến trước cửa sổ t, cửa sổ sát đất này được che bởi rèm lá ngang, đối diện là tòa cao ốc trung tâm Rockefeller sừng sững, chung quanh tất cả đều là cao ốc văn phòng cao thấp khác nhau. Triệu Cẩm Tân nắm lấy rèm cửa, kéo một cái, rèm cửa hạ xuống đến eo hai người. Lê Sóc bị đặt ở trước cửa sổ, tầm mắt phóng ra không gian cực đại bên ngoài cửa sổ, trước mắt là cảnh thành phố nhộn nhịp ồn ào, phía sau là kích thích nguyên thủy chảy tràn khắp thân thể. Nếu văn phòng xung quanh có người dùng kính viễn vọng quan sát, cũng có thể nhìn thấy "cảnh sắc" bên trong khung cửa sổ này, cũng có thể đoán được chuyện tình sắc mà hai người đang làm.

Lê Sóc cảm thấy đại não trống rỗng, chỉ còn cảm nhận được kích thích cực đại về cả thể xác lẫn tinh thần.

Triệu Cẩm Tân, Triệu Cẩm Tân, Triệu Cẩm Tân, trong đầu anh chỉ có tên người này, khiến anh điên cuồng không thôi.

..............

Một hồi hoạt động tay chân kịch liệt, hai người đều đói bụng.

Triệu Cẩm Tân vừa khẽ ngân nga vừa mặc y phục, sau đó tự tay mặc cho Lê Sóc, hai người lúc này mới chỉnh tề tử tế rời khỏi công ty.

Triệu Cẩm Tân bao du thuyền du ngoạn vịnh Manhattan. Bọn họ ở trên thuyền ăn hải sản tươi sống, bên cạnh là ban nhạc violon biểu diễn, hai bên bờ là toàn cảnh đêm Manhattan rực rỡ hoa lệ. Rượu ngà men say, ánh trăng huyền ảo, bên bờ sông Hudson dần dần chỉ còn lại du thuyền của họ, xa xa trước mắt cảnh đêm thành phố lên đèn, du thuyền cách bờ khá xa, lững lờ cô độc trôi. Hai người cứ lặng lẽ nằm cạnh nhau trên ghế dài, như ẩn mình trong thế giới ồn ào náo động, họ có thể nhìn thấy người khác, nhưng xung quanh không ai nhìn thấy họ, cứ như tại bên trong không gian này chỉ có hai người với nhau.

Qua một lúc lâu, cả hai đều không ai nói chuyện.

Lê Sóc cảm thấy chất cồn di chuyển tới lui trong máu, khiến thân thể anh mơ mơ hồ hồ, đầu óc cũng không tỉnh táo, nhưng anh vẫn cảm thấy thoải mái vô cùng, chăn mềm ấm áp che đi hơi lạnh phảng phất trên mặt sông, mái tóc mềm mại của người tựa vào bên vai. Từng giờ từng phút từng việc đều khiến anh ý thức rõ ràng: ---- đây là trạng thái của tình yêu.

Với những trải nghiệm hoàn toán khác trước như thế này, khiến anh khó tránh khỏi có cảm giác chính mình trước đây đã gặp không đúng người, cũng khiến anh có cảm giác Triệu Cẩm Tân này mới là người chân chính thích hợp với mình hơn cả.

Triệu Cẩm Tân ở bên tai Lê Sóc hừ nhẹ hai tiếng, ôn nhu nói: "Có lạnh hay không?"

"Không lạnh." Lê Sóc ngữ điệu mỉm cười.

"Anh muốn ngủ lại trên thuyền, hay chúng ta lên bờ?"

"Lười động, ở trên thuyền ngủ đi." Lê Sóc ngáp một cái, anh hiện tại toàn thân ngay cả đầu ngón tay đều không muốn nâng lên.

"Nghe lời anh." Triệu Cẩm Tân hôn anh một cái, ôm anh lên, vào phòng ngủ trong khoang thuyền.

Lê Sóc nhịn không được nghĩ, hóa ra được người chăm sóc cũng tốt, có lẽ anh lớn tuổi rồi, lại là con một, tinh lực càng ngày càng hữu hạn, bây giờ mới bắt đầu hưởng thụ việc làm bên bị động trong quan hệ tình cảm, không thể phủ nhận là bớt lo bớt việc, cảm giác lại vui vẻ bất ngờ.

Triệu Cẩm Tân tiến vào trong chăn, chặt chặt chẽ chẽ ôm lấy anh, lấy đầu cọ cọ cổ anh: " Lê thúc thúc.... Tôi rất thích anh."

Lê Sóc lại cười nói: "Tôi cũng thích cậu."

"Thích bao nhiêu?"

"Rất rất rất thích."

Loại yêu thích này như một chất dẫn cháy nhanh chóng châm lửa, lan tràn ra mỗi một tế bào thần kinh yêu thích của anh, là loại trải nghiệm anh chưa từng thử qua, khiến anh cảm thấy thật khó có thể tin tưởng. Anh là người chậm rãi trong tình yêu, nhưng Triệu Cẩm Tân giống như đã thức tỉnh gien nào đó trong cơ thể anh, khiến anh lần đầu biết rằng đầu óc mình cũng có loại nhiệt tình yêu đương như vậy.

Thực sự rất mới mẻ, rất thú vị, cả đời khó quên.

Triệu Cẩm Tân cười cười: "Muốn đi nghỉ phép với anh, thế nhưng lại không có thời gian

"Đúng vậy, ký hợp đồng xong tôi muốn về nước ngay, không phải cậu theo tôi cùng trở về sao. Chờ sự việc trong nước giải quyết ổn thỏa, chúng ta lại đi nghỉ phép."

"Được." Triệu Cẩm Tân dùng miệng vuốt ve hai má anh, "Anh vất vả rồi, ngủ đi."

"Có cái gì vất vả đâu, chỉ có chút mệt thôi." Lê Sóc không cam tâm yếu thế.

Triệu Cẩm Tân cười nhẹ hai tiếng, dán bên tai anh nói: "Là ai bị tôi làm đến không đứng vững?"

Lê Sóc nhéo một bên đùi cậu, Triệu Cẩm Tân khoa trương ngao ngao kêu to, hai người cùng cười to, bất tri bất giác ôm nhau ngủ.

- -------

Lê Sóc trải qua một chuỗi ngày nồng đậm sắc tình.

Trong lúc chỉnh sửa hợp đồng, anh cùng Triệu Cẩm Tân hầu như mỗi ngày đều gặp mặt, mặc kệ là gặp mặt vì việc gì, phát triển đến cuối cùng khẳng định là tìm một chỗ... thoát y, thường xuyên làm đến khi trời tối. Triệu Cẩm Tân to gan lớn mật mà chơi đùa, có rất nhiều chi tiết mỗi lần Lê Sóc nhớ lại mặt đều nóng lên.

Cho dù là lúc sức khỏe cường thịnh ở tuổi đôi mươi, Lê sóc cũng không trải qua tình yêu nào kích thích, cường bạo như vậy. Triệu Cẩm Tân xuất hiện đã khiến những đoạn tình cảm trước kia của anh đều trở nên nhàm chán. Anh cảm thấy chính mình trở nên không bình thường, ví như anh vốn đang vận hành một chuyến tàu hỏa theo đường ray quy củ, lại đổi sang lái xe địa hình quỹ đạo thay đổi, đã vậy còn thay đổi đến phi thường, khiến anh càng trầm mê càng cảm thấy nguy hiểm, nhưng càng cảm thấy nguy hiểm anh lại càng trầm mê.

Đương nhiên, anh hiểu rằng loại kích tình này sẽ không là vĩnh hằng, nhưng trước mắt anh vẫn muốn bước tiếp.

Vào cuối tháng, hợp đồng rốt cuộc bàn bạc xong tất cả điều khoản, chờ đến thứ hai Triệu Vinh Thiên ký tên. Bởi vì con dấu của công ty đang ở Trung Quốc nên Lê Sóc được đem hợp đồng về nước ký tên, sau đó sẽ chính thức có hiệu lực.

Triệu Vinh Thiên rất vui, đúng lúc phu nhân của ông đến dịp sinh nhật 50 tuổi, ông mở dạ tiệc tại khách sạn, nhân tiện chiêu đãi cả nhà Lê Sóc.

Lê Sóc hỏi qua Triệu Cẩm Tân Triệu phu nhân thích những gì, sau đó chuẩn bị một bộ dụng cụ ẩm thực bằng gỗ da rắn, không quá mức đắt đỏ lại phù hợp với quan hệ hai nhà.

Triệu Vinh Thiên rất yêu quý phu nhân của mình, ông bao trọn một sảnh tiệc, trang trí cổ điển mà thanh nhã, tuy rằng khách mời không quá nhiều, nhưng toàn bộ đều là họ hàng và bằng hữu thân thiết, các món ăn xa xỉ khiến người tấm tắc.

Triệu Cẩm Tân cầm một đôi hoa tai ngọc bích giá trị hơn ngàn vạn chúc thọ mẹ, dáng vẻ hắn anh tuấn phi phàm, dung mạo đường đường, mê đắm không biết bao người. Triệu gia toàn là mỹ nhân trong giới Hoa kiều không ai không biết, quả thực chính là ông trời thiên vị một nhà. Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân trên sân khấu, trong lòng rất hãnh diện và yêu quý.

Món ăn chiêu đãi xong, trong khách sạn vang lên vũ khúc yêu thích của Triệu phu nhân, hai vợ chồng bước lên khiêu vũ đầu tiên. Tới tham gia yến tiệc sinh nhật phần lớn là bạn bè người thân cùng lứa tuổi với họ, có người biết khiêu vũ có người không, cũng đều bước lên nhảy vài điệu góp vui, dù sao đều là người một nhà.

Lê Sóc cũng nói: "Ba, mẹ, lên nhảy một điệu đi."

Lê tiên sinh ho nhẹ hai tiếng, đứng lên, hướng về phía phu nhân mình làm tư thế mời, hai người vui tươi hớn hở bước lên nhảy, cảnh tượng vui vẻ hài hòa. Lê Sóc mỉm cười nhìn ba mẹ của mình, bên trong mắt một mảng dịu dàng.

Đột nhiên, một bàn tay đột ngột đưa đến trước mặt anh, anh hoảng sợ ngẩng đầu, thấy Triệu Cẩm Tân đang hướng về phía anh làm tư thế mời, mang theo đôi mắt đào hoa tươi cười, quả thực khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Lê Sóc bật cười: "Đừng nháo."

"Đến đây, có gì đâu."

Lê Sóc nhìn nhìn chung quanh, xấu hổ sửa sang lại vạt áo, hạ giọng nói: "Cẩm Tân, đừng nháo."

"Anh sợ cái gì, khiêu vũ thôi mà." Triệu Cẩm Tân cầm lấy tay anh, kéo anh từ chỗ ngồi lên, còn cao giọng hét to nói, "Các vị trưởng bối, tôi cùng Lê đại ca đến cống hiến vài điệu nha!"

Mọi người chung quanh một trận cười vang, vỗ tay ào ào.

Lê Sóc hít sâu một hơi, khiến chính mình có vẻ tự nhiên thoải mái, mỉm cười nói: "Được, để tôi kiểm tra kỹ năng khiêu vũ của cậu một chút." Anh một tay ôm eo Triệu Cẩm Tân, Triệu Cẩm Tân lại cũng rất phối hợp đỡ lấy bờ vai anh, đảm đương nhân vật bạn gái.

Hai người đều học qua các điệu nhảy xã giao, thân hình cả hai đều cao ráo, tướng mạo hơn người, nên mặc dù là hai đại nam nhân nhảy điệu Tango cũng mang đến phong thái khác thường. Dẫn tới tiếng vỗ tay và tiếng cười không ngừng.

Các trưởng bối đương nhiên là cảm thấy đám tiểu bối đang nói đùa, nhưng sắc mặt ba mẹ hai bên lại có chút khác thường, nhưng lại không dám biểu hiện ra cái gì.

Ngược lại Triệu Cẩm Tân cùng Lê Sóc càng nhảy càng thích thú, phảng phất âm thanh xung quanh và ánh mắt của mọi người đều biến mất, mặc dù có thể đây là cảnh tượng ngượng ngùng, nhưng đối với bọn họ mà nói lại tràn ngập lạc thú. Cho đến khi vũ điệu kết thúc, trên trán Lê Sóc đổ ít mồ hôi, anh hướng phía Triệu Cẩm Tân chớp mắt: "Không tệ!"

"Thú vị không." Triệu Cẩm Tân cúi đầu, ghé bên tai anh nhỏ giọng nói, "Lần sau chúng ta tìm một chỗ dã ngoại không người, khiêu vũ khỏa thân đi."

Lê Sóc cười nhạo nói: "Tôi biết thế nào cậu cũng nghĩ lệch đi."

"Thực sắc tính dã, tôi chỉ nghĩ đến chuyện quan trọng của đời người, có chỗ nào sai lệch đâu."

Lê Sóc không nhịn được khóe miệng giương lên.

(*Thực sắc tính dã: một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người)

Lúc này, người chủ trì đột nhiên cầm lấy micro: "Các vị khách quý, chúng tôi vừa nhận được một lễ vật từ nước nhà gửi đến. Đây là lễ vật xa nhất và lớn nhất mà Triệu phu nhân nhận được nhân dịp mừng sinh nhật lần thứ năm mươi. Chúng tôi muốn cho mọi người thưởng thức một chút."

Ánh mắt mọi người đều bị thu hút hướng lên sân khấu.

Người chủ trì mở ra một hộp châu báu, Lê Sóc từ xa nhìn lại, hình như là một hạt xá lợi tử. Người chủ trì thanh thanh cổ họng, mở thiệp chúc mừng ra đọc: "Phật xá lợi này do một vị pháp sư tọa thiền diên tịch đã hóa thành. Kính chúc cô cô sinh nhật vui vẻ, sức khỏe an khang, mãi mãi trẻ đẹp. Cháu của cô --- Thiệu Quần kính tặng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.