Ánh nắng ban trưa xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào phòng, ánh nắng mùa đông không gắt, ngược lại khiến người cảm thấy ấm áp, Lê Sóc chậm rãi tỉnh lại trong ánh sáng ôn nhu dịu dàng.
Anh mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt anh là chiếc giường khắc hoa quen thuộc, nửa người cùng một bên tai do nằm lâu bị ma sát có chút ê, nhưng cảm giác khó chịu này rất nhanh liền bị thay thế bởi cơn đau nhức từ hạ thân truyền đến.
Một cử động nhỏ anh cũng không dám động.
Một bàn tay lớn sờ đến mặt anh, giọng nói ôn nhu vang lên trên đỉnh đầu: "Chào buổi sáng, à, phải nói là, chào buổi trưa." Hắn cúi xuống hôn hôn thái dương Lê Sóc, thân mật nói, "Sleepy lamb."
Lê Sóc chuyển động đôi mắt, liếc nhìn Triệu Cẩm Tân, miễn cưỡng chống đỡ ngồi dậy, lại động trúng hạ bộ đang sưng đau, anh nhịn không được khó chịu hừ một tiếng.
Triệu Cẩm Tân ôm lấy eo anh: "Không cần phải gấp gáp ngồi dậy, cứ thong thả nghỉ ngơi một lát."
Lê Sóc trở mình nằm ngửa trên giường, kinh ngạc nhìn trần nhà, có chút không dám hồi tưởng lại một đêm điên cuồng.
Triệu Cẩm Tân nhẹ giọng nói: "Có đói bụng không?"
"Có chút."
"Tôi đi lấy đồ ăn cho anh." Triệu Cẩm Tân trở mình xuống giường.
Lê Sóc nhìn bóng dáng hắn, cảm giác bộ dáng ân cần kia rất đáng cười. Lúc trước ba hoa trước mặt Thiệu Quần là dương dương tự đắc cỡ nào, bây giờ lại làm mấy chuyện chăm sóc này, cần gì phải thế.
Lê Sóc hồi phục cảm xúc chút, thật sự cũng lười đứng lên, dứt khoát nằm lại trên giường.
Sau một lúc lâu, Triệu Cẩm Tân bưng bữa sáng vào tới, hắn đặt khay trên đùi mình, bày ra một ít bát đĩa, tranh công mà nói: "Tất cả đều là tôi làm, tôi biết anh thích ăn bữa sáng kiểu Trung."
"Ừ, cám ơn." Lê Sóc cầm ly sữa đậu nành uống một ngụm, sau đó bưng cháo bắt đầu ăn, anh cúi đầu nhìn thức ăn, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nóng rát trên đỉnh đầu.
Một lát sau, Triệu Cẩm Tân nhịn không được, thật cẩn thận nói: "Ăn ngon không, tôi cảm thấy tôi làm cũng không tệ."
"Rất ngon."
"Nếu anh thích, mỗi ngày tôi đều làm cho anh ăn."
Lê Sóc khẽ cười một tiếng, "Không cần, tôi sẽ thường xuyên đổi khẩu vị."
Triệu Cẩm Tân nghe ra trong lời nói Lê Sóc có thâm ý, sắc mặt khẽ biến, hắn dùng ngón tay cọ rớt vệt nước trên khóe miệng Lê Sóc, cười nói, "Không thành vấn đề, ta sẽ học nhiều món khác nhau để làm."
Lê Sóc từ chối cho ý kiến, tiếp tục vùi đầu ăn bữa sáng.
Cơm nước xong, anh cảm thấy thân thể đã bớt khó chịu mới rời giường, miễn cưỡng dựng thẳng sống lưng, đi vào phòng tắm.
Sau khi rửa mặt đi ra, Triệu Cẩm Tân đã thu dọn giường tươm tất, anh lại thấy một đống túi to túi nhỏ này nọ, là các loại quà tặng, ước chừng có mấy chục món.
Lê Sóc nhíu mày nhìn về phía Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân mỉm cười: "Trong khoảng thời gian này, có nhiều lúc đặc biệt nhớ anh, tôi nhìn thấy thứ gì cũng đều muốn mua tặng anh, không để ý đến đã mua nhiều thế này."
Lê Sóc gật gật đầu: "Có tâm." Nói xong liền đi ra ngoài.
"Anh không mở ra xem chút sao, tôi nghĩ anh sẽ thích."
Lê Sóc dừng bước, quay đầu nhìn hắn: "Dùng mấy thứ này đối phó tôi là vô dụng, không bằng cậu ngẫm lại xem tôi thiếu cái gì?" Anh nghiêng cổ nghĩ nghĩ, sau đó nở nụ cười, "Đáng tiếc, cái gì tôi cũng không thiếu."
"Tôi không phải dùng mấy thứ này để "đối phó" anh, chỉ là tôi muốn tặng quà cho anh." Triệu Cẩm Tân đi qua, nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm Lê Sóc, cúi xuống, dán vào bên tai anh nói, "Cái anh thiếu chính là người bạn đời có thể thỏa mãn được những điều anh tưởng tượng cho tương lai của mình, tôi chính là người bạn đời đó."
Lê Sóc phụt cười một tiếng, xoay người muốn đi.
Triệu Cẩm Tân một phen ôm chặt eo anh: "Xem một chút đi nha, xem xem tôi mua gì cho anh, dù sao hôm nay cũng không làm gì." Hắn vừa nói vừa ôm Lê Sóc kéo trở lại.
Lê Sóc bị hắn kéo đến bên giường, đành phải nói: "Cậu buông ra, tôi tự mình xem."
Triệu Cẩm Tân không buông tay, làm nũng nói: "Anh mở đi, tôi ôm anh cũng đâu ảnh hưởng đến tay anh mở quà."
Lê Sóc không hề để ý đến hắn, anh khom lưng, Triệu Cẩm Tân liền cùng anh khom lưng, anh tùy tiện mở ra vài cái hộp, có đồ cổ giá trị xa xỉ, đồ khảm ngọc, đồng hồ, cũng có Notebook, hộp âm nhạc, đồ mỹ nghệ, nhìn qua quả thật là mua tùy hứng, nhưng mỗi một hộp quà bên trong đều có một tấm thiệp nhỏ viết tay, đầy những lời yêu thương, Lê Sóc tùy tiện lật lật vài tấm, có lời buồn nôn, có lời thâm tình, nhưng cũng đủ để thấy được tấm lòng người viết.
Triệu Cẩm Tân nhặt lên một tấm thiệp, gác cằm lên vai Lê Sóc, nhỏ giọng đọc: "My sweet lamb, hôm nay trời mưa thật lớn, thật sợ anh sẽ ướt đẫm, muốn cả đời vì anh che dù." ( =.=!)
Thân thể Lê Sóc cứng đờ, lập tức tránh tránh, Triệu Cẩm Tân lại ôm anh thật chặt.
Hắn cầm lấy tấm thiệp khác, tiếp tục đọc: "A unique gift for the world best Lambert, I love you while I"m breathing."
Lê Sóc cảm thấy trái tim mình run rẩy theo từng câu từng chữ Triệu Cẩm Tân đọc, anh dùng sức kéo hai cánh tay Triệu Cẩm Tân ra, ném đống quà lên trên giường, lãnh đạm nói: "Viết không tệ, chắc là đã luyện qua nhiều rồi."
Triệu Cẩm Tân xòe tay: "Chỉ viết cho mỗi anh thôi."
"Thụ sủng nhược kinh* a." Lê Sóc không nhìn đến Triệu Cẩm Tân và đống quà nữa, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
(*受宠若惊 - thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ)
Khi anh bước ra đến cửa, trong nháy mắt anh đột nhiên nhớ lại ngày Triệu Cẩm Tân tỏ tình với anh, cả một căn phòng tràn ngập hoa hồng kiềm diễm ướt át, bên tai văng vẳng lời nói yêu thương thổ lộ thâm tình của người anh yêu, quả thực so với tất cả những điều lãng mạn anh đã trải qua trong đời còn hạnh phúc hơn rất nhiều.
Chuyện tốt đẹp ý nghĩa như vậy, tại sao lại là giả dối chứ.
Bên trong phòng khách giờ đây chẳng có hoa hồng, chỉ có mớ quần áo hỗn độn bị họ lột ném xuống sàn đêm qua, anh biết Triệu Cẩm Tân là cố ý không thu dọn quần áo, anh bước qua nhặt từng chiếc lên.
Triệu Cẩm Tân ở sau lưng anh mập mờ nói: "Lê thúc thúc tối qua thật nhiệt tình, chắc là đã lâu rồi không được thỏa mãn đi."
Lê Sóc không nói chuyện. Quả thật đã lâu anh không có thỏa mãn qua, tình ái mà Triệu Cẩm Tân mang đến cho anh, vẫn là điên cuồng và tràn đầy sảng khoái như trong trí nhớ anh, đây là ưu điểm của Triệu Cẩm Tân, anh không thể phản bác.
Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, trong mắt chớp động ánh nhìn tà mị: "Thật muốn làm anh đến không xuống giường được, như vậy anh sẽ không thể rời khỏi tôi."
Lê Sóc cười mỉa mai, ném quần áo cho hắn: "Cậu phải về rồi."
Triệu Cẩm Tân sửng sốt.
"Buổi chiều tôi còn có việc, cậu đi về trước đi." Lê Sóc thản nhiên nói.
Triệu Cẩm Tân thâm thâm nhìn anh: "Đây là đang đuổi tôi đi?"
"Cậu vốn chính là không mời mà đến, nên giữ một chút lễ phép đi."
Triệu Cẩm Tân nheo mắt lại: "Tôi không muốn đi đâu."
"Vậy lần sau cậu đến đây phải đục thủng cửa mới có thể bước vào."
Triệu Cẩm Tân gật gật đầu, cười nhẹ hai tiếng: "Được." Hắn từ trên bàn trà cầm lấy một phần tài liệu đưa cho Lê Sóc, "Anh xem xong cái này tôi sẽ đi ngay."
Lê Sóc mở tài liệu ra, nhìn thấy hàng chữ to in đậm màu đỏ ghi "Lambert Holiday Resort".
"Đây là dự án quy hoạch hạng mục khách sạn, kế hoạch của tôi là kiến tạo một chỉnh thể trung tâm du lịch giải trí nghỉ dưỡng, anh có thời gian thì xem qua một chút, có ý kiến gì cứ nói với tôi, mấy trang cuối trong dự án chính là khu vực thiết kế dành riêng cho hai nhà chúng ta mà tôi đã nói qua với anh."
Lê Sóc lạnh lùng nói: "Hai nhà chúng ta? Không phải cậu muốn uy hiếp tôi, khiến ba tôi một đời lao đao sao? Cậu có tư cách gì mà quy hoạch thứ này?"
Ánh mắt Triệu Cẩm Tân né tránh: "Chỉ cần anh thành thật ở lại bên cạnh tôi, mấy chuyện không tốt gì cũng sẽ không xảy ra."
Lê Sóc cười lạnh: "Bàn tính này của cậu tính không tệ nha. Hạng mục này tôi đã rút lui, cậu muốn quy hoạch như thế nào cũng không liên quan đến tôi, nhưng cậu đừng tự mình đa tình mà quy hoạch khu vực riêng gì, người Lê gia chúng tôi một năm sau sẽ rủ sạch quan hệ với Triệu gia các người."
Sắc mặt Triệu Cẩm Tân trở nên có chút tái nhợt, nhưng vẫn cười nói: "Lê thúc thúc, anh nhất định sẽ bước vào cửa Triệu gia tôi, hoặc nếu anh không muốn, thì tôi gả cho anh cũng được mà."
Lê Sóc ném tài liệu lại cho hắn: "Đi về đi."
Triệu Cẩm Tân nhìn tài liệu trong tay trầm mặc vài giây, sau đó đặt nó ở trên ngăn tủ, đi tới nói: "Cho tôi hôn một cái đi."
Lê Sóc nhăn mi lại.
"Không được từ chối." Triệu Cẩm Tân đè ót Lê Sóc lại, ôn nhu hôn lên đôi môi mềm mại của anh, hắn nghiêng đầu mút nhẹ, sau đó càng hôn càng sâu, cuối cùng ôm cả người Lê Sóc vào trong lòng, tinh tế nhấm nháp hương vị khiến hắn mê muội.
Người đàn ông này, ít ra đôi môi còn mềm mại.
Triệu Cẩm Tân tuy vẫn còn luyến tiếc nhưng vẫn buông Lê Sóc ra, ôn nhu nói: "Ngày mai tan tầm tôi lại đến."
"Tùy cậu."
Triệu Cẩm Tân chăm chú nhìn anh, lùi về phía cửa hai bước, sau đó lại bước nhanh tới bên anh, môi hắn dán bên tai Lê Sóc, nói nhanh một câu "Tôi yêu anh", sau đó mới xoay người rời đi.
Cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Lê Sóc mới thở dài ra một hơi, tay chân anh tê rần giống như bị dây thừng siết chặt, đến giờ anh mới có cảm giác máu lưu thông lại trên tứ chi, thân thể anh cũng từ từ lấy lại sức lực. Anh lê bước đi đến ngăn tủ kia, cầm tài liệu lên, lật xem từng tờ từng tờ.
Trong toàn bộ quy hoạch, có vài nơi ẩn giấu những thiết kế tài tình khéo léo mà chỉ có hai người họ mới có thể xem hiểu, quả thực giống như Triệu Cẩm Tân đang hướng về phía anh biểu lộ tình yêu. Vài trang cuối của dự án chính là thiết kế của khu vực riêng, căn bản chính là một khu nghỉ dưỡng mang chủ đề tuần trăng mật.
Vừa nghĩ đến tâm tình của Triệu Cẩm Tân lúc hắn ngồi quy hoạch những thứ này, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên từng trận xót xa.
Anh biết Triệu Cẩm Tân thật sự yêu anh, nhưng tình yêu của hắn cũng giống như những ngày tháng Tư đẹp nhất nhân gian, lúc nó tồn tại thì tốt đẹp vô cùng, nhưng nếu nói nó không tồn tại, thì chính là không tồn tại thôi.
Triệu Cẩm Tân một mùa nhiệt tình, không xứng với anh một đời cảm tình.
- ------------------
Tuy nói Lê Sóc không đồng ý ở chung, nhưng Triệu Cẩm Tân trên cơ bản đã biến nhà Lê Sóc trở thành nhà của hắn, gần như mỗi ngày tan làm đều đến chỗ anh, hai ngày nghỉ cuối tuần cũng khó mà đuổi hắn đi. Hắn biến hóa đủ mọi cách đa dạng lấy lòng Lê Sóc, nhưng anh lại giống như đang dựng lên xung quanh mình một bức tường vô hình, hắn làm mọi cách đều không thể phá vỡ.
Hôm nay, Triệu Cẩm Tân vừa làm cơm xong, Lê Sóc ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng ngủ đi ra.
"Anh muốn đi ra ngoài?" Triệu Cẩm Tân nhìn anh.
Lê Sóc gật gật đầu.
"Tôi làm cơm rồi, anh ăn xong rồi đi."
"Tôi hẹn bạn ăn cơm." Lê Sóc nhìn cũng không thèm nhìn hắn, thản nhiên cất ví tiền và di động vào túi.
"Tôi đưa anh đi."
"Không cần." Lê Sóc mang giày vào.
"Sắp đến năm mới, bên ngoài rất đông người." Triệu Cẩm Tân cởi tạp dề ném sang một bên, đứng chắn ngay lối gần cửa ra vào, "Tôi đưa anh đi."
Lê Sóc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Tùy cậu đi."
Triệu Cẩm Tân tùy tiện mặc áo khoác vào liền cùng Lê Sóc xuống lầu.
Hôm nay là Trình Thịnh hẹn Lê Sóc ăn cơm, nói muốn giới thiệu cho Lê Sóc người bạn mà hôm trước anh nhắc tới, đúng lúc Lê Sóc muốn thông qua người bạn này hỏi một số chuyện về các công ty mới mở.
Đến khách sạn, Triệu Cẩm Tân nắm thật chặt khăn quàng cổ của Lê Sóc, nhìn vào ánh mắt anh, nhỏ giọng nói: "Có phải một chút ý định đưa tôi theo anh cũng không có không?"
"Không có, cậu trở về đi."
Triệu Cẩm Tân buông xuống mi mắt, lông mi run rẩy, biểu tình nhìn qua thật mất mác, hắn nhanh chóng hôn Lê Sóc một cái: "Tôi ở trong xe chờ anh."
"Không cần, cậu trở về đi."
"Tôi muốn đợi anh, không cần để ý tôi, anh đi đi."
Lê Sóc nhíu mi lại, cuối cùng cũng không nói gì. Anh không biết Triệu Cẩm Tân làm chuyện này để làm gì, có ý nghĩa gì chứ.
Triệu Cẩm Tân mỉm cười: "Anh cảm thấy chuyện tôi làm như vậy không có ý nghĩa phải không? Đương nhiên là có chứ, có thể ở chỗ gần anh một chút đối với tôi mà nói liền có ý nghĩa."
Lê Sóc thâm thâm liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, nhanh chóng mở cửa xe đi ra.
Triệu Cẩm Tân nhìn chằm chằm bóng dáng Lê Sóc không chớp mắt, trong đôi mắt hắn giờ đây tràn ngập quyến luyến.
Đột nhiên, di động của hắn vang lên, cúi đầu thì nhìn thấy là Thiệu Quần gọi tới.
"Alo, anh."
"Cẩm Tân, năm nay cậu có về Mỹ đón năm mới không?"
"Chắc là không."
"Chắc là không? Các cô có về không?"
"Họ mới vừa đi không bao lâu, năm mới không về đâu."
"Nếu cậu không về Mỹ thì đến chỗ anh đón năm mới đi."
"Được, đến lúc đó lại nói." Triệu Cẩm Tân dừng một chút, đột nhiên nói, "Anh, em... có chuyện..."
"Sao vậy? Có chuyện gì nói đi."
"Lúc trước anh kêu em đi tiếp cận Lê Sóc là vì cái gì?"
"Vô nghĩa, tiểu tử cậu không phải thích loại người như hắn sao?"
"Vậy ngoài thích ra thì sao?"
Thiệu Quần trầm mặc một chút: "Cậu muốn nói cái gì? Hôm nay cậu làm sao vậy?"
Triệu Cẩm Tân nâng tay bưng kín hai mắt, trầm giọng nói: "Em giúp anh chuyện đó, anh đã nói em có thể nói bất cứ yêu cầu nào với anh, trước giờ em cũng chưa nói qua, đúng không?"
"Đúng, lúc nào cậu cũng có thể nói, vĩnh viễn tính."
"Em muốn anh..." Triệu Cẩm Tân tối nghĩa nói, "Xin lỗi Lê Sóc."
Thiệu Quần dừng một lát, đột nhiên gầm nhẹ nói: "Cậu mẹ nó, nói cái gì?!"
Triệu Cẩm Tân cười khổ một tiếng: "Bỏ đi, coi như em chưa nói đi." Hắn cúp điện thoại.
Việc khiến ông anh tâm cao khí ngạo của hắn đi xin lỗi người khác đúng là yêu cầu rất khó mở miệng, tuy nhiên nếu thực sự có tác dụng, hắn nhất định sẽ nghĩ cách khiến Thiệu Quần đi cúi đầu nhận lỗi, nhưng hắn biết, Lê Sóc chẳng qua chỉ là thuận miệng nói mà thôi, vấn đề giữa bọn họ bây giờ đã không còn liên quan đến Thiệu Quần.
Lê Sóc có lẽ là đã không còn thích hắn nữa rồi...
Đây mới là vấn đề lớn nhất.