Note: Đây không phải là một chương truyện hay phiên ngoại gì cả, đây là những đoản văn của Thủy Thiên Thừa viết cho CP Lê Sóc - Triệu Cẩm Tân, được đăng trên weibo của cô.
Thanks bạn babybamboobranch đã share link.
- ------------------------------
1. Weibo, ngày 4 tháng 8 năm 2016.
Lê Sóc và Triệu Cẩm Tân đã hẹn trước trưa thứ bảy cùng nhau đi khảo sát một hạng mục,
kết quả vào sáng sớm Triệu Cẩm Tân đã bắt đầu nằm ỳ ra.
"Tôi không muốn đi đâu....". Triệu Cẩm Tân dùng chăn mềm trùm kín đầu, "Buồn ngủ quá."
"Đều đã hẹn trước với người ta rồi, sao có thể nói không đi thì không đi được?" Lê Sóc đang đứng trước gương sửa sửa ống tay áo mình.
"Có thể mà." Từ trong chăn truyền ra một giọng nói ngái ngủ.
Lê Sóc dở khóc dở cười, anh chọn một chiếc cà vạt đeo lên cổ, đi tới bên giường: "Có thể cái gì mà có thể." Anh vừa thắt cà vạt vừa ngồi bên đầu giường, vỗ vỗ cái đầu đang nhô lên dưới chăn, "Ngoan chút nào, mau dậy đi."
Triệu Cẩm Tân từ trong chăn ló đầu ra, tóc tai rối tung xù xù, khóe mắt đáng thương đang rũ xuống: "Lê thúc thúc, tôi buồn ngủ quá à, bên ngoài lạnh lắm, sao mãi mà chưa ấm lên vậy a a~."
"Cuối tuần này, rất nhanh thôi." Lê Sóc vuốt vuốt tóc hắn, ôn nhu nói: "Dậy nào."
Triệu Cẩm Tân ôm lấy eo Lê Sóc, gối đầu lên đùi anh, lầu bầu: "Chúng ta đừng đi nha, buổi chiều rồi hẳn đi."
"Cậu cũng không phải là có chuyện gì gấp, chỉ vì ngủ nướng mà thất hẹn với người ta, cậu bao lớn rồi hửm?" Lê Sóc cười nói, "Có dậy hay không đây? Tôi kéo chăn của cậu ra nha?"
"Không chịu, tôi muốn nằm một lát nữa." Triệu Cẩm Tân dùng đầu đỉnh đỉnh vào bụng Lê Sóc, oán giận nói: "Mới sáng sớm thế này, trời lại lạnh như vậy, anh không thương tôi chút nào."
"Không phải là do cậu hẹn thời gian sao." Lê Sóc nhịn không được bật cười: "Ô, lại đang làm nũng nữa sao."
"Ừ đó." Triệu Cẩm Tân không chút do dự thừa nhận."
"Tiểu Cẩm Tân nhà tôi sao mãi chẳng chịu lớn thế này." Lê Sóc xoa xoa mặt hắn, "Được rồi, nếu cậu quả thực không muốn đi, vậy cứ ngủ tiếp đi."
Triệu Cẩm Tân ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ mà nhìn anh.
"Tôi tự mình đi cũng được." Lê Sóc lưu loát thắt cà vạt lên, "Nhưng mà đến trưa tôi phải cùng họ ăn cơm, buổi chiều phải đi đánh banh, coi như cả ngày cậu sẽ không gặp được tôi đâu."
Triệu Cẩm Tân lập tức trở mình bò dậy: "Vậy tôi vẫn nên đi thôi."
Lê Sóc nghiêng người hôn lên má hắn một cái: "Thật ngoan!"
"Lê thúc thúc cõng tôi đi rửa mặt đi."
"Cậu nặng lắm."
"Anh không yêu tôi rồi?"
Lê Sóc nhéo nhéo mũi hắn một cái, xoay người đưa lưng qua: "Lên đi."
Triệu Cẩm Tân nhanh chóng nhảy xuống giường, cười xảo quyệt, bỗng nhiên bế Lê Sóc lên.
"Ơ? Làm gì vậy?"
"Tôi nói đùa thôi, tối hôm qua khiến anh mệt mỏi rồi, sao nỡ để anh cõng tôi." Triệu Cẩm Tân cắn lên tai Lê Sóc một ngụm, "Anh chỉ cần bồi tôi là được."
Lê Sóc cười vang nói: "Cậu đúng là một ngày có đến cả trăm trò bịp bợm, phục cậu rồi!"
"Đặc biệt đáng yêu đi."
"Ừ."
- -------------------------------------------
2. Weibo, ngày 15 tháng 1 năm 2017.
"Bảo bối, hỏi anh vài vấn đề." Triệu Cẩm Tân chọt chọt lên cổ Lê Sóc.
"Ừ, yêu cậu." Lê Sóc cũng không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục xem tài liệu trong tay. Triệu Cẩm Tân vươn cánh tay ôm chặt eo anh, bất mãn nói: "Quá miễn cưỡng đi."
Lê Sóc quay đầu hôn hắn một chút, ôn nhu nói: "So với công việc đương nhiên cậu quan trọng hơn, so với cái gì cậu cũng đều quan trọng nhất, vĩnh viễn người tôi yêu nhất là cậu. Nhưng công việc là một phần trách nhiệm, cũng là việc phải làm không cách nào tránh được, cậu ngoan ngoãn chờ tôi ba tiếng, tôi xong việc sẽ chơi với cậu, được không?"
Triệu Cẩm Tân lại cười nói: "Kỳ thật cái tôi muốn hỏi anh là vì sao dự toán tài chính quý ba lại cắt giảm chi phí vận chuyển, nhưng anh đã vội vã thổ lộ như vậy, tôi không hồi đáp cho tốt thì hình như không thích hợp lắm nha."
Lê Sóc lúng túng liếc mắt nhìn hắn: "Điểm này lát nữa tôi sẽ giải thích với cậu, chúng ta làm cho xong công việc trước đi."
"Nhưng mà đã muộn rồi." Triệu Cẩm Tân đã dính đến gần, "Người ta vốn dĩ định đàng hoàng mà làm việc, anh lại nhất định phải nói mấy lời như vậy chọc tôi, anh là người họa thủy mà, sao lúc nào anh cũng cản trở tôi làm việc đàng hoàng vậy a?"
Lê Sóc dở khóc dở cười: "Ừ, lại thành lỗi của tôi."
"Đúng là lỗi của anh." Triệu Cẩm Tân tiến lại gần nâng nhẹ cằm anh lên, "Không phải anh đã từng nói sao, tôi có sai anh cũng không nỡ mắng tôi, cho nên lỗi của tôi đều tính là lỗi của anh hết mà."
"Ừm, được rồi, tôi đã nói vậy, cậu nói gì cũng đúng hết." Lê Sóc xoa mặt của hắn, "Phần tài liệu này tôi sắp xem xong rồi, cậu lại cho tôi mười lăm phút nữa được không?"
"Được, anh xem đi." Triệu Cẩm Tân cọ cọ Lê Sóc, bên trong cặp mắt đào hoa kia toàn là phong lưu đa tình, "Chỉ cần anh xem đến phía dưới, anh muốn xem bao lâu cũng tùy anh."
"Cẩm Tân à......"
"Tôi không phải tên này."
"...... Điềm Tân đại bảo bối, được chưa?"
"Ai." Triệu Cẩm Tân ôm Lê Sóc không buông tay.
Lê Sóc bất đắc dĩ cười cười: "Tôi phải nói cái gì cậu mới buông tôi ra?"
"Anh nói thử coi sao, tôi cho anh ba cơ hội."
"Phần tài liệu này rất gấp, ngày mai tôi phải họp rồi."
"No way."
"Xem xong tôi sẽ không làm gì hết, chỉ chơi với cậu thôi."
Triệu Cẩm Tân vẫn cười gian manh mà lắc lắc đầu.
Lê Sóc thở dài: "Được rồi, vậy đêm nay tôi lại phải thức khuya."
Triệu Cẩm Tân nhíu mày lại: "Lại? Anh từ khi nào lại giấu tôi mà thức khuya?"
"Nói hay nha, tôi thức khuya tại sao phải giấu cậu?"
"Thân thể anh là của tôi, tôi có quyền quyết định phải làm gì với nó." Triệu Cẩm Tân nhéo nhéo mũi Lê Sóc, bá đạo nói, "Bất luận kẻ nào cũng không được phép đối với nó không tốt."
Lê Sóc cười: " Được được được, vậy bây giờ......"
Triệu Cẩm Tân từ trên bàn lôi anh đứng dậy: "Tôi giúp anh làm."
Lê Sóc mím môi cười.
Triệu Cẩm Tân đột nhiên quay đầu lại, nheo mắt mà nhìn Lê Sóc: "Lê thúc thúc học hư rồi nha, từ chối tôi mà cũng quanh co lòng vòng như vậy."
"Đâu có." Lê Sóc sờ sờ đầu hắn, "Tôi sao mà nỡ từ chối cậu."
"Lê thúc thúc đến tột cùng là học ai lại hư như vậy?"
Lê Sóc giữ gáy của hắn, xoay đầu hắn quay sang bên anh, hôn một cái bên tai hắn, ôn nhu nói: "Cậu đó, tiểu hỗn đản*!"
(*坏蛋: đồ tồi, đồ đểu)
- -------------------------------------
3. Weibo, ngày 3 tháng 2 năm 2017.
Đã gần hết năm, Lê Sóc và Triệu Cẩm Tân lần này cùng nhau về New York ăn tết.
Từ lúc hai người ở chung, trưởng bối hai nhà từ quan hệ thân thiết chuyển sang thân mật, nên dịp Tết dĩ nhiên là muốn cùng nhau tụ họp đón năm mới.
Triệu Cẩm Tân vừa về đến nhà đã lập tức đánh mất năng lực tự gánh vác sinh hoạt — — đây cũng là nguyên nhân hắn không muốn về nhà ở, bởi vì Triệu gia đã lớn tuổi mới có con đơn truyền, lại có bệnh chậm đông máu, nên từ nhỏ hắn được sủng đến lớn, một bên hắn quen với việc bị chú ý một cách đặc biệt, một bên thì bị mẹ chiếu cố quá mức, cho nên bình thường khi về New York hắn sẽ về căn hộ của mình ở, nhưng năm nay hắn và Lê Sóc cùng trở về, nên chỉ có thể thành thành thực thực mà về nhà ở.
Có Lê Sóc ở đây, trên cơ bản Triệu Cẩm Tân từ chối tất cả các phục vụ trong sinh hoạt, tránh để hắn cảm thấy bản thân mình như một phế vật, nhưng hắn vẫn dính Lê Sóc đến kịch liệt, trừ bỏ công việc và xã giao ra, chỉ cần đến kỳ nghỉ phép năm được tĩnh tâm hưởng thụ cuộc sống, thì Lê Sóc chính là cuộc sống của hắn.
Qua mấy ngày quan sát, Triệu phu nhân là người mẹ chiều con như thế, cũng có chút nhìn không được. Trong đêm giao thừa, lúc bà đưa cho Lê Sóc một phong lì xì to, thuận tiện gọi anh đến bên cạnh, có chút lúng túng nói: "Tiểu Sóc à, dì nói chuyện với con vài câu được không?"
Lê Sóc nhẹ nhàng dùng tay vịn nhẹ phía sau lưng bà, thân sĩ đưa bà đến bên cạnh, cũng tránh khỏi cửa sổ lấy gió đang để mở, sau đó mỉm cười nói: "Dì cứ nói."
"Cẩm Tân đứa nhỏ này, cả nhà ta cũng tương đối sủng nó, nhưng chúng ta cũng dạy nó biết chừng mực, biết lễ phép nên có, cũng không thiếu hàm dưỡng và khiêm tốn. Nhà ta nuông chiều nó nhưng không chiều hư."
Lê Sóc lại cười nói: "Đúng vậy, dì và chú biết cách dạy con, Cẩm Tân thật sự rất biết chừng mực." Anh bất đắc dĩ nghĩ, hầu hết những biểu hiện của Triệu Cẩm Tân trước mặt người khác đều đúng như những gì ba mẹ hắn nói.
"Nhưng mà, sau khi con với Cẩm Tân ở chung....." Triệu phu nhân có vẻ như muốn nói lại thôi.
Lê Sóc đại khái đoán được bà muốn nói gì, nhưng cũng không thúc giục, chỉ cười ôn hoà mà nhìn bà.
Triệu phu nhân ngượng ngùng cười cười: "Tiểu Sóc, cả nhà ta đều vô cùng thích con, cũng hi vọng con với Cẩm Tân có thể thật dài lâu, bởi vậy, dì mới muốn nhắc nhở con vài câu, cho dù nó là con trai dì, thế nhưng con đừng quá nuông chiều nó."
Lê Sóc phụt một tiếng bật cười: "Dì, con không có."
"Sao con lại không có chứ." Lê phu nhân thở dài, hạ giọng nói: "Con càng nuông chiều nó, nó sẽ càng.... khó hầu hạ, đạo lý này cũng giống như là nuôi con nhỏ vậy. Các con tốt như vậy, xứng đôi như vậy, dì thật không hi vọng các con bởi vì vấn đề tính cách mà xảy ra mâu thuẫn gì."
"Dì, dì yên tâm." Lê Sóc nhẹ nhàng ôm bờ vai bà, trấn an nói: "Chính dì cũng nói, Cẩm Tân là người có chừng mực, con cũng là người biết tiến lùi, nếu dì cảm thấy cậu ấy nói cái gì con cũng đồng ý, thì đó là bởi vì con cũng nói giống như vậy."
Triệu phu nhân nửa tin nửa ngờ mà nhìn anh.
Lê Sóc nháy mắt một cái với bà, sau đó hướng phía Triệu Cẩm Tân mà kêu: "Cẩm Tân, lại đây."
Triệu Cẩm Tân ôm một gói khoai tây chiên thật to, vui vẻ mà nhảy sang: "Gì vậy?"
"Không phải cậu suốt ngày rêu rao là mập lên mấy cân sao? Sao còn ăn khoai tây chiên?"
"Ăn Tết mà, sang năm tôi sẽ ngâm mình trong phòng tập thể thao." Triệu Cẩm Tân móc ra một miếng khoai tây chiên, cầm giơ lên trước mắt cẩn thận nghiêm túc nhìn một chút: "Ừm, miếng này dáng dấp đặc biệt đẹp nè, tặng cho người phụ nữ con yêu nhất toàn thế giới." Hắn nói xong lại cười ngọt ngào nhét miếng khoai tây chiên vào trong tay Triệu phu nhân.
Triệu phu nhân khẽ cười, cũng cầm lấy ăn, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và yêu thương.
Lê Sóc cười nói: "Tôi nghe nói có một phương pháp ăn khoai tây chiên rất đặc biệt, tôi muốn thử xem."
"Hả, phương pháp gì?"
"Mỗi miếng chấm một loại gia vị tương khác nhau, xem cái nào ăn ngon hơn."
Lê Sóc thuận tay mở rộng mép bao khoai tây nhìn nhìn, bên trong còn lại ít nhất chừng một trăm miếng.
Triệu Cẩm Tân cũng cúi đầu nhìn một chút: "Mỗi một miếng đều chấm khác tương?"
"Mỗi một miếng phải chấm khác tương."
"Cách này cũng quá phiền phức đi, với lại ăn nhiều tương căn bản cũng không tốt đâu, ví dụ như ăn giấm nè, chấm vào giấm chắc là ăn không ngon đâu."
"Nhưng tôi thật sự muốn thử xem." Lê Sóc mỉm cười nhìn hắn.
Triệu Cẩm Tân cười cười: "Được rồi, anh chờ tôi, khó có dịp Lê thúc thúc nhà tôi mở miệng, cho dù anh muốn lấy đất trên mặt trăng tôi cũng đi tìm về cho anh." Hắn nói xong lập tức đi xuống phòng bếp, đồng thời nói với quản gia: "Lát nữa tôi sẽ ra ngoài mua ít đồ, phiền chú lấy chìa khoá xe đưa cho tôi."
Triệu phu nhân nhìn Triệu Cẩm Tân đi xuống phòng bếp tìm các loại tương, đã trợn mắt há hốc mồm, Triệu Cẩm Tân ở nhà lười đến chảy thây, ngay cả ly nước cũng nhờ người khác đưa đến.
Lê Sóc cười nói: "Dì, dì nhìn đi, con nói có đúng không?"
Triệu phu nhân nói quanh co vài lời, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lê Sóc nhìn vào mắt bà, cười nhẹ nói: "Dì, quan niệm của con là vậy, chỉ cần là chuyện con có thể làm, lại có thể khiến người con yêu được vui vẻ, vậy thì sao lại không làm đây. Cho dù cậu ấy có kiêu căng một chút cũng không sao, dù sao con cũng tốt tính mà. Cẩm Tân cũng giống như vậy, chỉ cần con mở miệng, chỉ cần cậu ấy có thể làm, thì xưa nay cậu ấy chưa từng nói "không"."
Triệu phu nhân ngẩn người một thoáng, rồi không nhịn được mà nở nụ cười: "Các con..... thế này rất tốt."
Lê Sóc cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán bà một cái: "Dì không cần lo lắng cho chúng con, chúng con quả thật rất tốt." Anh lại cười nói: "Bây giờ con phải xuống phòng bếp ngăn cậu ấy lại."
Bước xuống phòng bếp nhìn một chút thì thấy Triệu Cẩm Tân đang xẹt qua xẹt lại như con thoi giữa nhóm người giúp việc bận rộn, từ trong tủ bát, tủ lạnh, vơ vét đủ mọi loại gia vị tương.
Lê Sóc dùng ánh mắt ám chỉ nhóm người giúp việc ra ngoài trước, sau đó bước qua, từ phía sau Triệu Cẩm Tân mà vòng cánh tay ôm lấy eo hắn: "Được rồi, đừng bận rộn nữa, chỉ đùa với cậu thôi."
Triệu Cẩm Tân nhếch miệng cười một tiếng: "Anh cho rằng tôi không biết hai người đang làm gì sao, muốn thể hiện một chút trước mặt mẹ chồng là mình được đặc biệt sủng ái, đúng không?"
Lê Sóc cười nhẹ nói: "Mẹ chồng cái gì?"
"Sao vậy, không phải à?" Triệu Cẩm Tân xoay người, ôm lấy eo Lê Sóc: "Anh đã là người Triệu gia chúng tôi."
Lê Sóc dùng ngón tay chọt chọt vào ngực hắn: "Cậu cũng là người Lê gia chúng tôi, cậu còn gọi tôi là lão công mà, ai mới là mẹ chồng đây."
"Đừng so đo những danh xưng này." Triệu Cẩm Tân liếm môi một cái, "Vừa rồi tôi có đủ nể mặt anh không?"
"À, là vì có người ở đó nên mới đặc biệt cho tôi mặt mũi hả?"
Triệu Cẩm Tân bấm một cái vào eo Lê Sóc: "Lê thúc thúc lại học hư rồi, chỉ trích lời nói người ta."
Lê Sóc khẽ cười không ngừng.
"Rốt cuộc khi nãy hai người nói cái gì vậy? Thì thầm hết nửa ngày?"
"À, dì nói với tôi là không thể quá chiều chuộng cậu, miễn cho cậu quá kiêu căng." Lê Sóc nhếch môi, nhẹ gật gật đầu, làm ra một dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, "Tôi cảm thấy dì nói rất có lý."
"Có lý chỗ nào, đây là những lời mẹ ruột nên nói sao?" Triệu Cẩm Tân ôm lấy cổ Lê Sóc, ngữ điệu chứa ba phần uy hiếp bảy phần trêu chọc, "Lê thúc thúc không sủng tôi thì sủng ai, tôi là bảo bối duy nhất của Lê thúc thúc mà, đúng không?"
Lê Sóc bật cười một tiếng: "Đúng, cậu nói đều đúng hết."
"Lê thúc thúc cũng là bảo bối duy nhất của tôi." Triệu Cẩm Tân dùng cặp mắt đào hoa phong lưu đa tình chăm chú nhìn Lê Sóc: "Tôi hi vọng anh có thể nói với tôi những yêu cầu của anh nhiều một chút, bởi vì anh muốn cái gì tôi cũng đều nguyện ý cho anh."
"Nhưng tôi đã có cậu, có ba mẹ, cái gì tôi cũng không thiếu." Lê Sóc kề sát vào lồng ngực hắn, "Thực sự cái gì tôi cũng không thiếu."
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy." Triệu Cẩm Tân ôm anh thật chặt trong lồng ngực, dán bên tai anh ôn nhu nói: "Nhưng tôi vẫn hi vọng mỗi ngày anh nói với tôi một trăm lời tâm tình, hôn tôi vô số lần, dùng ánh mắt chuyên chú chỉ thuộc về tôi để nhìn tôi, những điều đó cả một đời này tôi cũng không chê chán, nếu anh không cho đủ, tôi sẽ lập tức tìm anh đòi, cũng không cho phép anh chê tôi phiền."
Lê Sóc cưng chiều cười nói: "Sao tôi lại chê cậu phiền, cậu nói cái gì cũng được hết."
"Thật ra tôi có phương pháp tốt hơn để ăn khoai tây chiên." Triệu Cẩm Tân cắn cắn bên tai Lê Sóc, ép trọng lượng thân thể mình lên anh, "Bày đống khoai tây chiên này lên người anh, sau đó tôi.........."
Cửa phòng bếp đột nhiên bị mở ra, quản gia thấy rõ cảnh tượng bên trong, lúng túng đứng ở phía cửa, xoay người sang chỗ khác: "Thiếu gia, cậu còn cần chìa khoá xe không?"
"Cần." Triệu Cẩm Tân kéo Lê Sóc: "Chúng tôi muốn ra ngoài hóng gió một chút."
Chúng tôi.....
Triệu Cẩm Tân quay đầu lại, nháy mắt với anh một cái.
Lê Sóc cười rạng rỡ.
- --------------