Xét thấy ngày đó vội vàng rời đi, Lê Sóc cảm giác quá thất lễ, qua vài ngày, chủ động hẹn Hàn Phi Diệp đi dự một buổi tiệc phẩm rượu. Anh mời Trình Thịnh cùng đi, ba người là bạn đại học, chỉ là anh cùng Trình Thịnh quen nhau lâu hơn và thân hơn, sau khi anh chia tay với Hàn Phi Diệp thì Trình Thịnh cũng tự nhiên giữ khoảng cách với Hàn Phi Diệp.
Lê Sóc và Trình Thịnh đến trước một chút. Trình Thịnh nháy mắt ra hiệu, nói: "Tôi biết cậu không nhịn được."
Lê Sóc ngưng một chút, lập tức phản ứng lại: "Này, anh hiểu lầm rồi, tôi không có liên lạc trước với anh ấy, chúng tôi tình cờ gặp nhau tại bệnh viện."
Trình Thịnh rõ ràng không tin, cười nhạo vỗ lưng anh một cái.
"Là thật mà." Lê Sóc cười nói, "Nếu tôi muốn liên hệ anh ấy, thì sẽ không chờ tới bây giờ."
Trình Thịnh gật gật đầu: "Có lý, vậy cậu cảm thấy thế nào? Tình cũ lâu ngày không gặp lại, chậc chậc."
"Thấy anh ấy sống rất tốt, tôi vui mừng vô cùng." Lê Sóc tự đáy lòng nói, "Thật sự, so với việc mình sống tốt tôi còn thấy vui hơn."
Trình Thịnh làm động tác vẽ chữ thập trước ngực, biểu tình thành kính nói: "Lambert, có đôi khi thật sự cả người cậu tản ra hào quang của Cha xứ."
Lê Sóc đấm anh ta một quyền: "Nói lung tung cái gì."
Trình Thịnh cười ha ha: "Vậy cậu có còn cảm giác với anh ta không? Anh ta nha, lúc tuổi trẻ thì thật sự khí chất, hiện tại tuy rằng già đi một chút, song vẫn như thế, nói thật, rất là mê người nha, hôm đi chung đến buối đấu thầu, tôi có người bạn rất coi trọng anh ta, đáng tiếc đến gần liền bị từ chối."
Lê Sóc khẽ thở dài: "Suy cho cùng chuyện cũ đã qua lâu rồi, tôi vẫn rất thích anh ấy, nhưng hiện tại lại không trở về được cảm xúc lúc xưa."
"Ừ, cũng đúng, bây giờ chắc chắn là cậu thích cỏ non, ví như, ai kia, đại thiếu gia đào hoa."
Nét mặt Lê Sóc ngưng đọng: "Chuyện tình cảm thì có liên quan gì đến tuổi tác, vẫn là xem duyên phận đi." Anh lại nói, "Đúng rồi, hai người làm chung ngành, nếu anh biết rõ có người không đáng tin tiếp cận Phi Diệp, anh nhất định phải nhắc nhở anh ấy."
"Đã chia tay nhiều năm như vậy, cậu còn bận tâm cái gì."
"Tôi không phải thuận miệng nói đâu." Lê Sóc nghiêm mặt nói, "Phi Diệp là người rất nghiêm túc, cũng nên được đối đãi nghiêm túc."
Trình Thịnh vỗ vỗ trán: "Người ta tại phố Wall dốc sức làm nhiều năm như vậy, hiện tại là cổ đông của công ty sắp đưa ra thị trường, trong mắt cậu anh ta vẫn là cậu sinh viên nghèo năm xưa hay sao?"
Lê Sóc nghĩ nghĩ, nhịn không được tự giễu một chút: "Anh nói cũng đúng." Hàn Phi Diệp năm đó, tuy rằng thông minh lại thành thục, nhưng anh lại mang sự tự ti mẫn cảm của sinh viên cơ hàn, khiến Lê Sóc cảm thấy đáng tiếc vô cùng. Bất cứ ai cùng anh kết giao qua, anh đều sẽ tận lực bảo vệ đối phương, đây không phải là nghĩa vụ đối với người mình yêu hay sao, huống chi người này là Hàn Phi Diệp. Có thể Trình Thịnh nói rất đúng, Hàn Phi Diệp đã không còn là cậu sinh viên trẻ ngày xưa, mà là nam nhân chân chính, không hẳn cần anh bảo vệ nữa.
"Nhưng mà tôi cũng hứa với cậu, nếu thực sự tôi thấy có tra nam tiếp cận anh ta, tôi sẽ không mặc kệ mà ngồi xem." Hai tay Trình Thịnh tạo thành chữ thập nói, "Yên tâm đi, Cha xứ."
Lê Sóc cười lại đấm anh ta một cái.
Chốc lát sau, Hàn Phi Diệp đến, y mặc một thân áo măng tô đen, phối với nơ cổ màu đen, lộ ra vòng eo nhỏ gầy, quần tây cắt may khéo léo bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, mỗi một lần cất bước động tác đều xinh đẹp tao nhã.
Hàn Phi Diệp nhìn thấy họ, vẫy vẫy tay, đi tới: "Các anh tới thật sớm."
"Nơi này gần nhà tôi." Lê Sóc nhìn y, trong ánh mắt bao hàm thưởng thức, Trình Thịnh nói đúng, Hàn Phi Diệp hiện tại, không còn ngây ngô, ngược lại được thời gian lắng đọng ra một loại mị lực mê người.
Hàn Phi Diệp cũng mỉm cười nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau đều toát ra tia lửa.
Trình Thịnh trêu ghẹo nói: "Hai người các cậu xem tôi là không khí à, tốt xấu cũng nên khen thành quả tập thể hình của tôi đi chứ."
Hàn Phi Diệp ngượng ngùng cười cười, sau đó bắt tay Trình Thịnh.
Lê Sóc giới thiệu: "Hôm nay là tiệc phẩm rượu tư nhân, bạn tôi là chủ sự, sẽ có chủ rượu ở sáu trang viên khu Bordeaux mang rượu của mình đến đây triển lãm, họ đều là trang viên rượu loại vừa và nhỏ, sản lượng không cao, nhưng hương vị đều rất tuyệt, các anh nếu thích, có thể trực tiếp đặt hàng với họ."
"Giá cổ phiếu gần đây đều rớt, tôi sắp không uống nổi rượu rồi." Trình Thịnh chán nản nói.
Lê Sóc chế nhạo nói: "Vậy lát nữa anh uống nhiều rượu miễn phí một chút."
Hàn Phi Diệp nói: "Đúng lúc tôi cần đặt một số rượu cho công ty. Tiểu Sóc, tôi không hiểu rượu, cậu giới thiệu giúp tôi đi."
"Không thành vấn đề." Lê Sóc làm tư thế mời.
Hai người sóng vai đi đến một khu triển lãm. Trình Thịnh ở sau lưng có chút suy tư nhìn bọn họ.
Lê Sóc dẫn Hàn Phi Diệp cẩn thận phẩm rượu, thỉnh thoảng giải thích cho y, hai người trò chuyện với nhau rất ăn ý, Trình Thịnh trêu chọc nói mình giống bóng đèn.
Đúng lúc Triệu Cẩm Tân gọi điện thoại đến, Lê Sóc vội vàng nói câu đang bận, liền kết thúc trò chuyện. Anh nghe ra được giọng điệu Triệu Cẩm Tân không quá vui vẻ, ngày đó tuy rằng anh vẫn ở lại cùng Triệu Cẩm Tân, nhưng không khí giữa hai người cũng không hòa hợp. Anh cảm giác cả hai cần một chút thời gian lắng đọng lại tâm tình, tạm thời vẫn là không gặp nhau thì tốt hơn.
Ba người nếm rượu đến quầy triển lãm thứ tư, cũng đã hơi say, Trình Thịnh đầy mặt thỏa mãn, tửu lượng Lê Sóc không tệ, không có phản ứng quá lớn, Hàn Phi Diệp hơi say lộ ra làn da trắng nhạt như một tầng bánh tráng, trông rất đẹp mắt.
Hàn Phi Diệp híp nhẹ mắt cười: "Tiểu Sóc, chúng ta nghỉ ngơi chốc lát đi."
"Được, bên kia có điểm tâm, chúng ta đi nếm thử." Lê Sóc rất tự nhiên đỡ lấy cánh tay y.
Hai người vừa đứng lên, liền song song bị ấn bả vai áp trở về chỗ ngồi.
Lê Sóc kinh ngạc ngẩng đầu, thế nhưng đối diện phía trên là gương mặt cười tủm tỉm của Triệu Cẩm Tân, "Cậu..."
Sắc mặt Hàn Phi Diệp khẽ biến, trừng thẳng ánh mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, giống như trong thoáng chốc đã hoàn toàn tỉnh rượu.
"Lê thúc thúc, sao đến phẩm rượu mà không dắt theo tôi, thật không có lòng mà." Triệu Cẩm Tân lại quay đầu chào hỏi Trình Thịnh, "Hi, Trình ca." Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Hàn Phi Diệp, hắn cười đến mê người lại hào hoa, "Xin chào, tôi họ Triệu, Triệu Cẩm Tân, xưng hô với anh như thế nào?"
Nét mặt Hàn Phi Diệp có chút cứng đờ, y trấn định xuống, bình tĩnh nói: "Hàn Phi Diệp."
"Hân hạnh." Triệu Cẩm Tân vỗ vỗ vai y, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lê Sóc, cầm lấy rượu Lê Sóc uống còn lại, ưu nhã nếm một ngụm: "Ừm, hương vị thật không tệ."
Lê Sóc nhíu mày nói: "Sao cậu lại đến đây?"
"Tôi nhàm chán muốn tìm anh chơi, liền hỏi chú Quang, không ngờ chú ấy thật sự biết anh đang ở đâu."
Lê Sóc biết hôm nay sẽ uống rượu, cho nên mang theo chú Quang đến, anh không nghĩ tới chú Quang thực sự cho rằng hai người là một đôi, ngay cả hành tung của anh cũng tùy tiện nói cho Triệu Cẩm Tân biết, nhưng anh lại không thể nói thật với chú Quang, suy cho cùng đối với người có tuổi như chú, mấy cái linh tinh như bạn giường thật có chút quá mức kích thích. Anh ho nhẹ một tiếng: "Tôi chính thức giới thiệu một chút, vị này là Hàn..."
"Không cần giới thiệu." Triệu Cẩm Tân chớp ánh mắt, "Bạn trai cũ phải không, tôi biết." Hắn chống cằm, tươi cười nhưng cũng rất thẳng thắng, "Vậy anh định giới thiệu tôi như thế nào đây?"
Lê Sóc mặt không đổi sắc nói: "Phi Diệp, đây là bạn của tôi."
Triệu Cẩm Tân ha ha cười nói: "Đúng đúng đúng, chúng tôi là "bạn bè"."
Lê Sóc xoay người qua, từ góc độ Hàn Phi Diệp nhìn không thấy ném cho Triệu Cẩm Tân một ánh mắt cảnh cáo. Lấy tính cách phóng đãng lớn mật của Triệu Cẩm Tân, phỏng chừng là cái gì cũng làm được, cũng không phải anh sợ Hàn Phi Diệp biết quan hệ giữa hai người, anh lại không có làm chuyện đuối lý, vô tư trong sáng, chỉ là anh không muốn mất mặt ở nơi công cộng.
Triệu Cẩm Tân vẫn cười đến soái khí khả ái, còn tay chân ngả ngớn giật giật nơ Lê Sóc: "Hẹn hò đeo nơ là sở thích cá nhân của anh sao? Lê thúc thúc thật đáng yêu."
Lê Sóc ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là tùy tiện đeo."
Triệu Cẩm Tân xoay sang nhìn nhìn Hàn Phi Diệp, cũng là nơ màu đen giống nhau, hắn huýt sáo: "Không phải là hai người hẹn trước chứ?"
Hàn Phi Diệp nhíu mi.
Triệu Cẩm Tân gác tay lên vai Lê Sóc, cười như không cười nhìn Hàn Phi Diệp: "Phi Diệp ca, sao ánh mắt nhìn tôi nghiêm túc vậy? Chúng ta có quen nhau không?"
"Không quen." Hàn Phi Diệp thản nhiên nói.
"Đúng rồi, đàn ông soái khí lại ưu nhã giống Phi Diệp ca, nếu tôi đã gặp qua nhất định sẽ không quên." Từ ánh mắt đến giọng nói của Triệu Cẩm Tân đều lộ ra tầng tầng mị hoặc.
Hàn Phi Diệp nheo lại ánh mắt, lộ ra nụ cười nhàn nhạt xã giao.
Tiếng chuông cảnh giác trong lòng Lê Sóc kêu to, nhìn bộ dáng của Triệu Cẩm Tân quả thực giống y như bộ dáng lúc lần đầu tiên anh gặp hắn trên máy bay, lại nhớ đến tai tiếng công tử đào hoa của Triệu Cẩm Tân, hắn đặc biệt thích đàn ông ở độ tuổi này, làm anh không thể không nghĩ nhiều. Ngay cả đến anh tung hoành tình trường hơn hai mươi năm còn không chống lại được tên tiểu dâm ma này, Hàn Phi Diệp tính cách quy củ, sao có thể là đối thủ của Triệu Cẩm Tân.
Lê Sóc dựng thẳng thân thể, hơi nghiêng thân về phía trước, cố ý chặn ánh mắt phong lưu đào hoa đang phát tác về phía đối thủ của Triệu Cẩm Tân, anh chuyển hướng đề tài: "Phi Diệp, chúng ta đi ăn chút gì đi, tôi thấy anh hơi say."
Hàn Phi Diệp gật gật đầu: "Được."
Lê Sóc đứng lên, quay lưng lại Hàn Phi Diệp, trừng Triệu Cẩm Tân, dùng khẩu hình nói: "Cậu làm gì?"
Triệu Cẩm Tân vô tội chu môi, làm một dáng vẻ ngây thơ.
Lê Sóc thấy hắn không phản ứng, xoay người đưa Hàn Phi Diệp đi.
Hai người đi ở phía trước, Hàn Phi Diệp hạ giọng nói: "Tiểu Sóc, cậu làm sao quen cậu ta?"
"Cậu ấy là con trai của bạn ba tôi."
"... Không chỉ vậy đi." Giọng nói Hàn Phi Diệp không che giấu thất vọng.
Lê Sóc nhất thời khó có thể trả lời, anh có thể cảm giác được Hàn Phi Diệp đối với Triệu Cẩm Tân có một loại địch ý khó nói, nhưng lại nói không ra đó là gì, chẳng lẽ Hàn Phi Diệp đối với anh còn...
Không thể trách Lê Sóc, người thích anh thật sự quá nhiều, huống chi Hàn Phi Diệp là mối tình đầu của anh, hai người từng có rất nhiều cảm tình khó quên.
Nghĩ đến chuyện này, Lê Sóc lại càng không dám dễ dàng trả lời.
Bốn người tìm một bàn ngồi xuống, Lê Sóc lấy một ít điểm tâm, một bình trà hoa, Triệu Cẩm Tân lại lấy ba ly champagne.
Triệu Cẩm Tân bắt chéo chân, cười tủm tỉm nhìn Hàn Phi Diệp: "Phi Diệp ca tửu lượng không tốt à."
"Không tốt lắm." Hàn Phi Diệp không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh hoa hồng nổi lơ lửng trong tách trà.
"Vậy mà anh còn đưa người ta đi uống rượu." Triệu Cẩm Tân thầm oán nói với Lê Sóc, giọng điệu giống như đang tự trách chồng mình sao không khuyên khách uống ít rượu thôi.
Hàn Phi Diệp mày hơi nhíu, nhưng rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, y ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Là chính tôi muốn uống."
Lê Sóc thật sự muốn đuổi Triệu Cẩm Tân đi, bởi vì không khí trước mắt thật sự rất kỳ quái. Nhưng biểu hiện của Triệu Cẩm Tân cứng rắn, muốn moi cũng không moi được khuyết điểm gì, từ đầu tới đuôi đều mang theo khuôn mặt tươi cười, khách khách khí khí, khiến anh căn bản không có lý do phát tiết. Anh nhìn Trình Thịnh đang liếc mắt nhìn mình, hi vọng Trình Thịnh có thể làm chút gì giảm bớt ngượng ngùng.
Trình Thịnh thì đầy mặt xem náo nhiệt, hoàn toàn không có ý tứ xen mồm.
Lê Sóc thở dài trong lòng, với giáo dưỡng của Triệu Cẩm Tân chắc là không đến mức làm cho bọn họ xấu hổ đâu, chốc lát vẫn là tìm lý do đuổi hắn đi thôi.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đưa điểm tâm đến đặt trên bàn.
Triệu Cẩm Tân dùng nĩa ăn xiên một trái cherry, rất tự nhiên đưa đến bên miệng Lê Sóc: "Quả này, cho anh ăn."
Lê Sóc ăn cũng không được, không ăn cũng không được, chỉ có thể làm như không có việc gì tiếp nhận nĩa từ trong tay Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân nếm thử một miếng bánh mousse: "Ai, thật ngọt a." Hắn thấy Hàn Phi Diệp cúi đầu ăn, nhân tiện hỏi: "Phi Diệp ca thích ăn ngọt không?"
Hàn Phi Diệp nói: "Có một chút."
"Vậy anh thử miếng của tôi đi, bên này còn chưa nếm qua, đừng lãng phí." Triệu Cẩm Tân ôn hòa cười, "Anh gầy như vậy, thật sự nên ăn nhiều một chút."
Trong lòng Lê Sóc thầm mắng Triệu Cẩm Tân tên tiểu dâm ma này đến cùng là muốn làm gì? Không phải hắn thật sự coi trọng Hàn Phi Diệp chứ!
Hàn Phi Diệp lạnh nhạt nói: "Cám ơn, không cần."
Triệu Cẩm Tân sờ sờ cằm, nhếch môi cười cười: "Sao tôi lại có cảm giác Phi Diệp ca không thích tôi nhỉ? Tôi từng đắc tội với Phi Diệp ca sao?"
"Cẩm Tân." Lê Sóc quát khẽ nói, "Cậu nói cái gì vậy, chỉ là tính cách Phi Diệp tương đối ngại ngùng."
Hàn Phi Diệp buông nĩa ăn xuống, y lấy khăn ăn, không nhanh không chậm lau qua khóe miệng, sau đó hơi nghiêng thân qua, nhìn thẳng ánh mắt Triệu Cẩm Tân, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình bình thản thản: "Triệu tiên sinh, cậu còn nhớ Philip Cheung không?"
Triệu Cẩm Tân nghiêng cổ nghĩ nghĩ: "Ai?"
"Philip Cheung." Hàn Phi Diệp dùng phát âm cực kỳ rõ ràng nói ra tên này, "Là người cậu từng giao du qua."
Triệu Cẩm Tân vươn ra một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lắc lắc: "Phi Diệp ca, nói không thể nói lung tung nha, tôi chưa từng giao du qua bất cứ ai."
Lê Sóc liếc xéo Triệu Cẩm Tân, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Trong cảm nhận của Triệu Cẩm Tân, bọn họ chưa bao giờ tính là giao du qua... Không sai, đúng như anh dự liệu.
Hàn Phi Diệp nheo lại ánh mắt: "Ồ, vậy cậu coi đó gọi là gì? Booty call*?"
(* "booty call" is a kind of call for sex!)
Triệu Cẩm Tân cười đến phong lưu sáng lạn: "Tôi biết người anh nói đến là ai. Tôi không để ý đến cách gọi, tóm lại chúng tôi đều là người trưởng thành, tôi đã sớm nói rõ ràng, chuyện phát sinh hết thảy đều là ngươi tình ta nguyện, về phần chính hắn sinh ra một chút ảo tưởng không cần thiết, tôi cũng rất đau đầu."
Hàn Phi Diệp lạnh lùng cười: "Nói như vậy cậu tương đương vô tội sao, là tôi hiểu lầm cậu, còn tưởng rằng cậu là công tử đào hoa bội tình bạc nghĩa."
Triệu Cẩm Tân cười nói: " Là hắn nói với anh như vậy sao? Ai nha, người lớn như vậy, hà cớ gì, tôi từ đầu đến cuối chưa từng đối với hắn bội tình bạc nghĩa, hi vọng anh khuyên nhủ hắn, khuyên hắn đừng tự coi nhẹ mình."
Hàn Phi Diệp nắm chặt hai tay.
Lê Sóc trầm giọng nói: "Cẩm Tân, trở về đi."
Triệu Cẩm Tân dường như không có việc gì nhún nhún vai: "Được thôi, anh đi cùng tôi sao?"
Lê Sóc đứng lên, ôn nhu hướng Hàn Phi Diệp nói: "Phi Diệp, liên lạc lại sau."
Hàn Phi Diệp không chút nháy mắt nhìn Lê Sóc, trong mắt tràn ngập suy nghĩ phức tạp.
Lê Sóc vỗ vỗ vai y, hướng Triệu Cẩm Tân nói: "Đi thôi."
Triệu Cẩm Tân đứng lên, tiêu sái sửa sang lại vạt áo: "Trình ca hẹn gặp lại, Phi Diệp ca hẹn gặp lại."
Hàn Phi Diệp hít sâu một hơi, không đáp lại.
Sắc mặt Lê Sóc âm trầm, sải bước đi ra ngoài.